Chương 10: Trở nên nghèo túng trong một đêm

“Hừ, làm sao có thể chứ, trong con đường thương nghiệp Kim Lăng, ngoại trừ anh Kiến Văn ra thì còn ai có năng lực lớn đến vậy đâu chứ? Dương Phong, chẳng lẽ mày tính nói là mày sao?” Lúc này Hứa Vãn Đông cười lạnh.

Dương Phong không tức giận, nói: “Tôi chưa từng nói đó là tôi, tôi chỉ nói là ra nghi ngờ của tôi mà thôi, vừa rồi Hâm Đình và Quỳnh Dao, còn có bạn cùng phòng của Quỳnh Dao đều gọi điện thoại liên lạc bạn bè nhờ giúp đỡ, ý của tôi là, lỡ như có người bạn nào đó đã giúp chúng ta nhưng chúng ta lại không biết để mà cảm ơn?”

“Có lý!” Lúc này Triệu Quỳnh Dao cũng là vẻ mặt nghiêm túc.

“Hay là như vậy đi, mọi người gọi điện thoại cho những người lúc nãy xác nhận lại một chút, xem thử là anh Kiến Văn giúp chúng ta hay là bạn bè của mọi người?” Triệu Quỳnh Dao đã bắt đầu thân thiết gọi một tiếng anh Kiến Văn.

Nói xong, tất cả mọi người bắt đầu bận rộn gọi điện thoại tìm bạn bè xác nhận lại.

Trần Nam ở một bên có hơi lúng túng nhìn.

Vậy cuối cùng có nên nói ra chân tướng hay không đây?

Mà trong lúc Trần Nam còn ngây người thì mọi người đã xác định rõ.

Đó chính là, bạn bè của bọn họ đều không có năng lực giải quyết chuyện vừa rồi.

“Hừ, tôi đã nói rồi, chắc chắn không phải người khác mà là do anh Ninh Kiến Văn làm, năng lực của anh ấy các cậu không thể tưởng tượng được đâu!” Hứa Vãn Đông lạnh lùng nhìn đám người Dương Phong.

“Được, tôi thấy mọi người cũng đừng đoán nữa, bây giờ chắc là anh Kiến Văn đã đứng ở cửa ra vào chờ chúng ta rồi, đừng để anh ấy đợi lâu!”

Triệu Quỳnh Dao liếc mắt nhìn đám Dương Phong và Trần Nam một chút, trong lòng có chút xem thường

Xem ra là bọn họ ghen tị Ninh Kiến Văn người ta có năng lực giải quyết chuyện này, cho nên mới sẽ nói như vậy.

Đám người bọn họ đi thẳng ra cổng.

Quả nhiên, Ninh Kiến Văn và mấy người bạn của anh ta đã lái mấy chiếc xe sang trọng chờ ở cửa ra vào.

“Hâm Đình, cuối cùng cậu có đi hay không?” Triệu Quỳnh Dao kéo tay Mã Hâm Đình.

“Quỳnh Dao, tớ không đi đâu, thật đấy, đợi sau này có cơ hội thì tớ sẽ đi sau!”

Mã Hâm Đình thích người thẳng thắn, cô luôn cảm thấy Ninh Kiến Văn có chút dối trá, nên rất không thích anh ta.

Mà Triệu Quỳnh Dao thấy mình không lay chuyển được cô, đành phải nói rằng mình và các chị em đi trước.

Sau đó, bọn họ tách ra ở cổng quán karaoke Đế Hoàng.

Sau khi bọn họ đi, Trần Nam đưa mắt nhìn đám người Mã Hâm Đình và Dương Phong.

Sắc mặt của bọn họ đều là rất mất mát.

Anh có thể nhìn ra được, bọn họ cũng rất muốn đến sơn trang suối nước nóng đó, nhưng vừa rồi đám người Dương Phong bởi vì anh mà đã bị Ninh Kiến Văn nói mấy câu, làm bây giờ bọn họ chẳng còn tâm trạng gì nữa.

Trần Nam âm thầm ghi nhớ chuyện này, chờ cơ hội dẫn mọi người cùng nhau đi đến sơn trang suối nước nóng một chuyến…

Nửa tiếng sau.

Đoàn xe của Ninh Kiến Văn đã dừng trước cổng sơn trang suối nước nóng.

Mấy cô gái lần lượt xuống xe.

“Dừng lại, các cô cậu không thể đi vào!”

Không ngờ rằng còn chưa đi vào đã bị mấy bảo vệ mặc áo đen được huấn luyện nghiêm chỉnh ngăn lại.

“Ủa? Anh Lý, em là Tiểu Văn đây mà, ngay cả em mà anh cũng không nhận ra sao? Ba của em là Ninh Hạo! Hôm nay em dẫn bạn của mình tới chơi một chuyến…” Ninh Kiến Văn đút tay vào túi, mỉm cười, trông có vẻ như mình biết cách giải quyết vậy.

“Ha ha, cậu Ninh, lòng của cậu cũng lớn thật đấy, nhà cậu đã xảy ra chuyện như vậy, vậy mà cậu vẫn còn tâm trạng đi chơi ư? Đừng nói hôm nay sơn trang không thể để cho cậu đi vào, chỉ sợ sau này, cho dù để cậu vào, cậu cũng không dám tiến vào!” Mấy tên bảo vệ cười lạnh, nhìn Ninh Kiến Văn còn giả vờ, trong lòng vô cùng khinh thường, thậm chí có chút đồng tình.

Đám Triệu Quỳnh Dao hai mặt nhìn nhau, không rõ chuyện gì đang xảy ra nữa.

Còn Hứa Vãn Đông thì đây là lần đầu tiên hắn ta bị người khác xem thường, hơn nữa lại còn là mấy tên bảo vệ nữa chứ, lập tức lạnh giọng nói: “Đây là cậu Ninh Kiến Văn! Nhà hàng Minh Hoàng trên con đường thương nghiệp chính là của cậu Ninh đấy!”

“Ha ha, tôi biết chứ, chẳng qua chắc là nên thêm hai chữ đã từng, cậu Ninh, chắc là cậu vẫn còn chưa biết, bắt đầu từ hôm nay nhà hàng Minh Hoàng không còn do nhà cậu kinh doanh nữa, hơn nữa những sản nghiệp khác của nhà cậu, hôm nay đồng loạt phá sản, bây giờ ba cậu - Ninh Hạo, chắc hẳn là đang bận như điên để ứng đối với cảnh sát, giải quyết tình thế hiện tại của nhà các người, còn phải đối phó với người của ngân hàng người nữa!” Mấy tên bảo vệ khoanh tay, cười nói.

Ninh Kiến Văn nuốt nước miếng một cái: “Không thể nào, các anh nói láo!”

Nói xong, anh ta vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho ba mình.

Anh ta liên tục gọi mấy lần, ông già mới nhận.

Nghe thấy những âm thanh hỗn loạn trong nhà, Ninh Kiến Văn hỏi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Sau đó.

Chỉ thấy khuôn mặt của Ninh Kiến Văn lập tức trở nên trắng bệch, không có chút sức sống nào nữa.

“Không thể nào! Không thể nào! Tại sao lại có thể như thế được chứ?” Sau khi nghe xong, điện thoại của Ninh Kiến Văn rơi xuống đất.

Tất cả cửa hàng của nhà anh ta, bởi vì ba anh phạm pháp, tất cả đều bị đóng cửa hết rồi.

Tất cả tài khoản ngân hàng cũng đều bị khóa hết!

Nói cách khác, chưa đến một giờ, Ninh Kiến Văn anh đã trở thành một thằng nghèo rách không còn gì cả!

Đám Triệu Quỳnh Dao ở một bên hiển nhiên cũng không ngờ lại có sự đảo ngược này, đứng ở một bên, vô cùng khó xử.

“Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào đâu!” Ninh Kiến Văn đặt mông ngồi trên mặt đất, hai mắt vô hồn.

Lúc này anh ta đã trở thành một tên khố rách áo ôm rồi ư?

Mà Triệu Quỳnh Dao nhìn thấy Ninh Kiến Văn gặp chuyện như thế, trong lòng đột nhiên vô cùng thất vọng.

Lúc đầu xem như cuối cùng cũng tìm được một người có tư cách làm bạn trai của mình, bây giờ xem ra là do cô ta cả nghĩ quá rồi!

“Hứa Vãn Đông, không phải ba của cậu có quen biết cấp trên sao? Có thể liên lạc dùm tôi một chút, nghĩ biện pháp cho nhà tôi được không?” Ninh Kiến Văn nuốt một ngụm nước bọt, bất ngờ nghe được tin dữ khiến hắn ta chẳng còn suy nghĩ được gì nữa.

“Móa, nhà tôi thì có biện pháp gì được chứ!” Hứa Vãn Đông phất tay một cái: “Tiểu Phàm, tôi thấy cậu nên về nhà xem ba cậu thế nào đi, cũng không thể trách ba tôi không giúp được, ba cậu bị như thế, sớm muộn gì thì cũng phải vào mà thôi, thật đúng là linh nghiệm!”

“Quỳnh Dao, chúng ta nên làm cái gì đây?” Đám con gái cũng không biết nên làm gì, vốn còn muốn đến sơn trang để mở mang kiến thức một chút, ai ngờ nhà của Ninh Kiến Văn lại phá sản vào lúc này cơ chứ!

“Ở lại đây chúng ta cũng không giúp được gì, chi bằng đi về thôi!”

Triệu Quỳnh Dao nói xong, đón xe rời đi.

Sau đó cả đám cũng lần lượt rời đi.

Vào lúc này, ở phía trên lầu cao trong biệt thự, Lý Vĩnh An đang quan sát cảnh tượng này.

Sau đó, ông ta gọi một cú điện thoại: “Tổng giám đốc Trần, trước đây cậu Trần chỉ nói là thu hồi đầu tư cho nhà họ Ninh trên con đường thương nghiệp Kim Lăng, nhưng bây giờ, nhà của bọn họ đã bị cô làm cho phá sản, cả đời này đừng mong ngẩng đầu lên nổi nữa rồi!”

“Ha ha, em trai tôi quá mềm lòng, căn bản không phải phong cách làm việc của nhà họ Trần, mềm lòng với kẻ thù như thế, tôi thật sự lo lắng sau này nó tiếp nhận nhà họ Trần… Haiz! Lý Vĩnh An, tôi cho anh một nhiệm vụ, nhanh chóng rèn luyện em trai tôi thành một tên ăn chơi đi, một tên nhà giàu ăn chơi bốc đồng!”

Lý Vĩnh An cung kính gật đầu.

Chuyện của nhà họ Ninh này, đương nhiên là do Trần Miểu của nhà họ Trần xuất thủ.

Mà để Trần Nam trở thành một tên nhà giàu ăn chơi bốc đồng, không ai hiểu rõ hơn Lý Vĩnh An, cho dù Trần Nam có tiêu xài phung phí thế nào thì cũng không thể tiêu xài hết được.

Hoàn toàn không động được đến một phần vạn tài sản của nhà họ Trần!

Bởi vì nhà họ Trần có được một phần ba tài sản của cả thế giới.

Người thường không cách nào tưởng tượng ra được!



Lại nói đến lúc này, đám Trần Nam và Mã Hâm Đình đều đã trở lại ký túc xá.

Tâm trạng của đám Dương Phong cũng có chút khó chịu cho nên muốn đi quán net thâu đêm.

Vốn còn định gọi Trần Nam đi chơi liên minh, mặc dù Trần Nam thích cái trò chơi này, nhưng bởi vì trước kia ngay cả ăn cơm cũng là một vấn đề, làm gì có tiền để đi chơi net chứ, cho nên anh vẫn chưa từng chơi, chỉ xem trên diễn đàn mà thôi.

Hơn nữa bây giờ Trần Nam có hơi mệt, cho nên muốn nghỉ ngơi.

Nhưng mà mới nằm lên trên giường thì điện thoại của Trần Nam vang lên.

Nhìn dãy số, tâm trạng của Trần Nam trở nên phức tạp.

Là Dương Bích Vân gọi tới!

Nghĩ một chút, cuối cùng Trần Nam vẫn nhận cú điện thoại này.

“Trần Nam, sao anh không lập tức nhận điện thoại vậy chứ?” Trong điện thoại truyền đến giọng điệu tức giận của Dương Bích Vân.

Nghe thấy giọng điệu này, Trần Nam nghĩ đến khoảng thời gian hẹn hò với Dương Bích Vân trước đây.

Cũng là gọi điện thoại như thế này.

“Ừm, cô có chuyện gì sao?” Trần Nam lạnh lùng nói.

“Em chờ anh ở bên hồ trong khuôn viên trường, anh mau xuống đây, em nói cho anh biết, nếu như anh không xuống thì em sẽ nhảy xuống hồ tự tử đấy!”