Trần Nam có một loại cảm giác không tả được với Triệu Quỳnh Dao.
Mặc dù khuôn mặt của cô ta rất xinh đẹp, khí chất cũng vô cùng tốt. Nhưng mà cái tính ghét nghèo yêu giàu của cô ta khiến Trần Nam có chút khó chịu.
Cũng không biết là Hâm Đình nghĩ như thế nào nữa, hết lần này tới lần khác muốn để cho bọn họ khai hoa kết trái, cho nên vì để tránh cho xấu hổ, Trần Nam thật sự là không muốn đi.
Nhưng anh lại thua bởi Dương Phong, không muốn làm mất hứng các anh em của mình nên đã đồng ý.
Điểm hẹn là một nhà hàng đồ Tây tên Tinh Huy.
Đương nhiên Dương Phong cũng không thể giống như đám con nhà giàu Hứa Vãn Đông và Lục Dịch Dương, hở một tý là đến khách sạn mấy sao.
Lần này tụ tập, ký túc xá của Triệu Quỳnh Dao và Từ Lộ Khiết đi sáu người.
Ký túc xá của Trần Nam có sáu người, cộng thêm Mã Hâm Đình nữa.
Nhưng mà vì Trần Nam có trở về ký túc xá cho nên không đi cùng đám Dương Phong.
“Theo tớ thấy, Hâm Đình, cậu và năm người trong ký túc xá Dương Phong, mười hai người chúng ta đi thôi là được rồi!” Triệu Quỳnh Dao ngồi trên ghế, đôi chân lắc lới lắc lui, uống ly nước trái cây.
Ý trong lời nói của cô ta không cần nghe cũng biết.
Ấn tượng của cô ta với Dương Phong cũng không tệ, hành vi của Dương Phong tương đối chững chạc, nhưng mà ba mẹ của Dương Phong chỉ là giáo viên dạy trung học bình thường mà thôi, trong lòng của Triệu Quỳnh Dao, điều này không đạt tiêu chuẩn.
“Ừm, đúng vậy, đừng để cho tên Trần Nam kia tới nữa! Vừa nhìn thấy cậu ta, tớ liền nhớ đến những chuyện mà cậu ta đã làm! Cười chết tớ rồi!” Từ Lộ Khiết tựa như nói giỡn bổ sung một câu.
“Được rồi, được rồi, Quỳnh Dao, Từ Lộ Khiết, các cậu đừng chán ghét Trần Nam như vậy, thật đấy, cậu ấy rất tốt, các cậu ở chung lâu thì sẽ biết!” Mã Hâm Đình cười nói.
“Đúng vậy, con người của Lão Trần rất tốt…” Đám Dương Phong cũng nhao nhao nói.
“Ha ha, tốt à? Nếu thật sự tốt thì sẽ không để mười hai người chúng ta đợi một mình cậu ta, Từ Lộ Khiết, cậu thấy có đúng hay không?” Triệu Quỳnh Dao hừ lạnh một tiếng.
“A! Trần Nam đến rồi kìa!”
Lúc này, Mã Hâm Đình đứng lên, vẫy tay với Trần Nam ở cổng, bảo Trần Nam tới đây.
“Thật xin lỗi, tôi về ký túc xá gọi điện thoại, làm một ít chuyện nên tới trễ!” Trần Nam cười.
Mã Hâm Đình và Triệu Quỳnh Dao ngồi cạnh nhau.
Đôi mắt đẹp của cô hơi đảo một chút, đứng dậy kéo Trần Nam ngồi trên ghế của mình: “Trần Nam, cậu ngồi chỗ này đi!”
Sao Trần Nam có thể không hiểu ý của Mã Hâm Đình được chứ, nhưng mà anh cũng không lên tiếng, đi đến ngồi xuống.
“Lâm Tú Ảnh, chúng ta đổi chỗ đi!”
Không nghĩ tới, Trần Nam vừa ngồi xuống, Triệu Quỳnh Dao lạnh mặt xuống, nhìn cô bạn bên cạnh mình, nói.
“Chị Quỳnh Dao, tớ không muốn đổi, tớ không ngồi cùng với tên nghèo rách này đâu! Ai không biết còn tưởng cậu ta là bạn trai của tớ đấy!”
“Sao thế? Trần Nam làm bạn trai của cậu mà cậu còn không vui à, cậu nhìn Trần Nam đi, túi xách ba mươi vạn mà cũng lấy ra được! Ha ha!”
“Đúng thế đấy Tú Ảnh, đυ.ng phải loại con trai như Trần Nam, cậu cứ đi theo đi, ha ha ha!”
Lâm Tú Ảnh ăn mặc rất diễm lệ, rất biết cách trang điểm, cả người trên dưới đều là hàng hiệu, đương nhiên sẽ vô cùng xem thường Trần Nam.
Cô ta thấy bạn cùng phòng trêu ghẹo, lẳng lặng nói: “Ai nha, nếu các cậu thấy Trần Nam tốt như vậy, thế thì để cho cậu ta làm bạn trai của các cậu là được rồi!”
“A! Đầu hàng, đầu hàng!” Vừa nghe thấy lời này, đám người đẹp này cũng không dám nói giỡn nữa.
Rất hiển nhiên, các cô rất nhạy cảm với câu để Trần Nam làm bạn trai của mình, giống như là, Trần Nam làm bạn trai của ai thì người đó sẽ bị châm chọc vậy.
Đám Dương Phong và Lý Cảnh Hiên ở một bên nghe vậy, có chút tức giận, nhưng bọn họ chỉ có thể chịu đựng.
Mà đối với chuyện Triệu Quỳnh Dao trực tiếp mở miệng từ chối anh ngồi cùng, mặc dù không theo lẽ thường nhưng cũng trong dự liệu của anh.
“Hâm Đình, tớ ngồi cạnh cậu là được rồi! Cậu mau tới đây ngồi đi!”
Trần Nam trong lòng không khỏi cười khổ, trong mắt đám con gái, sao anh lại giống như ôn dịch vậy.
Người khác là con nhà gàu, trong tay có cái ba năm vạn thì đã có thể thể hiện trước mặt các người đẹp, có được sự ưu ái của bọn họ.
Trong tay của Trần Nam cũng có rất nhiều tài sản, nhưng tại sao lại không được người đẹp ưu ái chứ?
Trần Nam cũng từng nghĩ đến, nhưng dùng tiền thể hiện, anh thật sự không biết!
Haiz!
Nói xong, Trần Nam đứng lên đi qua một bên.
Mã Hâm Đình còn muốn khuyên nhủ Quỳnh Dao và Trần Nam, lần này cô thật sự muốn điều tiết quan hệ của hai người.
Cả hai đều là bạn tốt của cô cả!
“Quỳnh Dao?”
Đúng vào lúc này, một giọng nói vang lên từ bàn bên cạnh bọn họ.
Sau đó một người có vóc dáng cao gầy, anh tuấn đẹp trai, cả người mặc toàn hàng hiệu đứng ở trước mặt mọi người.
Anh ta nhìn về phía Triệu Quỳnh Dao, trong mắt vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng.
“Cậu là Tranh Vĩ?” Triệu Quỳnh Dao cũng cảm thấy có chút vui mừng, cô ta sửa sang tóc, tươi cười đứng lên.
“Đúng thế, Quỳnh Dao, hai năm không gặp, cậu càng lúc càng đẹp ra, tớ còn không nhận ra cậu luôn đấy!” Trang Vĩ cười cười.
“Đúng rồi Trang Vĩ, không phải ba cậu đưa cậu ra nước ngoài du học rồi sao? Cậu về khi nào thế?”
“Tớ mới về hôm trươc, đúng lúc muốn tìm phương thức liên lạc của cậu đấy, đúng rồi, chuyện ở quán karaoke Đế Hoàng hôm qua không sao rồi chứ? Lúc đó là bạn cấp ba của chúng ta – Đại Phi nói cho tớ biết cậu gặp phiền phức ở đó!” Trang Vĩ cười nói.
Mà Triệu Quỳnh Dao ngạc nhiên che miệng lại.
Ngay cả những người bạn cùng phòng của Triệu Quỳnh Dao kia như bừng tỉnh.
“A! Trang Vĩ, là cậu à? Hôm qua là do cậu giúp một tay ư?” Triệu Quỳnh Dao lộ vẻ ngạc nhiên.
Hôm qua đúng là Trang Vĩ có muốn giúp đỡ, cũng để cho ba mình gọi điện thoại cho Lý Khải Trạch của Đế Hoàng, nhưng Lý Khải Trạch lại không nhận.
Cho nên khi nghe Triệu Quỳnh Dao hỏi là anh ta giúp một tay à? Anh ta cũng không nghĩ quá nhiều, nói: “Ừm, tớ có nhờ ba tớ hỏi thử!”
Trong lòng Triệu Quỳnh Dao vô cùng kích động, đồng thời trên mặt còn hiện lên vẻ kiêu ngạo.
Phụ nữ mà, luôn có lòng hư vinh rất lớn!
Bây giờ thì tốt rồi, tất cả nghi hoặc đều có câu trả lời cả rồi, thì ra, người giúp đỡ ngày đó không phải Ninh Kiến Văn, cũng không phải người bên ngoài, mà người có thể làm cho người tầm cỡ như Lý Khải Trạch cung kính như thế, là người bạn hồi nhỏ của cô ta – Trang Vĩ.
Trước kia, ba của Trang Vĩ và ba của cô ta là chiến hữu, cho nên quan hệ của hai người vô cùng tốt, nhưng mà sau đó chuyện làm ăn của nhà Trang Vĩ càng lúc càng lớn, nên Trang Vĩ đã ra nước ngoài du học. Vậy nên đương nhiên là sẽ mất liên lạc.
Không ngờ rằng sau khi Trang Vĩ trở về, vậy mà lại cho cô ta một niềm vui lớn đến thế, hơn nữa, có thể khiến cho Lý Khải Trạch hạ mình đến thế, năng lực của nhà Trang Vĩ, không nói cũng biết!
“Trang Vĩ, cho dù thế nào, tơ rất muốn nói một câu, cảm ơn cậu!” Triệu Quỳnh Dao mở cờ trong bụng.
Mà thấy Triệu Quỳnh Dao như thế, Trần Nam ở một bên lại càng lúng túng hơn.
Mẹ nó, tự nhiên lại nhảy ra thêm một Ninh Kiến Văn nữa. Công lao của anh bị tên Trang Vĩ này ăn cắp rồi?
Trần Nam là thật muốn nói cho bọn họ, là anh đấy! Là nhờ Trần Nam anh gọi điện thoại giúp một tay!
Nhưng nếu vậy thì ngoại trừ khiến đám Triệu Quỳnh Dao thêm khinh thường anh thì còn được gì nữa đâu?
Chủ yếu là Trần Nam không muốn tiếp xúc với Triệu Quỳnh Dao quá nhiều.
Thôi thì như thế cũng khá tốt.
“Ừm, tớ tới tham gia buổi tụ tập của trường cấp ba, ở trên lầu đó, Quỳnh Dao, tớ đi lên kính một ly rượu rồi xuống, cậu cũng giới thiệu bạn của cậu cho tớ biết với nhé!”
Nói xong Trang Vĩ còn cúi đầu với đám người đẹp, dáng vẻ rất lịch thiệp, sau đó mới từ từ rời đi, khiến cho cả đám con gái đều ngây dại.
A! Đẹp trai chết người!
“Quỳnh Dao, Quỳnh Dao, mau giới thiệu một chút đi, lai lịch của người bạn từ nhỏ này của cậu ra sao?”
“Đúng vậy, cậu ấy có bạn gái chưa?”
Đám Lâm Tú Ảnh hết sức tò mò.
Triệu Quỳnh Dao ngạo nghễ nói: “Trang Vĩ, cậu ấy rất lợi hại đó, các cậu có biết tập đoàn thực phẩm Thịnh Hoa không? Đó chính là do nhà cậu ấy mở đấy, là ông trùm trong giới thực phẩm!”
“Mẹ nó, trong số các tập đoàn được đưa ra thị trường của Kim Lăng, Thịnh Hoa xếp hạng trước một trăm đấy! Năng lực rất lớn đó!” Đám Lâm Tú Ảnh sùng bài nói.
“Không phải trong tin tức của mấy ngày trước, tập đoàn Thịnh Hoa có chút vấn đề về mắt xích tài chính sao?” Trần Nam ở một bên lẳng lặng nghe, nhưng nghe thấy bọn họ dăm ba câu nói chuyện phiếm, anh cũng muốn chen vào trò chuyện hai câu.
Nhưng lời vừa nói ra, bầu không khí lập tức đông lại, nhất là Triệu Quỳnh Dao, cô ta trợn mắt nhìn về phía Trần Nam: “Cậu có ý gì? Mắt xích tài chính xảy ra chút vấn đề không phải rất bình thường à? Cậu ở đây ăn bánh gato làm gì?”
“Hừ, có người là như vậy đấy, hâm mộ ghen tị người khác, sau đó bắt lấy khuyết điểm của người ta mà ôm lấy không buông, thật buồn nôn!” Lâm Tú Ảnh cũng xem thường nói.
Trong lúc nhất thời, nói lời của Trần Nam gần như đã dẫn đến chiến tranh…
“Quỳnh Dao!”
Mà đúng lúc này, Trang Vĩ và một người bạn của anh ta, hai người từ trên lầu đi xuống…