Chín giờ tối, trong khuôn viên trường đại học, ở ký túc xá nam.
“Trần Nam, đến phòng 101 ở tầng một lấy máy tính giùm tao đi.”
Một anh chàng tóc vàng hoe ở sát vách đạp cửa phòng ký túc xá của Trần Nam, sau khi để lại một tệ thì cất ví đi về.
“À đúng rồi, Trần Nam, tiện đường đến siêu thị dưới lầu mua cho tao chai nước khoáng luôn!” Tên sinh viên tóc vàng vừa đi kia quay lại, lần này ném ba tệ, hai tệ để mua nước và một tệ tiền công làm sai vặt của Trần Nam.
“Tao nói này Tóc Vàng, sao phòng ký túc xá bọn mày cứ coi Trần Nam là sai vặt vậy hả, sao cứ bắt nạt cậu ấy hoài vậy?” Người trong ký túc xá của Trần Nam không nhìn nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Hả! Trần Nam của phòng ký túc xá chúng mày à, chúng mày là cái thá gì đâu chứ? Thằng đó à, chỉ cần cho nó tiền thì đến phân nó còn ăn được mà!” Tóc Vàng mỉa mai xong rồi rời đi.
Trần Nam mắt điếc tai ngơ nhưng mà mặt đã đỏ bừng hết cả lên.
Anh khom lưng nhặt mấy đồng tiền trên mặt đất, thầm nghĩ trong lòng: Vậy là mình lời được hai tệ, đủ mua ba cái bánh bao và một bao dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!
“Trần Nam, cậu đừng đi mà… nếu cậu không có tiền thì anh em cho cậu mượn, không cần trả lại đâu!” Trưởng phòng ký túc xá không chịu được, đồng cảm nói.
Trần Nam cười khổ, lắc đầu: “Cảm ơn trưởng phòng.”
Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.
Những người trong ký túc xá nhìn bóng lưng của Trần Nam, thương hại lắc đầu.
Thật ra Trần Nam cũng không muốn làm sai vặt cho kẻ khác, cũng muốn được sống vui vẻ ở đại học như bao người.
Nhưng mà anh có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lắm rồi.
Anh thật sự rất nghèo!
Tuy bạn cùng phòng đối xử với anh rất tốt, thế nhưng càng như vậy càng khiến anh không muốn nhận đồ tiếp tế từ họ. Nếu không, ngày sau gặp lại, không sớm thì muộn cũng xuất hiện khoảng cách.
Ngoại trừ những người bạn cùng phòng, ở trường đại học này, Trần Nam chẳng còn gì nữa.
“Trần Nam, nghe Tóc Vàng nói mày định xuống dưới đúng không?” Lúc này, một học sinh mặc áo quần đẹp đẽ bước ra từ phòng ký túc xá bên cạnh.
Tên của hắn ta là Hứa Vãn Đông, là trưởng phòng ký túc xá của tên tóc vàng. Nhà hắn ta có mở nhà máy, rất giàu có. Mà hắn ta trông cũng cao to đẹp trai, được rất nhiều cô gái hâm mộ.
Có điều, hắn ta luôn không ưa Trần Nam. Mỗi lần nhìn thấy Trần Nam sẽ cảm thấy thật mất mặt.
Trần Nam không rõ hắn ta gọi mình làm gì.
Trần Nam gật đầu: “Ừm, đúng vậy.”
Hứa Vãn Đông nhếch mép cười, móc một hộp bαo ©αo sυ Durex ra rồi ném cho Trần Nam: “Đúng lúc tao có một thằng bạn muốn làm việc ở khu rừng phía Đông. Mày đưa cái này cho nó, nè, mười tệ đây!”
Hứa Vãn Đông chính là một tên ăn chơi, thường đưa không ít em gái ra ngoài.
Bạn bè xấu cũng có rất nhiều!
Nhưng Trần Nam cũng không nghĩ nhiều, ai bảo anh chỉ là một chân sai vặt chạy theo tiền chứ.
Cầm lấy rồi đi xuống lầu, chỉ là, lúc Trần Nam xoay người, dường như đã thoáng nghe được tiếng cười của Hứa Vãn Đông từ phía sau…
Trần Nam đi xuống lầu, định đi đưa bαo ©αo sυ Durex xong thì trở về đưa nước khoáng và máy tính cho Tóc Vàng.
Khu rừng nhỏ ở ngoài sân trường, Trần Nam biết nơi đó, nơi đó nổi danh là nơi xinh đẹp tuyệt trần, còn được gọi là trại “đánh dã chiến”.
Rất nhanh Trần Nam đã đến được nơi mà Hứa Vãn Đông nói.
Vừa liếc mắt đã thấy được hai bóng người một nam một nữ ngồi trên hành lang dài ở rừng cây cười đùa, mà tay của cậu trai kia không đứng đắn chút nào, bàn tay mò khắp cả người cô gái, khiến cô gái thở dốc không ngừng.
Thế nhưng, lúc Trần Nam nhìn thấy gương mặt của cô gái đó dưới ánh trăng thì sốc toàn tập!
Là Dương Bích Vân!
Đôi mắt của Trần Nam đỏ lên, Durex trong tay rơi xuống đất.
Dương Bích Vân là bạn gái cũ của Trần Nam, hai người mới chia tay được ba ngày. Tất nhiên là Dương Bích Vân đá Trần Nam.
Lúc chia tay, Dương Bích Vân nói rằng cô ta muốn yên tĩnh một mình. Kết quả, mới có ba ngày mà cô ta đã đi “đánh dã chiến” rồi!
Mà sự xuất hiện của Trần Nam cũng khiến hai người chú ý.
Biểu cảm của người nào người nấy đều rất xuất sắc.
Dương Bích Vân vội vàng kéo làn váy bị kéo lên tận hông của mình xuống, che khuất cặp đùi trắng như tuyết.
“Trần Nam… sao lại là anh? Anh… anh… anh đừng hiểu lầm, em với Lục Dịch Dương…” Dương Bích Vân hoảng loạn nói, tốt xấu gì cô ta cũng còn chút liêm sỉ, vội vàng cúi đầu.
Mà con nhà giàu tên Lục Dịch Dương ở bên cạnh buông Dương Bích Vân ra, nhìn bαo ©αo sυ Durex bị Trần Nam làm rơi trên đất, phá lên cười: “Móa, tên Hứa Vãn Đông này biết chơi thật. Ông đây bảo đưa bαo ©αo sυ đến, không ngờ cậu ta lại sai mày đi. Đúng là kí©h thí©ɧ thật đấy!”
Trần Nam biết tên con nhà giàu Lục Dịch Dương này. Anh ta là một trong đám bạn bè xấu của Hứa Vãn Đông, nhà anh ta có mở vài nhà hàng, ngày nào cũng lái BMW-3 series tới trường.
Nghe thấy lời nói của Lục Dịch Dương, Trần Nam nắm chặt hai tay.
Thì ra là Hứa Vãn Đông chơi anh!
Thậm chí chuyện Dương Bích Vân chia tay anh mà đến bên cạnh của tên anh em Lục Dịch Dương của hắn ta… chắc cũng không thiếu bóng dáng của Hứa Vãn Đông đâu!
“Vân Vân, anh biết là em chê anh nghèo, nhưng em cũng đâu cần phải ở bên loại người này. Em có biết anh ta đã thay bao nhiêu bạn gái rồi không?” Trần Nam tức giận rống lên.
Anh rất yêu người con gái này, yêu hết lòng hết dạ.
Dương Bích Vân thấy Trần Nam lên giọng với mình, cũng nóng nảy nói: “Trần Nam, anh nghĩ mình là ai mà dám dạy đời tôi hả. Tôi với anh đã chia tay rồi, tôi ở bên ai không cần tên khố rách như anh quan tâm.”
“Anh Dương có thể mua mỹ phẩm mặt nạ để lấy lòng tôi, mua điện thoại iphone cho tôi. Anh làm được như vậy không?”
“Hơn nữa…” Dương Bích Vân nhìn bαo ©αo sυ rơi bên cạnh Trần Nam mà tức giận không thôi: “Mẹ nó, anh còn cố ý tới đây làm tôi ghê tởm nữa hả! Mau cút đi!”
“Chát!”
Vừa dứt lời, Dương Bích Vân đã tiến tới cho Trần Nam một bạt tai!
Lục Dịch Dương cười còn hăng hơn: “Ha ha, Vân Vân, đừng để cậu ta cút chứ. Để cậu ta ở đây nhìn anh dùng bαo ©αo sυ nó đưa tới làm em sung sướиɠ!”
Mặt của Dương Bích Vân đỏ lên: “Anh Dương, em nhìn thấy cái bản mặt khố rách của anh ta thì không tài nào hứng lên nổi. Lần sau… lần sau em sẽ chăm sóc anh thật tốt.”
Nói xong cô ta tránh khỏi Lục Dịch Dương.
Trần Nam không biết anh đã ra khỏi cánh rừng kia như thế nào nữa, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng.
Tiền, suy cho cùng là bởi vì anh không có tiền.
“Ha ha ha.”
Trở lại ký túc xá, Trần Nam mới bừng tỉnh nhờ những tiếng cười nhạo của mấy bạn học cùng lớp.
Tên nhà giàu Hứa Vãn Đông ôm bụng, khuôn mặt cười ra tiếng.
Rõ ràng là Hứa Vãn Đông đã nói những chuyện này cho mấy bạn học khác.
“Ha ha, Trần Nam à. Lúc nãy đi đưa bαo ©αo sυ mày đã thấy gì vậy?” Tóc Vàng cười nói.
“Cô nàng Dương Bích Vân kia đúng là một người đẹp, dáng người đẹp đến thế. Nói không chừng lúc đang đi, Lục Dịch Dương đã bắt đầu rồi!” Hứa Vãn Đông cười dữ dội.
Hai mắt Trần Nam đỏ bừng, nắm chặt tay. Anh muốn gϊếŧ Hứa Vãn Đông, đồng quy vu tận với hắn ta!
“Tại sao! Tại sao cậu lại chơi tôi như vậy hả?” Trần Nam tức giận rống.
Hứa Vãn Đông cười to: “Ui ui ui, nhìn kìa, tên khố rách áo ôm tức giận rồi, sợ quá cơ.”
“Nói cho mày biết, cái loại nghèo hèn như mày chính là cái loại tao không ưa nhất. Thất phu vô tội hoài bích có tội, em Dương Bích Vân xinh đẹp như vậy mà ở bên mày, thật sự là uổng lắm. Không bằng để cho người anh em của tao chơi mấy bữa…”
“Đúng rồi, mày theo đuổi Dương Bích Vân cả năm trời mà người anh em Lục Dịch Dương của tao chỉ cần nửa giờ đã có được wechat của người ta rồi, ha ha ha!”
Ai ai cũng cười, chẳng ai để ý đến tôn nghiêm của Trần Nam!
“Tôi liều mạng với các cậu!” Trần Nam nhào về phía Hứa Vãn Đông.
Kết quả là bị mấy tên anh em của hắn ta đánh đập môt trận!
Cuối cùng, Trần Nam được những người bạn cùng phòng lôi về ký túc xá.
Nằm trên giường, Trần Nam bọc mình trong chăn, khóc nức nở.
“Tại sao? Bọn họ đều khinh thường mình, giẫm đạp lên tôn nghiêm mình. Vì sao vậy chứ?”
“Bởi vì mình nghèo sao, trong mắt bọn họ, mình không phải là người ư?”
Trần Nam giãy giụa trong lòng, cào cấu đầu tóc một cách mạng bạo. Những ký ức với Dương Bích Vân dường như vẫn còn ở trước mắt.
Không biết đã khóc bao lâu, khóc đến nổi mệt lả người rồi ngủ thϊếp đi.
Có lẽ bóng tối yên tĩnh của màn đêm mới là thứ an toàn nhất với anh!
Hôm sau tỉnh lại, trong ký túc xá đã không còn ai. Trần Nam biết, là do trưởng phòng không muốn gọi anh dậy. Chuyện tối hôm qua, ở lại ký túc xá tốt hơn là đi học!
Lúc cầm điện thoại lên, Trần Nam phát hiện điện thoại mình có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Điều khiến Trần Nam nhạc nhiên là, tất cả đều là số nước ngoài.
Còn có một cái tin nhắn thông báo chuyển khoản ngân hàng!
“[Ngân hàng Trung Quốc] Mười chín năm… tài khoản ngân hàng với số đuôi 107 của bạn có số dư là 1000,0005.0 tệ…”
Nhìn con số liên tiếp này, đại não của Trần Nam ong lên, đơ toàn tập.
Một ngàn vạn!
Ai chuyển cho mình tới một ngàn vạn vậy chứ?
Trần Nam vội vàng gọi điện thoại đến ngân hàng để xác nhận. Khi biết là không có nhầm lẫn gì thì cả người hoàn toàn ngây ngốc, cứ như là đang mơ vậy.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Vẫn là số điện thoại ở nước ngoài đó.
Trần Nam lập tức nhận điện thoại.
“Tiểu Nam à, em nhận được tiền chưa? Chị là chị của em đây!” Bên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Chị! Chuyện này là sao vậy? Chẳng phải chị vẫn ở nước ngoài lao động kiếm tiền với ba mẹ sao? Lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?” Tim Trần Nam như muốn nhảy lên tới họng rồi.
“Khụ khụ, theo ý của ba thì còn phải giấu em thêm hai năm nữa cơ, nhưng chị biết em bị bắt nạt ở trường nên mới ngả bài sớm với em đó. Nhà mình giàu lắm, hơn nữa gia sản của nhà họ Trần mình còn tầm cỡ quốc tế nữa cơ. Em biết châu Phi không? Nói cho em biết, 80% mỏ vàng, dầu mỏ, khoáng sản ở đó đều là của nhà mình hết!”
“Chưa kể đến những sản nghiệp ở trong nước và nước ngoài.”
Ực!
Trần Nam mạnh bạo nuốt một ngụm nước miếng, nếu không phải một ngàn vạn này là thật thì có đánh chết Trần Nam cũng không tin.
Anh cho rằng chị mình đã điên thật rồi!
“Chị biết em không tin. Tiểu Nam, em cứ từ từ ngấm đi nhé. Ngày trước chị cũng bị nuôi trong nghèo đói, bây giờ mới dần quen với cuộc sống của nhà giàu đó. Đúng rồi, chắc hôm nay hàng chuyển phát nhanh cũng đã đến trường em rồi, trong đó có quà chị tặng em đấy, không cần quan tâm đến tiền đâu.”
“Không biết giá cả trong nước bây giờ thế nào nữa. Nói tóm lại là em cứ sài hết một ngàn vạn trước đã, tháng sau chị chuyển tiếp cho!”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Nam mất rất lâu vẫn không thể khiến tâm trạng bình tĩnh được.
Từ nhỏ, hoàn cảnh của anh chỉ có nghèo!
Nhưng bây giờ…
Hoá ra anh là con nhà giàu à?