Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại

Chương 28: Ra mắt cậu Trần

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ăn vụng?” Lâm Di Di cũng là khẽ giật mình, lập tức nhìn theo phía cậu trai áo trắng chỉ.

Cái này xem xét trực tiếp, Lâm Di Di con mắt trực tiếp trừng lớn!

“Là anh ta!”

“Là ai? Di Di, cô biết tên ăn vụng này à?”

“Hừ, anh ta chính là thằng nghèo hèn mà tôi đã nói lúc nãy!” Lâm Di Di cả giận nói, đi thẳng đến chỗ Trần Nam.

Đám cậu ấm cô chiêu cũng cùng nhau đi qua.

Lại nói đến Trần Nam bên này đang ăn vô cùng vui vẻ, cũng đang nghĩ xem đợi chút nữa làm sao chào hỏi với những tổng giám đốc của con đường thương nghiệp Kim Lăng này.

Dù sao cảnh tượng lớn như vậy, Trần *** *** bản chưa từng trải qua.

Lúc này trước mắt anh đột nhiên tối sầm, một đám người đứng ở trước mặt anh.

Anh giương mắt xem xét, người dẫn đầu là cô cô ta xinh đẹp nhưng bạo lực kia.

“Quả nhiên là anh!”

“Tại sao lại là cô?” Trần Nam hoảng sợ nói.

“Anh… anh… anh… anh chẳng những bẩn thỉu, vậy mà lại dám trà trộn vào nơi này để ăn vụng, tôi thấy hôm nay anh không thể toàn vẹn đi ra rồi!”

Lâm Di Di nổi giận mắng: “Các chị em, chính là người này, anh ta nhìn trộm tôi trong thang máy!”

“Hừ! Mau dạy dỗ anh ta!”

Sau khi lời nói vừa dứt thì anh ta nhìn thấy năm sáu người đẹp có khí chất rất tốt đi tới dưới sự dẫn đầu của Lâm Di Di.

Sau đó vọt thẳng đến chỗ Trần Nam, vừa cào vừa cấu!

Mấy cậu ấm bên cạnh thì tỉnh táo hơn nhiều, dù sao nhiều trưởng bối ở đây như vậy.

Nếu như Trần Nam dám hoàn thủ, bọn họ ra tay cũng không muộn!

“Các cô đang chơi cái gì thế? Đừng cho là tôi không đánh…”

Đầu tóc của Trần Nam hỗn loạn, quần áo cũng bị xé rách, trên mặt bị bóp đến đỏ lên.

Khi anh đang muốn nổi giận thì Lâm Di Di trực tiếp tát một cái.

“Này thì nhìn lén tôi, nhìn lén tôi này! Tôi đánh chết anh!”

Bà điên, một đám điên!

Trần Nam che lấy cái đầu bị các cô đánh nằm trên đất.

“Dừng tay!” Lúc này, một người trung niên đứng dậy, trực tiếp ngăn lại.

Trên thực tế, rất nhiều người ở đây cũng đã vây đến bên này.

Người đàn ông trung niên này đeo kính mắt, hào hoa phong nhã, khí chất bất phàm.

Một câu nói của ông ta giống như thiên lệnh, khiến cho đám Lâm Di Di đang nổi giận trực tiếp dừng tay.

“Ba! Ba đừng quan tâm, để cho con đánh chết cái gã bỉ ổi này, ba có biết không, vừa rồi khi ở dưới lầu, anh ta đã nhìn lén con đấy! Bây giờ còn lén vào đây ăn vụng nữa!” Lâm Di Di tức giận đến mức dậm chân.

Mà nhìn thấy Lâm Di Di, Lâm Quân cũng không có biện pháp nào.

Lâm Quân biết, tính tình của đứa con gái Di Di này của ông ta không tốt, nhưng mà lại rất trọng nghĩa, loại người không ưa nhất chính là mấy tên biếи ŧɦái như thế.

Nhớ lại lúc năm tuổi, khi Lâm Di Di gặp một tên cậu ấm ăn hϊếp bạn của mình, cô đã trực tiếp phế đi cái đó của người ta.

Cho nên, khi Lâm Quân thấy con gái của mình lại đánh người thì vội vàng tới khuyên can.

“Rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy? Cậu bạn nhỏ, cậu là ai?” Lâm Quân khẽ nhíu mày, nhìn về phía Trần Nam bị cào cấu đến thảm thương.

Anh không phải người của con đường thương nghiệp Kim Lăng.

Lâm Quân ông gần như đã gặp hết tất cả những vãn bối của con đường thương nghiệp Kim Lăng này rồi.

“Tôi là…” Trần Nam đang muốn nói ra thân phận của mình nhưng Lâm Di Di đã nhấc chân đá xuống dưới hông Trần Nam.

Trần Nam vội vàng chặn lại.

Mẹ nó, nếu không phải Trần Nam nhanh tay thì đoán chừng anh đã đoạn tử tuyệt tôn rồi!

Cái bà điên này! Để xem sau này tôi dạy dỗ cô thế nào!

Trần Nam trong lòng thầm hận.

Lâm Di Di còn muốn không buông tha, tiếp động thủ.

Đúng lúc này.

Một đoàn người do Lý Vĩnh An dẫn đầu đẩy cửa đi vào.

“Anh Lý!”

“Anh Lý!”

Trong hành lang, tất cả mọi người đều cung kính gọi.

Đám cậu ấm cô chiêu cũng đứng sang một bên.

Lúc này Lâm Di Di mới dừng tay.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều người vây quanh lại chỗ này thế?” Khí thế của Lý Vĩnh An cực mạnh, lúc này hướng nhìn đến chỗ Lâm Di Di một chút.

“Cũng may cậu Trần còn chưa tới, lỡ như cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ này của các cậu thì thành ra cái gì chứ!” Lý Vĩnh An nhìn thiếu niên áo trắng, trực tiếp mở miệng dạy dỗ đám cậu ấm.

Thiếu niên áo trắng rất ấm ức, mình không có động thủ mà!

Nhưng mà cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Lúc này Lâm Quân chuyển chủ đề: “Tổng giám đốc Lý, không phải nói cậu Trần cũng sắp tới rồi ư?”

Lý Vĩnh An lạnh giọng: “Nhưng bây giờ đến tôi cũng không liên lạc được với cậu Trần, cậu ấy tắt điện thoại rồi!”

“Chẳng lẽ cậu Trần không muốn tới ư?” Lúc này sắc mặt của cả đám ảm đạm xuống.

Đây là cơ hội tốt nhất để bọn họ kết bạn với cậu Trần.

Quả nhiên cũng không đơn giản như bọn họ tưởng, cậu Trần không phải người mà loại cấp bậc như bọn họ nói mời là có thể mời đến được.

Cứ như biết suy nghĩ trong lòng của đám người này, Lý Vĩnh An nói: “Các vị yên tâm đi, cậu Trần không giống như mọi người tưởng tượng đâu, cậu ấy đối xử với người khác rất ôn hòa, nếu như cậu ấy nói đến thì nhất định sẽ đến!”

Nói xong ông ta quay đầu nhìn một người: “Khải Trạch, suy nghĩ biện pháp, nhất định phải nhanh chóng liên lạc với cậu Trần!”

Đương nhiên Lý Khải Trạch cũng tới, lập tức liên tục cung kính gật đầu.

“Chú Lý, hội nghị hôm nay của chúng ta có một người trà trộn vào, vậy thì nên xử trí như thế nào?” Lúc này Lâm Di Di nũng nịu nhìn về phía Lý Vĩnh An.

“Ừm? Vậy cháu gái này của chú muốn xử trí thế nào đây?” Lý Vĩnh An nở nụ cười nhìn về phía Lâm Di Di.

Khuôn mặt của Lâm Di Di rất xinh đẹp trang nhã, lại hoạt bát động lòng người, hơn nữa lại rất trọng nghĩa, cho nên Lý Vĩnh An đối xử Lâm Di Di rất tốt.

“Hừ, cháu đề nghị, giao cho anh Khải Trạch, đưa đến võ quán của anh ấy, đánh đập anh ta!”

Lý Khải Trạch không khỏi bất đắc dĩ cười một tiếng.

Lý Vĩnh An thì liếc mắt Trần Nam, nhìn thấy một người đã bị đám con gái đánh đến mức hoàn toàn thay đổi, cười khổ nói: “Được rồi Khải Trạch, cậu nghe Di Di đi… mà đi tìm cậu Trần đã!”

“Ừm… tổng giám đốc Lý, không cần tìm nữa! Tôi ở đây!” Lúc này Trần Nam mới chen vào nói.

Ầm!

Lý Vĩnh An nghe được giọng nói này, cả người chấn động mãnh liệt, sau đó nhìn về phía Trần Nam đầu tóc rối bời.

Con mắt nhanh chóng trừng lớn.

Mà cả đám thì là hai mặt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Hừ, cái tên bẩn thỉu, còn dám ở đây mạnh miệng, anh nói anh là ai thế?” Lâm Di Di khinh bỉ nói.

“Ha ha, biết diễn kịch thật đấy, đến bây giờ còn diễn!” Đám con gái tức giận không nhẹ.

Mà sau khi Lý Vĩnh An hồi thần, không nghe lọt tai mấy câu nói của đám con gái, thậm chí còn có chút ngây người.

Hôm nay làm tiệc chiêu đãi cậu Trần, kết quả bị đánh rồi?

Ông ta lập tức đi đến trước mặt Trần Nam, cúi người chín mươi độ, cung kính hô: “Cậu Trần! Thật xin lỗi!”

“Cái gì?” Cả phòng lập tức trở nên hỗn loạn.

Lâm Di Di và đám cậu ấm cô chiêu cũng ngây ngốc hết cả lên.

Vậy mà… người này thật sự là ông chủ sau màn của con đường thương nghiệp Kim Lăng này, danh chấn tỉnh Giang Nam, núi dựa lớn sau lưng của Lý Vĩnh An của thành phố Kim Lăng - Trần Nam?

Sắc mặt của Lâm Quân đã tái nhợt, quay người một trăm linh tám độ: “Lâm Quân của Kim Hành ở Kim Lăng, ra mắt cậu Trần!”

Xong rồi, con gái của ông ta lại đánh cho cậu Trần thành ra như vậy!

“Ra mắt cậu Trần!” Đám người còn lại cũng cùng nhau xoay người cúi đầu.

Chỉ còn lại đám Lâm Di Di vẫn còn đứng thẳng do còn chưa hồi thần.

Lúc này Trần Nam nhìn Lâm Di Di bằng ánh mắt đùa giỡn: “Chị gái, cô nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào?”
« Chương TrướcChương Tiếp »