Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại

Chương 21: Cậu bạn Trần nói rất có lý

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên đám mây.

Trần Nam đang ngồi lại với bọn Dương Phong và Hâm Đình, chiêm ngưỡng cảnh đẹp xung quanh.

Trần Nam dùng những lý do qua loa lấp liếʍ cho xong với Mã Hâm Đình đang kinh ngạc.

Thế nhưng Trần Nam không ngờ hôm nay Lý Vĩnh An lại cho mình thể diện lớn như vậy.

Ăn cơm ở đây nhất định là rất xa xỉ.

Nghĩ lại cả cái biệt thự trên núi này đều là của mình và chị khiến cõi lòng Trần Nam dâng lên cảm giác kí©h thí©ɧ kỳ lạ.

Lúc này, Triệu Quỳnh Dao và mấy cô gái khác đã lên đây.

Sắc mặt của Triệu Quỳnh Dao hơi khó coi.

Dù sao Triệu Quỳnh Dao vẫn cảm thấy Trần Nam là một tên khố rách, là người mà cô ta vẫn luôn khinh thường, nhưng bây giờ lại có cảm giác phải ngước nhìn bóng lưng của Trần Nam, điều này khiến cho Triệu Quỳnh Dao cực kỳ khó chịu.

“Trần Nam! Cậu lấy đâu ra tiền tới đây vậy?” Vì vậy mà khi Triệu Quỳnh Dao vừa đi lên đã hỏi ra câu hỏi sâu thẳm trong lòng mình, cũng là vấn đề mà cô ta sợ hãi nhất.

Cô ta sợ Trần Nam nói rằng anh có tiền, nếu là như thế thì Triệu Quỳnh Dao sẽ càng thêm khó chịu.

“Đúng vậy, anh Trần Nam. Sao anh lại đến nơi này vậy, nơi này đắt tiền lắm đó nha!” Giọng điệu của Lâm Tú Ảnh tốt lên không ít, thậm chí còn có cảm giác như đang bẽn lẽn.

Trang Vĩ và Lý Cảnh Hiên cũng muốn nghe thử xem.

Trần Nam cười nói: “À, tôi tình cờ quen biết tổng giám đốc ở đây nên anh ấy mời tôi đến ăn cơm, còn có thể đưa bạn tới!”

???

Trên đầu mọi người xuất hiện dấu chấm hỏi.

Cho dù thật sự quen biết tổng giám đốc nhưng như thế này cũng quá long trọng rồi.

Triệu Quỳnh Dao nhướng mi nhìn Trần Nam.

Lúc này, Mã Hâm Đình không nhịn được mà nói hết ra.

Trần Nam quen biết vị tổng giám đốc kia như thế nào, tới biệt thự trên núi này như thế nào, toàn bộ nói hết ra cho mọi người biết.

Bấy giờ Triệu Quỳnh Dao mới nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Hâm Đình, ý của cậu là việc lúc trước Trần Nam mua túi xách Hermes, lần này có thể ăn cơm ở nơi sang trọng nhất trong biệt thự trên núi này là bởi vì lúc trước cậu ta cứu con gái của tổng giám đốc, nên nhận được đãi ngộ lớn sao?”

Mã Hâm Đình gật đầu: “Đây cũng đều là do Trần Nam may mắn, người tốt sẽ gặp báo đáp!”

Làm cô ta sợ muốn chết!

Triệu Quỳnh Dao không khỏi thở phào trong lòng, ngay cả bọn Trang Vĩ cũng thở phào một hơi.

Tuy rằng bây giờ Trần Nam được chiêu đãi còn tốt hơn cả đám con nhà giàu bọn họ nhưng đây chỉ là được người ta báo đáp ân tình của anh mà thôi. Qua hôm nay, Trần Nam là cái thá gì chứ?

Sau khi làm rõ được mọi chuyện, tâm trạng của Triệu Quỳnh Dao và đám con gái cũng tốt lên không ít.

Đương nhiên Trần Nam nhận ra tuy rằng Triệu Quỳnh Dao đã không còn khinh thường mình nghiêm trọng như trước nữa nhưng trong ánh mắt vẫn không có ý gì là cảm ơn.

Ý là cô ta đến đây là đã cho Trần Nam thể diện rồi.

Đối với việc này, Trần Nam chỉ cười trừ cho qua chuyện.

“Các cậu xem, đây là một bức tranh sơn dầu à? Là do một bậc thầy người nước ngoài vẽ, là thật hay giả vậy?”

Một đám người vui chơi giải trí, thoải mái vui vẻ.

Lúc này Lâm Tú Ảnh mới để ý đến bốn bức tranh có phong cách khác nhau được treo trên bốn cây cột của lầu các.

Một trong số đó là bức tranh sơn dầu cổ của một họa sĩ nổi tiếng trong lịch sử nước ngoài.

Lâm Tú Ảnh vừa liếc mắt đã nhận ra.

“Chắc là thật đó…” Trần Nam cười nói.

Trong cái biệt thự trên núi này hình như không có đồ giả, có thể nói là đã đầu tư rất nhiều tiền.

“Hừ, gì mà chắc là chứ, phải là chắc chắn!” Nghe xong câu nói của Trần Nam, Trang vĩ đứng bên cạnh cũng hèn mọn nói.

Anh ta từng đi du học ở nước ngoài, chuyện đánh giá một vài tác phẩm nước ngoài, tất nhiên là anh ta cũng thuộc dạng cao siêu.

Tên khố rách Trần Nam này, rõ ràng có năng lực mời mọi người, thế mà lại hại mình mất tận tám chín vạn.

Tốn công vô ích rồi!

Thế nên Trang Vĩ phải tìm lại mặt mũi bằng bất cứ giá nào!

Anh ta lập tức tự tin nói: “Bức tranh này ở thị trường nước ngoài giá khởi điểm cũng đã là trăm vạn rồi, là kho báu đấy! Ba bức tranh khác trong lầu các của biệt thự trên núi này cũng có giá trị xa xỉ. Nếu không, ăn cơm ở đây có thể đắt đỏ đến vậy sao!”

“Mẹ cha ơi, giá khởi điểm là trăm vạn thật à?” Các nữ sinh đều sùng kính hết sức.

Lâm Tú Ảnh lại nói: “Không được, tôi nhất định phải chụp chung với bức tranh trăm vạn này!” Chọc cho mọi người cười liên tục.

Lúc này Trần Nam lại đứng lên, lấy bức tranh kia xuống: “Các cậu muốn xem thì lấy xuống xem là được!”

“Này này này! Vãi thật, Trần Nam cậu có thể đừng đυ.ng linh tinh được không, mẹ kiếp, nếu bức tranh bị hư thì ai đền hả?” Trang Vĩ trừng lớn mắt nói.

Lý Cảnh Hiên đứng bên cạnh cũng nói: “Người ta mời cậu ăn một bữa cơm mà nghĩ mình là chủ nhà luôn à?”

Tuy Triệu Quỳnh Dao không hé răng nhưng vẫn nhìn về phía Trần Nam, thất vọng lắc đầu.

Cho dù thái độ làm việc hay là học thức của Trần Nam, đúng là không cùng một đẳng cấp với đám Trang Vĩ.

Cho dù là ở đâu cũng khiến cho cô ta cảm thấy anh rất quê mùa!

Trần Nam lấy bức tranh xuống vốn là để tạo mối quan hệ một chút, không ngờ, trái lại lại trở thành kẻ lỗ mãng.

Không sao, không xem thì thôi.

Trần Nam lại treo bức tranh lên lần nữa, nhưng không biết sao tay lại run lên, treo lên không chuẩn, lại tình cờ có một cơn gió thổi qua.

Bức tranh bị tuột tay, trực tiếp bị gió thổi rớt vào trong cái thác nước nhỏ phía dưới!

“Á!” Động tác đó khiến cho đám con gái phải hét lên kinh hãi.

Ngay cả Triệu Quỳnh Dao cũng sợ tới mức bật dậy.

Xong rồi xong rồi, bức tranh này hư rồi.

Một trăm vạn đó!

Tất cả mọi người không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Chỉ có hai người Trang Vĩ và Lý Cảnh Hiên là không ngừng cười to trong lòng. Chết chưa, bức tranh một trăm vạn cứ thế bị hỏng rồi, coi như là người ta báo ơn, mời đến lầu các trên mây ăn cơm đi chăng nữa, nhưng bức tranh này, xem Trần Nam giải thích như thế nào!

Ha ha!

“Trần Nam, không thì chúng ta đi thôi, dù sao cũng ăn nhiều rồi!” Lúc này, Mã Hâm Đình cẩn thận nói.

Còn ở lại lâu hơn nữa, một trăm vạn, sao mà Trần Nam đền được chứ!

“Ấy thôi rồi, không ổn, các cậu nhìn bên dưới kìa, có người lên đây rồi!” Lâm Tú Ảnh chỉ tay xuống, căng thẳng nói.

Trần Nam cũng đưa mắt nhìn, thấy Lý Vĩnh An đang dẫn theo mấy người nhân viên bưng rượu đi lên trên này.

Có lẽ là đến mời rượu.

Trần Nam không khỏi bất đắc dĩ.

Anh đã nói với Lý Vĩnh An rằng tạm thời đừng tiết lộ thân phận của anh, ông ta còn đến mời rượu làm gì?

Rất nhanh, Lý Vĩnh An đã bước lên.

Mà Trang Vĩ cũng nhận ra Lý Vĩnh An.

“Tổng… tổng giám đốc Lý!” Trang Vĩ ngập ngừng nói.

Không ngờ vị tổng giám đốc mà Trần Nam nói vậy mà lại là đại gia của Kim Lăng, Lý Vĩnh An!

Hiển nhiên là Triệu Quỳnh Dao cũng rất kinh ngạc, thậm chí còn không biết nên nói gì.

Trần Nam này thật may mắn!

Lý Vĩnh An khẽ gật đầu hỏi thăm từng người một.

Cuối cùng cung kính nhìn về phía Trần Nam: “Cậu…”

Đột nhiên nghĩ tới lời dặn dò tạm thời không nên tiết lộ thân phận của Trần Nam.

Lý Vĩnh An bèn nói: “Cậu bạn Trần à, cậu thấy việc chuẩn bị ngày hôm nay như thế nào? Có hài lòng không?”

Trần Nam cười gật đầu.

Lúc này, Trang Vĩ nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Chuyện là thế này, tổng giám đốc Lý. Vừa nãy Trần Nam làm rớt một trong những bức tranh xuống nước rồi!”

“Đúng vậy, quản lý Lý, là do Trần Nam. Cậu ta cứ khăng khăng lấy bức tranh xuống, cuối cùng khiến cho bức tranh rơi mất!” Lâm Tú Ảnh vội vàng vạch rõ quan hệ với Trần Nam.

Mã Hâm Đình sốt ruột nói: “Nhưng mà tổng giám đốc Lý à, không phải do Trần Nam cố ý đâu!”

Dương Phong cũng ra mặt nói giúp Trần Nam. Một trăm vạn đó, nếu người ta bắt đền thì phải làm sao bây giờ?

Người rõ sự đời như Lý Vĩnh An sao không phát hiện ra đầu mối ở hiện trường được chứ.

Xem ra những người này không phải ai cũng là bạn bè của Trần Nam rồi. Hơn nữa, hiển nhiên là cậu Trần vẫn chưa tiết lộ thân phận của mình.

Cũng đúng, tính cách của cậu Trần hướng nội, làm người khiêm tốn. Xem ra là vẫn chưa muốn thoát khỏi môi trường nghèo nàn mà hất mặt lên trời.

Hơn nữa Trần Nam đã nhắc nhở từ trước, Lý Vĩnh An cũng không ngu ngốc, chắc chắn sẽ không nói ra thân phận của Trần Nam.

Ông ta lập tức nghiêm mặt nói: “Cái gì? Bức tranh rơi xuống thác rồi?” Cả người Lý Vĩnh An chấn động mãnh liệt, vẻ mặt hoảng sợ, trông có vẻ như rất để ý đến bức tranh này!

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Mã Hâm Đình sốt ruột nói: “Tổng giám đốc Lý, rất xin lỗi!”

“Cậu bạn Trần à, bức tranh đó tôi mua một trăm vạn lận đó… Hơn nữa, cấp trên của tôi cực kỳ thích bức tranh này, cậu có gì muốn nói với tôi không?” Lý Vĩnh An chăm chú nhìn Trần Nam.

Trần Nam biết, Lý Vĩnh An đang cho mình một cái bậc thang để leo xuống. Ông ta không thể vạch trần thân phận của mình nên chỉ đành làm như vậy.

Ha ha… Lý Vĩnh An này cũng thú vị đấy chứ.

Trần Nam bèn bày ra một dáng vẻ cực kỳ hối hận: “Tổng giám đốc Lý, tôi không ngờ sẽ như vậy, nhưng cũng không phải tại tôi!”

“Không phải tại cậu?” Lý Vĩnh An nhíu mày.

Lâm Tú Ảnh đứng bên cạnh còn tưởng rằng Trần Nam muốn đổ hết mọi trách nhiệm lên người mình, vội nói: “Tôi nói cho cậu biết, Trần Nam, rõ ràng là do cậu mà. Bức tranh này rớt ra từ tay cậu, cậu đừng có vu oan cho người khác!”

“Đúng vậy, làm sai thì phải dũng cảm nhận lỗi, thế mới là đàn ông!” Đám con gái khinh bỉ nói.

“Có lẽ là sợ không trả nổi một trăm vạn chứ gì, vừa đυ.ng vào đã chối rồi!” Lý Quân Dương ở một bên chua chát nói.

Bữa ăn này của Trần Nam không những không kéo gần khoảng cách với mọi người mà còn nhận lại được đố kỵ và ghen ghét của kẻ khác.

Trần Nam cười khổ trong lòng, sau đó lập tức giả bộ, nói: “Tổng giám đốc Lý, chuyện là như thế này. Lúc nãy đúng là tôi có lấy bức tranh này xuống, sở dĩ nói không phải do tôi là vì lúc tôi tính treo bức tranh lên lại thì có gió thổi qua, thổi bức tranh rớt xuống!”

“Ha ha, cậu đang muốn đổ cho trời cho đất cho không khí à!” Mọi người khinh bỉ trong lòng.

Trang Vĩ cười nói: “Trần Nam, cậu cũng chất thật đó, vậy mà lại đổ hết lên đầu một ngọn gió, tôi bội phục cậu luôn rồi!”

Lý Vĩnh An cũng bày ra vẻ suy tư, trầm ngâm, một lúc lâu sau, ông ta vỗ vào đầu: “Cậu bạn Trần, thì ra là như vậy à, xem ra là tôi hiểu lầm cậu rồi. Bức tranh này bị gió thổi xuống! Vậy thì cũng không phải là do cậu!”

“Đúng vậy, anh treo bức tranh ở đây, gió lại lớn như vậy!” Trần Nam vội nói.

“Đúng đúng đúng, cậu bạn Trần, cậu không nói thì tôi cũng xém quên, xem ra là do tôi rồi!”

Cái gì?

Thấy Lý Vĩnh An như vậy, mọi người cũng mở rộng tầm mắt rồi.

Nói xạo dăm ba câu như vậy mà Lý Vĩnh An cũng tin sao?

Trang Vĩ có cảm giác như bị nghẹn ở cổ họng, khó chịu muốn chết, mà bọn Triệu Quỳnh Dao cũng không dám tin.

“Tốt lắm, nếu đã như vậy, hôm nay cảm ơn tổng giám đốc Lý tận tình tiếp đãi, chúng tôi đi về trước!” Trần Nam cười nói.

Chuyện này, Lý Vĩnh An phối hợp rất hài hước.

Sau khi rời khỏi, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trần Nam có chút dò xét, đặc biệt là Triệu Quỳnh Dao, Trần Nam cho cô ta một cảm giác như không đúng lắm.

“Trần Nam, cậu thật lợi hai. Cậu nói như vậy mà cũng thuyết phục được người quan tâm đến bức tranh đó như tổng giám đốc Lý!” Ra khỏi biệt thự trên núi, Mã Hâm Đình lại càng bội phục Trần Nam.

Triệu Quỳnh Dao đứng bên cạnh nghe vậy, trong lòng nghi hoặc muốn chết: Chuyện này thật sự là như vậy sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »