Chương 10: Đây là chuyện mình có thể nghe sao

Khi nhiệt độ của chương trình "Cùng nhau du hành" mùa này liên tục tăng cao, quá trình ghi hình ở S quốc đã sớm kết thúc.

Khoảnh khắc đặt chân về lại đất mẹ, xa rời máy quay, cởi bỏ micro, Cố Tông vẫn còn hơi chưa kịp thích ứng.

Hắn và Tịch Dã sắp phải tách ra.

Bởi vì vấn đề đại ngôn nên lại xích mích với quản lý, Cố Tông sợ đối phương đến chặn người ở sân bay gây phiền toái cho Tịch Dã, cố tình nói lùi thời gian đến dự kiến thêm hai tiếng.

Đi ra ngoài từ lối đi đặc thù, mọi người sôi nổi lần lượt lên xe của mình, ngay cả Chu Minh vừa xảy ra tranh cãi với Tịch Dã, cũng vì gần đây đối phương biểu hiện tốt, liền đích thân đến đón.

Trong tình huống này, Cố Tông vừa kéo hành lý vừa cúi đầu giả vờ gửi tin nhắn thoạt nhìn có vẻ phá lệ khác biệt.

"Quản lý của cậu đâu?" Cả hai đều đội mũ và khẩu trang che kín mặt, Tịch Dã đưa hành lý của mình cho Chu Minh, quay đầu lại, thanh âm có chút khó chịu.

Ánh mắt Cố Tông dao động: "Không biết nữa, điện thoại cũng không nhận, có thể là nhớ sai thời gian..."

Tịch Dã: "Thật sao?"

Cố Tông không nói gì.

Hắn không phải là trước giờ chưa từng nói dối, nhưng khi đối diện với Tịch Dã, lại sẽ luôn không tự chủ được mà có vẻ vụng về, giống như đang nhìn thấy một chú chó lớn cụp xuống hai tai nhận lỗi, Tịch Dã xoay người, mở cửa xe: "Lên xe đi."

Cố Tông:?

"Hoặc cậu cũng có thể cứ đứng ở chỗ này, chờ bị fan nhận ra," thấy người nào đó vẫn cứ ngây ngốc đứng tại chỗ không nhúc nhích, Tịch Dã nhướng mắt, ý định trêu chọc, "Hay là cậu muốn tự chạy bộ về, rèn luyện sức khỏe?"

Vừa dứt lời, thiếu niên một giây trước còn đang ủ rũ cụp đuôi liền phóng nhanh tới bỏ hành lý của mình vào cốp xe: "Cảm ơn anh Tịch."

"Cũng cảm ơn quản lý Chu."

Bật mode làm việc, Chu Minh xua xua tay, cười thắt dây an toàn: "Không sao, một người cũng là chở, hai người cũng là chở, khoảng thời gian qua vất vả cậu chiếu cố Tịch Dã rồi."

Anh xem chương trình từ đầu đến cuối, bao gồm cả những easter egg ngoài lề tổ tiết mục dùng để duy trì nhiệt độ, nếu Cố Tông với Tịch Dã không va chạm ra xẹt ra tia lửa vi diệu, dư luận hiện tại biến thành cái dạng gì cũng thật khó mà nói được.

Thuận tay bật điều hướng lên, anh hỏi: "Tiểu Cố đi đâu?"

"Đưa em đến ký túc xá của công ty là được rồi," thuần thục báo một cái địa chỉ, Cố Tông không nhịn được giúp Tịch Dã nói chuyện, "Thật ra anh Tịch rất dễ gần, trong chương trình cũng giúp đỡ em rất nhiều."

Giống như ở lần chọn phòng đầu tiên giúp hắn giải vây.

Chu Minh lại nghĩ, chỉ là cậu chưa nhìn thấy thời điểm người nào đó phát điên phát rồ lên thôi, S quốc kia không biết có ma lực gì, có thể thực sự khiến Tịch Dã trở nên an phận như vậy.

Nhìn vào kính chiếu hậu, anh hỏi: "Dạo gần đây tâm trạng không tồi?"

Thanh niên tóc đen nhàn nhạt nói: "Vẫn ổn."

Tịch Dã mắc chứng mất ngủ rất trầm trọng, chuyện này chỉ có quản lý Chu Minh và trợ lý sinh hoạt biết, thấy y lần này trở về trên mắt không có quầng thâm, anh ta nhất định phải hỏi thử.

Vì chuyện quay chung một chương trình tạp kỹ với Tiết Minh Lãng, Tịch Dã và anh đã có một cuộc cãi vã thật sự không thoải mái, giờ phút này thái độ của đối phương không nóng không lạnh, Chu Minh cũng có thể hiểu được.

Anh ta thậm chí còn hy vọng đối phương có thể tiếp tục "lạnh lùng" như vậy đi, đừng lại bốc đồng lên, vì mải mê yêu đương làm trò cười cho thiên hạ.

"Gần đây có mấy tờ tạp chí..." Theo thói quen nhắc tới công việc, Chu Minh dừng lại một chút, không yên tâm mà xác nhận, "Cậu thật sự sẽ không chạy theo Tiết Minh Lãng nữa đúng không?"Cố Tông nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ, cổ nháy mắt cứng đờ, trên mặt viết đầy chữ "Đây là chuyện mình có thể nghe sao."

Nhưng lỗ tai hắn lại thành thật mà dựng lên.

Giờ khắc này, dường như ngay cả luồng không khí cũng trở nên thong thả, bất giác mà quên luôn chớp mắt, Cố Tông chờ rồi lại chờ, rốt cuộc nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng khẳng định "Ừ".

1101: [Cậu do dự, cậu thế mà lại do dự.]

Tịch Dã:...Y chỉ là có hơi không muốn nhận những chuyện ngu ngốc nguyên chủ làm ra trước đây thôi.

"Có lẽ lúc trước tôi bị bỏ bùa, nên không quá tỉnh táo," không thể giải thích được có sự tồn tại của cốt truyện, Tịch Dã đành phải tìm một cái giải thích dễ hiểu, "Về sau sẽ không như vậy nữa."

Câu này nghe vào tai Chu Minh, ý nghĩa chính là "Sau khi đυ.ng tường nam* đóng cửa trái tim tập trung sự nghiệp."

* nghĩa là nhận ra cái chết, mô tả hành vi của một người nào đó bướng bỉnh và không chịu lắng nghe ý kiến

khác nhau.


Đã hỏi trước qua bên phía Tô thị tạm thời không có ý định đuổi cùng gϊếŧ tận với Tịch Dã, anh ta nhẹ nhàng thở ra, lải nhải: "Sớm như vậy là được rồi."

Tai tiếng cũng tính là nổi tiếng, Tịch Dã trên nguyên tắc không phạm bất kỳ sai lầm nào, kỹ năng diễn xuất lẫn giá trị nhan sắc đều tốt, chỉ cần có thể lại quay một tác phẩm tốt, trở mình cũng không tính là khó.

Gặp người đồng bệnh tương liên, 1101 thở dài: [Anh ta thật là ngây thơ.]

Với cái tính cách của ký chủ cá mặn nhà mình, chỉ sợ quay xong chương trình tạp kỹ này liền muốn rời khỏi giới luôn, vừa lúc dùng thù lao bù vào tiền vi phạm hợp đồng.

Tịch Dã xác thật là có ý định như vậy.

Sau khi đưa Cố Tông trở về ký túc xá an toàn, y liền nhốt mình trong phòng ngủ, tìm sổ đỏ để ở trong tủ khóa.

Một khi khoản thanh toán cuối cùng của "Cùng nhau du hành" đến, cộng với tiền bán căn hộ, sau khi trừ đi những thiệt hại do vi phạm hợp đồng, số tiền này hẳn là đủ để y thoải mái dễ chịu mà sống qua vài năm.

Dựa theo quy luật được rút ra từ các tiểu thế giới khác, ít nhất thì ba tháng, nhiều nhất thì hai năm, sau khi thức tỉnh, y sẽ vì mắc phải đủ loại bệnh nan y ngoài ý muốn mà nhanh chóng quy thiên.

Tính ra cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất y vĩnh viễn cũng không cần lo lắng mấy chuyện dưỡng lão phiền phức.

1101:...

Xà lơ dễ sợ, ký chủ của nó khả năng cao là đầu óc có vấn đề.

[Chửi bới ký chủ, tắt tiếng.] rõ ràng 1101 cũng không có ác ý, Tịch Dã giơ tay, cười như không cười mà làm động tác tay thành hình khẩu súng, nhắm vào thái dương của chính mình.

Tài sản mình đứng tên nhiều hơn so với dự đoán một ít, tâm tình y không tồi, qua loa tắm rửa, thay một bộ đồ ngủ bằng lụa mềm mại, kéo lại rèm, đắp chăn đàng hoàng, hai tay giao nhau đặt ở trên bụng, nghiêm túc nhắm mắt lại._Truyện chỉ đăng duy nhất tại truyenhdt.com @chomchomngonnhut, các trang khác đều là reup_

Năm tiếng sau.

Tịch Dã lần thứ n mở mắt: "Tôi không ngủ được."

Hương huân, melatonin, thậm chí là cả tiếng mưa rơi Cố Tông đã từng cho y nghe, lăn qua lộn lại không biết bao nhiêu lần, y trước sau vẫn không thể thuận lợi chìm vào giấc ngủ êm đềm như khi ở S quốc.

Chăn còn rất mới, gối cũng thật mềm, cứ cách vài ngày đều sẽ có dì bảo mẫu đến giặt sạch sẽ, chỉ tính riêng phòng ngủ, chung cư này không thua kém gì so với khách sạn 5 sao.

Ngủ mà cũng thủy thổ bất phục* sao?

* không thể thích nghi với điều kiện khí hậu hoặc thói quen ăn uống của một nơi.

Trên máy bay không được nghỉ ngơi tốt, Tịch Dã vượt qua 24 tiếng đồng hồ không chợp mắt thật sự có chút bực bội, trong màn đêm cơ thể này của y đang vô cùng khao khát được hút một điếu.

Đứng dậy đi lục hũ kẹo cứng mà Cố Tông đưa cho mình, thanh niên tóc đen cau mày mở vali ra, mới phát hiện chiếc hộp nho nhỏ to cỡ lòng bàn tay giờ đã trống rỗng.

1101 đang cày phim liền nhảy ra:...Toang rồi, hình như có một chuyện nó quên nói với ký chủ.

[Tuy rằng không biết tại sao lúc trước cậu có thể ngủ được, đại khái, có lẽ khả năng cao là bởi vì Cố Tông.] Bản thân đuối lý, 1101 thật cẩn thận: [Tư thế ngủ của cậu ta không thành thật, hai người các cậu nằm chung một giường, cho dù cố gắng tránh như thế nào, thì ít nhiều cũng sẽ va vào nhau.]

[Một khi cơ thể tiếp xúc với Cố Tông, tinh thần dao động của cậu liền sẽ ổn định trở lại, chứng mất ngủ sẽ tự nhiên không thuốc mà khỏi, ừm... Có lẽ mấy ngàn năm sau, nơi này sẽ biến thành thế giới ABO chăng?Tịch Dã:...

Sớm đã biết hệ thống tân sinh được cục xuyên nhanh cử đến để tuyển dụng mình không đáng tin cậy, nhưng y lại không nghĩ rằng nó có thể không đáng tin đến mức độ này.

Lần theo ký ức mà thân phận này để lại, Tịch Dã ngồi ở trên thảm, xoay người mở ra ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một chiếc ly thủy tinh trong suốt, khéo léo châm một điếu thuốc.

Phù.

1101: [...Không đi tìm Cố Tông sao?]

[Tìm cậu ta? Rồi sao nữa? Nói gì đây? Nói tôi không ngủ được, cần phải ở cạnh cậu sao? Đùa nhau à, người ta không xem tôi thành một tên biếи ŧɦái mới là lạ.]

Kẹp điếu thuốc đang cháy giữa hai ngón tay, Tịch Dã bình tĩnh: [Thuốc ngủ loại mạnh, nhanh lên.]

Những loại mà Chu Minh mua cơ thể này đã sớm kháng lại rồi.

1101 do dự: [Dùng quá liều lượng sẽ không tốt cho cơ thể.]

Tịch Dã: [Vẫn đỡ hơn là ngày mai chết bất đắc kỳ tử.]

Đến lúc đó chết chỉ là chuyện nhỏ, lỡ đâu bị phóng viên giải trí nói thành yêu không được đáp lại nên hậm hực mà chết, thì y biết tìm ai mà giải thích đây.

1101:...

Nó biết rằng người này sẽ không bao giờ bắt được trọng điểm mà.

Được sản xuất bởi hệ thống, đương nhiên phải là hàng chất lượng cao, về những đạo cụ ở trung tâm mua sắm, cục xuyên nhanh sẽ không mắc sai lầm, ba giờ sáng, Tịch Dã cuối cùng cũng ngủ thϊếp đi dưới tác dụng của thuốc.

Ban đầu y còn muốn uống thêm vài ly rượu để tăng hiệu quả, nhưng bị 1101 kiên quyết từ chối,

sợ người này trong lúc mơ ngủ sẽ ngừng hô hấp luôn.

Tất nhiên, ngày hôm sau, Tịch Dã dậy trễ, còn bỏ lỡ ba cuộc điện thoại của Chu Minh.

Nhưng đối phương gọi y chắc cũng không phải vì chuyện quan trọng gì, nếu không đã sớm đến tận nơi gõ cửa.

Không có kịch bản cũng không có thông báo, nguyên chủ vì bị cuốn vào cốt truyện nên trước khi quay chương trình tạp kỹ đã từ chối tất cả các công việc để theo đuổi Tiết Minh Lãng, giờ phút này hóa ra lại tiện cho Tịch Dã.

Ngoài những hợp đồng mà Chu Minh thỉnh thoảng gửi cho y xem xét, cuộc sống của y thực sự không khác gì đang nghỉ phép.

1101: [Nghỉ phép? Có ai nghỉ phép mà cắn thuốc ngủ như cắn kẹo giống cậu không?]

Tịch Dã khoan thai: [Có tôi.]

"Cùng nhau du hành" được ghi hình tại ba địa điểm du lịch với những phong cách khác nhau, mỗi nơi sẽ quay trong bốn ngày, giữa các tập có mười ngày để các khách mời giải quyết công việc.

Còn ba ngày nữa mới đến lần khởi hành tiếp theo, trên nền tảng cũng đã chiếu đến tập chính thức thứ hai, Tịch Dã người đã gỡ cài đặt Weibo lần đầu tiên nhìn từ góc nhìn của thượng đế, từ máy quay ẩn của tổ tiết mục, thấy được bộ dáng của Cố Tông khi ngủ ở bên cạnh mình.

Sắc mặt bình tĩnh, nhưng tư thế lại rất ngông cuồng, chân quấn ở trong chăn kề bên chân của y, nhìn giống như đang mơ một giấc mộng đẹp.

Fan CP chờ dài cổ một tuần lễ điên cuồng la hét:

[Tại sao không ôm? Tại sao lại không ôm!]

[Cố Tông, cậu không được phải không?]

[Các chị em nhìn kỹ, chân! Chân hình như chạm vào nhau kìa!]

[Lần sau vui lòng đổi cái giường nhỏ hơn, xin chân thành cảm ơn và cảm ơn.]

[Phụt, vậy chẳng phải thầy Tịch sẽ bị đạp rớt xuống giường luôn à?]

[Rớt nước mắt thay bé Tông, công mà nằm ngủ không ngay ngắn là không có vợ đâu. (dựa theo nguồn tin đã được xác thực)]

[Nghĩ thoáng chút, có lẽ bé Tông vẫn còn đang trong tuổi phát tiển.]

Nhiệt độ máy điều hòa thật sự rất thấp, Tịch Dã nằm trên sô pha đắp chăn, nhìn từng dòng bình luận trôi nổi trên màn hình điện thoại, cảm thấy căn phòng khách trống trải bỗng trở nên náo nhiệt hơn.

Giây tiếp theo, điện thoại ting ting kêu lên.

Là Chu Minh.

"Rảnh không? Đại ngôn sữa chua hãng X cậu nhận hay không?"

Nhận ra ngữ khí của đối phương lần này rất kiên định, tựa như đã nắm chắc rằng y sẽ không từ chối, Tịch Dã nhướng mày, dứt khoát lưu loát mà đánh vỡ ảo tưởng của Chu Minh: "Không."

"Không?" Chu Minh ở đầu bên kia điện thoại không giấu được sự kinh ngạc, "Không phải quan hệ giữa cậu với Cố Tông vẫn ổn à? Gần đây cậu ta bởi vì chuyện hai người đại ngôn không ít lần bị công ty làm khó dễ, tôi cho rằng..."

Từ sau khi về nước không còn nhận được nhiều tin tức từ phía Cố Tông, Tịch Dã sửng sốt: "Hai người đại ngôn?"

Chu Minh: "Đúng vậy, còn không phải bởi vì CP của hai cậu đang hot sao, đây là lúc phù hợp nhất để quảng cáo ngắn hạn một đợt hàng tiêu dùng nhanh."

"Tôi đã kiểm tra thương hiệu này..."

Sau khi kiên nhẫn nghe bài phân tích về mặt lợi mặt hại dài ba phút của đối phương, thanh niên tóc đen lẳng lặng dựa vào trên sô pha không chút dao động, mặt vô biểu tình.

Lễ phép nói lời cảm ơn, Tịch Dã đang muốn ngắt điện thoại, tầm mắt đột nhiên quét đến những viên ngọc trai ở trên cổ tay đang khẽ đung đưa theo chuyển động của mình.

Tạm dừng ước chừng mười mấy giây, ở thời điểm Chu Minh sắp không nhịn được muốn bộc phát, y vô cùng nhẹ nhàng mà sửa lại lời nói:

"Tôi sẽ suy xét."