Chương 17: Dựa vào đây

Nguyên chủ diễn với Tiết Minh Lãng như thế nào, Tịch Dã không biết, y chỉ biết, lần này y mới là người bị lừa.

Canh gừng rất ngọt, nóng hôi hổi.

Dùng những từ này để miêu tả cũng không sai, nguyên liệu được dùng cũng đều là đồ mới, nhưng sau khi cẩn thận nếm thử lại có một vị rất kỳ quái, vừa cay lại còn hơi mặn, kí©h thí©ɧ khiến người muốn cau mày.

Nhưng nhìn khuôn mặt tràn ngập mong chờ của Cố Tông, Tịch Dã vẫn bất động thanh sắc, từng thìa từng thìa uống sạch chén canh.

1101 vừa khó hiểu vừa khϊếp sợ: [Phân biệt đối xử! Cậu là cái đồ phân biệt đối xử!]

Kẹo Chu Minh mua người nào đó chỉ ăn có một cục.

Lấy cớ đi siêu thị trong tiểu khu để mua gừng, Cố Tông túi lớn túi nhỏ xách về rất nhiều thứ, Tịch Dã lười xuống xe khi nhìn thấy vậy, đã không còn cơ hội từ chối.

Lúc này, những chiếc túi được in logo của siêu thị chất đống trên sàn trong phòng khách, sau khi xác định Tịch Dã đã uống hết chén canh gừng, Cố Tông lại bắt đầu tiếp tục thu dọn.

"Em có mua mấy hộp sữa bò nhỏ, rót ra ly rồi cho vào lò vi sóng hâm nóng một chút để ăn sáng."

"Còn có thực phẩm đông lạnh, có thể dùng làm đồ ăn khuya."

"Đúng rồi, ấm đun nước, uống thuốc vẫn là nên dùng nước ấm."

Không đề cập tới kỹ năng nấu nướng, Cố Tông rõ ràng là người có kinh nghiệm trong việc sắp xếp nhà cửa, trước đây khi tham gia chương trình Tịch Dã đã vô tình liếc thấy hành lý của đối phương, rất gọn gàng ngăn nắp, phỏng chừng không ít lần bị chương trình quay cận cảnh.

Tịch Dã không phải người có ý thức lãnh địa mạnh mẽ, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là bất cứ ai đều có thể tùy tiện ở trong nhà y động tay động chân, nhưng hành vi của Cố Tông lúc này, ngoài ý muốn không khiến y chán ghét.

Mãi đến khi đối phương nóng lòng muốn thử, cầm lấy một túi nguyên liệu nấu ăn tươi ngon cuối cùng: "Tối nay để em nấu cơm nhé? Canh sườn thì sao?"

Trùm chăn bông nằm trên ghế sô pha xem kịch bản Chu Minh gửi tới, Tịch Dã hiếm thấy mà trầm mặc trong giây lát: "...Trước kia cậu từng nấu cơm chưa?"

"Rồi ạ, nhưng mà không nhiều lắm, thường là viện trưởng nhờ em làm trợ thủ." Nhớ ra hình như mình chưa từng đề cập chuyện này với Tịch Dã, Cố Tông thái độ tự nhiên giải thích: "Em lớn lên ở trại trẻ mồ côi, sau đó khi đang làm việc bán thời gian thì gặp được người tìm kiếm, rồi ký hợp đồng với công ty hiện tại."

Hắn quay đầu lại, chớp chớp mắt cười nói: "Thật là trùng hợp nhỉ?"

Tịch Dã: Rất trùng hợp.

Quá trình bước vào giới quả thực không có sai biệt.

Tuy rằng vẫn chưa gặp qua viện trưởng mà Cố Tông nói đến, nhưng Tịch Dã cảm thấy, đối phương quyết định chỉ để đối phương làm trợ thủ, ít nhiều cũng có chút đạo lý.

Sau một hồi đắn đo giữa "bữa tối hương vị kỳ quái" và "chăn bông ấm áp", thanh niên tóc đen giơ tay xoa điểm giữa lông mày, nói: "Cứ rửa sạch rồi thái cắt nguyên liệu nấu ăn là được, phần còn lại để tôi lo."

Hai mắt Cố Tông đột nhiên sáng lên, chỉ thiếu điều chưa phi tới: "Thầy Tịch biết nấu ăn sao?"

Tịch Dã: ""Miễn cưỡng có thể ăn được."

___ Này đương nhiên là khiêm tốn.

Thân là một hệ thống xứng chức đủ tư cách, 1101 đối với những kỹ năng ký chủ nhà mình học được nắm rõ trong lòng bàn tay, tuy rằng nó không cần ăn cơm, nhưng lại có thể mô phỏng được vị giác, biết cái gì ăn ngon.

Đáng tiếc Tịch Dã người này nhiều quy củ nhưng lại lười biếng, không thích khói dầu, những lần tự mình xuống bếp có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Vì vậy, sự việc cuối cùng phát triển thành Tịch Dã quấn chăn đứng từ xa chỉ đạo Cố Tông nên không tránh khỏi cục diện tay chân luống cuống, 1101 không chút nào ngoài ý muốn.

Cũng may cuối cùng không có lật xe, loạn trung hữu tự*, hai người chung quy thuận lợi ăn được một bữa cơm.

* có vẻ như mất trật tự, nhưng thật ra lại có trật tự.

Ban đầu Cố Tông còn ôm tâm tình thấy chết không sờn, quyết định bất kể mùi vị ra sao đều phải ăn sạch sẽ, nhưng mới vừa uống một ngụm canh xương sườn củ sen, hắn liền kinh ngạc mà dừng muỗng.

Tịch Dã: "Làm sao vậy?"

Cố Tông: "Ngon quá đi!"

Ngon hơn bất cứ món canh sườn nào hắn từng ăn trong suốt mười tám năm qua.

Khí chất và diện mạo của Tịch Dã, đặt trong giới thời trang chính là cảm giác sang trọng phù hợp, nhìn như thế nào cũng sẽ không dính dáng đến chuyện mắm muối củi gạo hàng ngày.

Nhưng giờ phút này, thanh niên tóc đen trong mắt người khác hoặc lạnh lùng hoặc không dễ trêu chọc, đang an tĩnh ngồi đối diện với mình, miệng nhỏ uống canh, bởi vì bị nhìn chằm chằm một lúc lâu nên giương mắt, ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Ăn cơm đi."

Trong một chớp mắt, Cố Tông cũng không nói ra được mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, rất muốn kéo đối phương vào trong lòng mình, âu yếm mà vuốt ve.

"Dạ."

Liều mạng khống chế bàn tay đang ngo ngoe rục rịch của mình, Cố Tông cúi đầu, cố gắng khiến bản thân thành thật ăn cơm.

Phần ăn cho hai người, chính mình cũng không có khẩu vị cho lắm, dù là cơm hay là đồ ăn, Tịch Dã đều không nấu quá nhiều, nhưng khi Cố Tông gió cuốn mây tan mà quét sạch toàn bộ, y vẫn là có chút kinh ngạc.

Nhìn đối phương giống như không có chuyện gì ngâm nga ngâm nga rửa bát, mi mắt thanh niên tóc đen rũ xuống, nhìn cái bụng bị quần áo che lại của mình.

1101 vui vẻ: [Yên tâm đi, số liệu thân thể tất cả đều bình thường, cậu cho rằng ai cũng dạ dày thủy tinh* giống cậu sao?]

* nếu ăn quá nhiều hoặc ăn không đúng cách, dạ dày sẽ không chịu nổi, gọi là dạ dày thủy tinh.

Tịch Dã:...Đây chính là thể chất của người trẻ tuổi sao?

Bởi vì buổi sáng quay chụp quá thuận lợi, nên mặc dù Cố Tông đã tận lực chậm lại động tác để tìm thêm việc cho mình làm, chỉ thiếu điều chưa quét dọn cả căn hộ, nhưng vẫn không thể kéo dài thời gian đến khi trời tối.

Thật sự tìm không ra được lý do hợp lý nào để lấy cớ ngủ lại, hơn nữa tinh thần Tịch Dã nhìn cũng tốt lên rất nhiều, hắn chỉ có thể xách theo những túi rác, không mấy tình nguyện mà đứng ở cửa.

...Lại bắt đầu đấy.

Chú chó lớn dính người lưu luyến không rời bám chặt vào khung cửa.

Ma xui quỷ khiến, trước khi đóng cửa, Tịch Dã lại mở miệng: "Đi đường cẩn thận."

"Mai gặp lại."

Đột nhiên nhớ tới "Cùng nhau du hành" bị mình ném ra sau đầu, Cố Tông lập tức quét sạch u ám, nở nụ cười xán lạn: "Dạ!"

Ngày mai.

Ngày mai hắn nhất định phải dậy sớm một chút._Truyện chỉ đăng duy nhất tại truyenhdt.com @chomchomngonnhut, các trang khác đều là reup_

*

Mười ngày sau khi về nước, lần ghi hình thứ hai của "Cùng nhau du hành" diễn ra đúng thời hạn.

Chuyến đi lần này là ở trong nước, H tỉnh nổi tiếng với những thắng cảnh tự nhiên, vùng phụ cận còn có sân trượt tuyết cấp quốc gia, nhưng đọc qua kịch bản do tổ tiết mục đưa ra, thế nhưng có phần giống như sinh tồn dã ngoại.

Non nửa tháng không gặp, các khách mời thế nhưng cũng không có gì khác lạ so với tưởng tượng của người xem, ___ ít nhất nhìn bề ngoài là như vậy, đặc biệt là Cố Tông và Tịch Dã, mắt thường có thể thấy được là đã thân thiết hơn rất nhiều.

Sau khi xuống máy bay, còn một chặng đường dài phải ngồi xe buýt, đạo diễn dứt khoát tận dụng khoảng thời gian này để bắt đầu phát sóng trực tiếp, mỗi khách mời đều có ít nhất một vị trí máy quay, thuận tiện nhờ lượng fan của từng người tăng nhiệt độ cho chương trình.

"Trong tay Tiểu Cố là bình giữ nhiệt sao?"

Chỗ ngồi vừa lúc được sắp xếp ngay cạnh lối đi nhỏ, mười lần thì hết tám lần Tần Thành phụ trách việc khơi dậy bầu không khí, chủ động lên tiếng: "Tuổi còn trẻ mà đã lo giữ gìn sức khỏe rồi à?"

"Là chuẩn bị cho thầy Tịch, anh ấy có hơi bị cảm."

Rõ ràng là chuyện rất bình thường, nhưng Tần Thành không hiểu sao lại nghe ra có chút khoe khoang, anh ta theo bản năng nhìn về phía Tịch Dã: "Thầy Tịch bị bệnh sao? Có cần em giúp anh lấy thêm một cái chăn không?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Tần Thành liền hối hận, trải qua 4 ngày 5 đêm ở S quốc, anh ta đã biết Tịch Dã khó nói chuyện phiếm cỡ nào.

Thế nhưng ngoài ý muốn chính là, lần này Tịch Dã lại trả lời anh ta.

"Không cần." Dứt khoát từ chối như thường lệ, thanh niên tóc đen hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tần Thành, lịch sự gật đầu: "Cảm ơn."

Khu bình luận cũng kinh ngạc theo:

[Hôm nay Tịch Dã tâm tình có vẻ tốt?]

[Ha ha ha, người phụ trách khơi dậy bầu không khí cuối cùng cũng xứng với tên gọi.]

[Cảm thấy MC Tần kích động đến sắp khóc luôn rồi (x)*]

* nụ hôn á mn.

Trong phòng phát sóng của Tịch Dã lại là một cảnh tượng khác:

[Giải thích gì nữa! Đây chính là sức mạnh tình yêu đó!]

[Hiu hiu hiu, so với lần quay trước còn mềm mại hơn.]

[Chỉ có mình tui để ý Tiểu Cố gọi là thầy Tịch sao?]

[Lúc trước toàn gọi là anh Tịch.]

[Tui lớn mật tui nói trước, thường thường vợ chồng với nhau đều gọi là thầy á.]

[Ngọt chớt tui!]

[Ngọt chớt tui +1, bé Tông gọi không giống người khác gọi nha.]

Sau khi thức tỉnh ý thức, Tịch Dã đã dần quen với việc bị bệnh, làn da y trắng nõn, sắc môi lại hồng hơn so với người khác, nếu không phải Cố Tông nhắc tới, thật sự không được bao nhiêu người có thể nhận ra y hiện tại và y bình thường có điểm gì khác biệt.

Bên Tiết Minh Lãng thì khác, những fan hơi chú ý theo dõi chương trình đều nhìn ra được, hắn và Tô Thanh Duyệt không còn hài hòa như trong chuyến đi trước.

[Thanh Duyệt ít nói quá đi.]

[Bên kia thì em trai đưa gối đưa nước, Tiết Minh Lãng có định dỗ người không?]

[Lúc Cố Tông nói người nào đó bị bệnh anh Tiết liền quay đầu lại nhìn.]

[Phiền.]

[Tịch Dã mưu mô ghê.]

[Mùi trà xanh sắp nồng nặc luôn rồi, cũng không thấy anh ta khó chịu chỗ nào nha.]

Toàn bộ hành trình vẫn chưa cùng công thụ chính nói một câu nào, Tịch Dã nằm không vẫn trúng đạn, chóp mũi hơi ngứa, nhẹ nhàng hắt xì một cái.

Cố Tông ở bên cạnh lập tức lấy từ trong áo khoác ra một gói khăn giấy, nhân tiện hỏi xin cái chăn lông ở trong tay nhân viên công tác ban nãy bị người nào đó từ chối, đắp lên người Tịch Dã: "Còn phải ngồi xe lâu lắm, ngủ một lát nhé?"

Vừa mất ngủ lại thêm bị cảm lạnh, gần đây Tịch Dã thực sự nghỉ ngơi không được tốt, nhưng xe buýt không thể so với máy bay, ghế ngồi chỉ có thể điều chỉnh độ ngả ra sau một mức có hạn, nếu dựa vào cửa sổ sẽ bị cụng đầu, y cũng không cảm thấy mình thực sự có thể đi vào giấc ngủ.

Nào ngờ, Cố Tông lại giống như nhìn ra y đang không vừa ý, bàn tay to lớn duỗi ra, không nhẹ không nặng đem đầu thanh niên ấn dựa trên vai của mình: "Dựa vào đây."

Tịch Dã:...Bộ cậu lại muốn tôi bị sái cổ thêm lần nữa à.

"Lần này em có chuẩn bị gối dựa rồi, bảo vệ xương cổ." Tùy ý để đôi mắt phượng kia có hơi hung dữ kia nhìn qua lại đánh giá mình, Cố Tông nhanh chóng thu xếp, hạ thấp âm lượng, dùng giọng điệu như đang dỗ trẻ con: "Ngủ đi nào."

Cửa kính hay là bả vai.

Tịch Dã chỉ suy xét trong một giây, liền nhắm mắt lại.

Khu bình luận: [Lần này?]

[Vậy là còn có lần trước!]

[Cười chớt, không hiểu sao đọc được một chút nuông chiều từ sự thỏa hiệp của thầy Tịch.]

[Rõ ràng là "Dám gạt ta, ngươi nhất định phải chết".]

[Hung dữ ghê, tui thích!]

Tịch Dã qua ống kính của chương trình mang vẻ đẹp tối tăm u ám, giống như một phông nền, hầu như không hề lộ ra bất cứ cảm xúc gì.

Chỉ khi đối diện với Cố Tông, cho dù chỉ là một cái nhếch mắt hay một cái cau mày, y vẫn luôn có thể bởi vì đối phương hoặc chủ động hoặc bị động sinh ra vài phần sức sống.

Giống mỹ nhân trong bức họa được thổi hồn vào.

Theo đó, số lượng fan nhan khống của Tịch Dã tăng lên nhanh chóng.

Ban đầu, tổng đạo diễn còn hơi oán trách Cố Tông, để cho Tịch Dã ngủ trong khi đang phát sóng trực tiếp, nhưng trái lại, vài tiếng trôi qua, nhiệt độ phòng phát sóng của Tịch Dã không giảm mà còn tăng lên, đuổi kịp thậm chí còn vượt qua cả Tiết Minh Lãng và Tô Thanh Duyệt.

"Kít!"

Ngay lúc trong đầu tổng đạo hiện vừa hiện lên một ý niệm may mắn thoáng qua, xe buýt đột nhiên phanh gấp, dù cho đã thắt dây an toàn, mọi người vẫn không tự chủ được chúi người về phía trước.

Thanh niên tóc đen đang ngủ say bị ảnh hưởng nhiều nhất, đến là trùng hợp, y sắp sửa va đúng vào máy quay loại nhỏ gắn cố định ở phía sau hàng ghế trước, lần này khó thoát, chưa kể sẽ bị mảnh kính vỡ vụn làm trầy xước, mũi sợ là cũng sẽ dập luôn.

[Tịch Dã!]

Một mùi máu tươi tràn ngập.

Bị tiếng hét thảm thiết của hệ thống làm bừng tỉnh, thanh niên ngơ ngác mở mắt ra, chóp mũi chua xót, hàng mi rung động, một giọt nước mắt rơi xuống.