Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại

Chương 22: Phải trả học phí rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kể cả sau khi trở về ký túc xá rồi thì trong lòng của Triệu Quỳnh Dao và đám con gái cũng không biết là có cảm giác gì.

Nếu Trần Nam thật sự là một tên khố rách, cho dù anh có trúng xổ số mấy chục vạn đi chăng nữa cũng sẽ không khiến người ta quá khó chịu. Nhưng đằng này anh lại mua túi hàng hiệu xa xỉ, lại được ăn cơm ở nơi tốt nhất trong biệt thự trên núi.

Hơn nữa đó là bức tranh một trăm vạn đấy, nói qua loa ba xạo như vậy mà Lý Vĩnh An cũng tin được sao?

Sao có thể được?

“Quỳnh Dao, chuyện hôm nay cậu thấy thế nào?”

Triệu Quỳnh Dao ngồi trên giường, vừa tháo trang sức vừa nghe Lâm Tú Ảnh, nhíu mày nói: “Tớ cũng không biết, có lẽ là chúng ta suy nghĩ nhiều rồi. Chẳng phải lúc nãy Từ Lộ Khiết đã gọi điện cho Dương Phong xác nhận rồi à. Vị Lý Vĩnh An kia vì để báo đáp ân tình cứu con gái của Trần Nam nên mới đãi Trần Nam một bữa như vậy!”

“Nói không chừng chuyện bức tranh kia là do Lý Vĩnh An không muốn để cho Trần Nam thấy khó xử mà thôi. Dù sao cứu con gái cũng là một ân tình lớn đó!”

Trong lòng Triệu Quỳnh Dao đúng thật là nghĩ như vậy.

“Nói như vậy thì cũng hợp lý, hừ! Hôm nay tớ còn tưởng rằng Trần Nam phất lên rồi chứ, thật là khiến người ta sợ chết khϊếp!” Lâm Tú Ảnh thở phào nhẹ nhõm.

“Sao vậy? Không gọi là anh Trần Nam nữa hả?” Cả đám con gái cũng trêu chọc nói.

“Ai gọi cậu ta như vậy chứ, chết tiệt, sao lại phí ân tình cho một kẻ không ra gì như vậy. Nếu tớ mà có được ân tình như vậy thì đã bảo tổng giám đốc Lý cứ cho tớ đại một cái chức gì đó, tớ cũng không phiền đâu!”

“Đúng vậy, trái lại cũng khá khen cho Trần Nam, cả ngày hôm nay xem như là tiêu hết ân tình của nhà người ta rồi. Chậc, chỉ số thông minh đúng là ở mức âm mà thôi!”

Cả đám người đẹp mỗi người một câu, nói.

Triệu Quỳnh Dao nghe vậy, trong lòng rất hưởng thụ. Trần Nam sống không tốt, trong lòng Triệu Quỳnh Dao lại càng thoải mái.

Loại cảm giác này sao mà kỳ lạ…

Thế nhưng Trần Nam lại không nghĩ nhiều đến vậy, sau khi trở về ký túc xá thì ngã đầu mà ngủ, buổi đi chơi hôm nay quá phấn khích rồi.

Cho đến ngày hôm sau, lúc chuẩn bị đi học.

Trần Nam thấy bọn Dương Phong ở trong ký túc xá bắt đầu lao vào viết tên của mình rồi đưa tiền.

Trần Nam vừa thấy một loạt thông báo mới biết hôm nay trường lớp đã @ toàn bộ thành viên, là ngày trả học phí.

“Trần Nam, cậu nói tiền học của cậu phải chờ đến khi có trợ cấp cho học sinh nghèo vào nửa tháng sau à? Hay là?” Thật ra Dương Phong muốn nói vị quản lý Lý kia có đưa cho Trần Nam số tiền nào đó có thể đóng học phí hay không.

Nhưng nghĩ đến chuyện bức tranh trăm vạn vào ngày hôm qua, Dương Phong không hỏi gì.

Chỉ sợ đến hôm nay, cậu bạn Trần Nam này lại quay về hai bàn tay trắng.

Trần Nam cười nói: “Không sai, tôi vẫn còn một ít tiền đủ để trả học phí. Đúng rồi, các cậu cứ đến phòng học nộp tiền trước đi, tôi phải đi rút tiền đây!”

Dương Phong thấy Trần Nam không có vẻ gì là nói dối, nghĩ rằng Trần Nam thật sự có chút tiền, nên cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Trần Nam đi tới trước cửa một ngân hàng hợp tác với trường.

“Tôi rút năm nghìn tệ!” Trần Nam đưa thẻ qua cửa sổ.

Kết quả nhân viên phục vụ vừa thấy đã sợ run người, cầm lấy thẻ ngân hàng của Trần Nam, lật qua lật lại xem xét, cuối cùng kinh ngạc hỏi Trần Nam: “Thẻ của anh bị sao vậy? Sao lại bị người khác đổi dịch vụ rồi?”

Dịch vụ bị đổi ư?

Trần Nam cũng hơi sợ run.

Thật ra nhân viên phục vụ nữ bên trong thấy cách ăn mặc của Trần Nam rất bình thường, vừa thấy đã biết là cái loại sinh viên nghèo không có tiền, cho nên giọng nói có chút không kiên nhẫn, nhưng thay đổi dịch vụ của thẻ ngân hàng thì ngoại trừ một số khách hàng hàng đầu thì rất ít ai làm được.

Cô ta lập tức giải thích nói: “Đúng vậy, thẻ ngân hàng và cả tài khoản ngân hàng của anh đã được thay đổi dịch vụ. Cái thẻ này của anh, ít nhất phải rút hai mươi vạn, chứ không thể rút năm nghìn tệ được!”

Nhân viên phục vụ nữ nhìn Trần Nam một cách dò xét.

Dù nhìn thế nào thì cậu sinh viên trước mắt này cũng không có liên quan gì đến hai chữ có tiền.

Thẻ của cậu ta là do ai làm vậy nhỉ?

Trần Nam vừa nghĩ thì đã biết là ai làm.

Ngoại trừ người chị Trần Miểu của mình ra thì còn ai vào đây nữa.

Chị à, không thể tiết kiệm một chút được à. Mẹ nó, đến thẻ ngân hàng cũng phải làm hạng nhất, đây là muốn mình phá sản sao!

Anh lập gọi điện thoại cho Trần Miểu.

Rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy.

“Chị, có phải chị đã động tay động chân gì vào thẻ ngân hàng của em rồi không?”

“Đúng vậy, chị đã điều chỉnh hạn mức rút tiền tối thiểu rồi, ầy, không còn cách nào mà, ai bảo em bây giờ chẳng có chút dáng dấp của con nhà giàu nào chứ. Em trai à, với dáng vẻ bây giờ của em thì sẽ chẳng sống yên trong nhà của mình được đâu. Thế nên là em cứ từ từ làm quen với cuộc sống này đi!”

Trần Nam: “….”

“Đúng rồi, dù hôm nay em không gọi cho chị thì chị cũng sẽ gọi cho em. Ngoại trừ gần đây đổi hạn mức cho cái thẻ của em thì có nhớ tới cái thẻ mua hàng chị cho không?”

“Hình như trong đó vẫn còn một ngàn vạn nữa lận. Chị cho em thời hạn đến cuối tháng nay, nói cách khác nếu đến cuối tháng nay mà em không làm trống cái thẻ đó thì một ngàn vạn kia sẽ tự dưng biến thành của người khác đó!”

“Mẹ nó.” Đôi mắt Trần Nam đỏ lừ.

Độc ác quá!

Quá tàn nhẫn!

Đơn giản ép mình phá sản mà!

“Em mau trưởng thành đi là vừa, đừng khiến ba mẹ và chị ngày ngày lo lắng không biết đến khi nào em mới thoát khỏi ám ảnh nghèo nàn nữa….”

Nói xong, chị anh lập tức cúp điện thoại.

“Này, cậu làm sao thế? Cậu có rút tiền không? Không rút thì đừng phí phạm thời gian của bọn tôi!”

Bất tri bất giác, phía sau Trần Nam đã có năm sáu sinh viên xếp thành hàng dài.

Người nói chuyện là một cậu sinh viên quần áo đẹp đẽ còn ôm một cô nàng xinh đẹp, ghét bỏ nhìn Trần Nam.

Hôm nay là ngày trả học phí, rất nhiều học sinh đến đây rút tiền.

Nhìn thấy Trần Nam gọi điện thoại lâu như vậy, còn nhìn cách ăn mặc của anh, không cần nghĩ cũng biết tên này nhất định là không có tiền, gọi điện thoại cho gia đình giục gửi tiền đây mà.

“Ôi, cậu muốn giục tiền đến khi nào nữa? Bọn tôi còn phải đi học nữa đấy, hừ!” Cô gái được cậu trai kia ôm khinh miệt mở miệng.

“Mau rút đi!”

Không có cách, người đến ngân hàng rút tiền ngày càng nhiều.

Trần Nam nghĩ rằng cứ rút hai mươi vạn trước đã, bèn nói với nhân viên phục vụ ở ngân hàng.

Nhân viên phục vụ nữ đó bán tín bán nghi, nhưng vẫn đưa thẻ vào.

Tiếp theo cô ta thấy trên máy tính hiện lên thông báo, rút tiền thành công.

Hai mắt của nữ phục vụ sáng lên.

Hai mươi vạn!

Vãi thật, tên nhóc này giàu như vậy!

“Thưa anh, đã rút xong rồi!”

Nhân viên phục vụ nữ chỉnh lại mái tóc của mình, đứng lên rồi bày tỏ sự tôn trọng của cô ta với Trần Nam.

Cô ta cầm lấy cái túi hứng trước máy rút tiền.

Xoạt xoạt xoạt….

Tiếng máy móc vang lên.

Tất cả đều là tiền!

Những học sinh trong sảnh lớn đều khựng lại.

Những sinh viên phía sau Trần Nam há to miệng, to đến mức đủ để nhét hai quả trứng gà vào.

Lúc nãy hai người bọn họ còn trào phúng hối người ta rút tiền nhanh lên, nghĩ rằng anh không đủ tiền rút.

Bây giờ xem ra, đâu phải là không đủ!

Không ít cô gái trong đại sảnh đều nhìn Trần Nam bằng ánh mắt khác thường.

Như đang nói, mau nhìn tôi, mau nhìn tôi này!

Trần Nam hơi ngượng ngùng sờ mũi.

Thấy mình rút không ít tiền nhưng lại không có thứ gì để đựng. Liếc mắt một cái đã thấy trước quầy có một cái túi rác màu đen, vừa mới thay, vẫn còn mới!

Bèn cầm nó lên.

“Anh… anh đựng bằng cái này?” Nhân viên phục vụ nữ kinh ngạc nói.

Thế giới của người có tiền là đây sao?”

“Ừm!”

Trần Nam không nói gì thêm, anh bỏ hai mươi vạn vào rồi cầm thẻ ngân hàng và giấy tờ tùy thân đi rời đi.

“Ôi trời, anh coi người ta kia, khi nãy còn hối thúc người ta, anh giàu bằng người ta không?”

Trần Nam vừa đi, cả sảnh lớn nhất thời dấy lên nghị luận.

Mà cô gái lại ghét bỏ đánh cậu trai kia một cái.

Cậu trai nhìn bóng dáng của Trần Nam, hung dữ nói: “Mẹ nó, có tiền mà mặc như này làm gì chứ!”

Mặc dù Trần Nam muốn nhanh chóng về lại lớp học để đóng học phí nhưng vẫn bị chậm.

“Báo cáo!” Trần Nam đứng ở cửa phòng học.

Giảng viên nữ vừa trẻ vừa đẹp Mạnh Linh Đồng liếc mắt nhìn Trần Nam.

“A! Còn tưởng rằng cậu biết hôm nay đóng học phí nên sợ tới mức không dám tới chứ?” Nói xong còn nhìn về phía túi rác mà Trần Nam cầm trong tay: “Sao hả, không có học phí nên đi nhặt rác à?”

“Ha ha ha…”

Mạnh Linh Đồng vừa dứt lời đã khiến cả phòng học cười vang.

Trần Nam cũng không nói gì cả.

Giảng viên nữ này là như vậy đấy, ham giàu chê nghèo.

Nói như thế nào nhỉ, ở trong lớp, Mạnh Linh Đồng có quan hệ tốt với bọn học sinh giàu như Hứa Vãn Đông hơn, bình thường còn cùng đi hát karaoke nữa.

Bọn Hứa Vãn Đông trốn học, thậm chí là không thèm đi thi thì đều đạt được tín chỉ cao, thậm chí bọn họ còn không xin phép.

Nhưng nếu là Trần Nam trốn học không xin phép, Mạnh Linh Đồng có thể đuổi học anh. Mặc dù có hơi khoa trương nhưng cũng không sai lắm đâu!

“Nhìn dáng vẻ của cậu là biết học phí là dựa vào trợ cấp học sinh nghèo nhỉ? Sao tôi không thấy Giang Huệ Di đăng ký giúp cậu thế? Tôi nói cho cậu biết, Trần Nam, cuối tháng, kéo dài đến cuối tháng, nếu cậu không nộp học phí thì tự biết đi, đừng đi học nữa!” Mạnh Linh Đồng lạnh giọng nói tiếp: “Được rồi, cầm rác của cậu, về chỗ ngồi đi! Đúng là không biết xấu hổ!”

Mạnh Linh Đồng đã nghe nói về chuyện trước đây của Trần Nam nên càng không khách khí với chỉ số thông minh của Trần Nam.

“Ha ha!” Bọn Tóc Vàng và Hứa Vãn Đông ngồi dưới che miệng cười.

Trần Nam dùng vẻ mặt lãnh đạm nói: “Thưa cô, ai nói em sẽ kéo dài đến cuối tháng chứ. Hôm nay em sẽ nộp học phí cho cô.”

“Cái gì? Nộp học phí?” Mạnh Linh Đồng lộ vẻ kinh ngạc.

Ngay cả Dương Bích Vân đang ngồi ở dưới cũng lạnh lùng liếc nhìn Trần Nam.

“Trần Nam, cậu đừng như lần trước, toàn mấy tờ mười tệ, một tệ nữa đấy nhé, hại tôi và các bạn phải ngồi đếm cả buổi!” Mạnh Linh Đồng hơi lo lắng nói.

Năm trước, vào hạn nộp học phí, Trần Nam thật sự đã khiến toàn bộ mọi người trong lớp phải sốc toàn tập.

Lúc đó không xin được học bổng nên Trần Nam cầm hết tiền làm công việc bán thời gian tới để đóng học phí. Lúc đó, có thể nói là oanh động cả khối.

Mẹ nó, sao lại có người nghèo đến vậy chứ?

Mạnh Linh Đồng sợ việc năm đó lại tái diễn, cô nàng giảng viên này sợ run người!

“Ôi, cô à, em nghĩ sẽ mất nhiều thời lắm đây! Em thấy tiếc cho cánh tay phải có thể ăn cơm chơi điện tử của mình quá!” Mấy đứa Hứa Vãn Đông và Tóc Vàng làm bộ đau đớn ôm tay, bước lên bục giảng ý là muốn giúp cô giáo đếm tiền.

Thật ra là có ý khinh miệt Trần Nam.

Dương Bích Vân nghiêng mặt, làm bạn gái cũ của anh cũng khiến cô ta cảm thấy xấu hổ!

“Ha ha, nếu các cậu đồng ý đếm vậy thì cứ từ từ mà đếm đi, đếm xong rồi nói cho tôi biết!” Trên mặt Trần Nam hiện lên vẻ tức giận, trực tiếp lạnh lùng quăng túi rác lên bục giảng.

Rầm rầm!

Tiền trong túi rác rơi đầy trên bục giảng….
« Chương TrướcChương Tiếp »