Từ đó về sau hoàng tử và hoàng tử hạnh phúc bên nhau mãi mãi, đây đều là những truyện cổ tích lừa trẻ con.
Trần Thiên Khanh cảm thấy hắn không ngừng rơi xuống, càng ngày càng sâu, bên tai còn có tiếng gió rít, tiếng gió kia nghe giống tiếng khóc của phụ nữ, âm thanh khiến tai hắn đau đớn.
Buổi chiều nắng ấm, công viên nở đầy hoa.
Trần Thiên Khanh ngã trên mặt đất, đôi mắt chầm chầm khép lại, trên ngực thấm đầy màu đỏ, giống như một bông hoa, nở rộ xinh đẹp trên ngực hắn.
Lục Y Cầm đứng bên cạnh hắn, cô ta nhìn Trần Thiên Khanh ngã xuống nơi đó, sau đó rút mạnh dao găm trong tay ra.
Mùi vị của cái chết đúng là không tốt đẹp gì, đây không phải lần đầu Trần Thiên Khanh nếm trải, nhưng khác với lần trước, hình như hắn chưa bao giờ cảm thấy bình tĩnh như lúc này.
Lục Y Cầm rốt cuộc đang nói gì, hắn không nghe thấy nữa, hắn chỉ có thể nhìn thấy xung quanh dần dần mơ hồ, yên ắng, sau đó bóng đen từ từ bao trùm thân thể hắn.
Trong lúc hoảng hốt, hình như hắn nhìn thấy nụ cười của Lục Chính Phi, Lục Chính Phia ấy trẻ tuổi, anh tuấn, ngập tràn sức sống, nơi lông mày gã chưa bao giờ nhăn lại vì lo lắng, so với hắn giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
Trần Thiên Khanh nghĩ, nếu đây là cái giá hắn phải trả khi tha thứ cho Lục Chính Phi, vậy thì hắn nhận.
Gϊếŧ người trước đám đông, người bị gϊếŧ lại là người Lục Chính Phi yêu nhất. Lục Y Cầm bị người đi theo Trần Thiên Khanh ấn ngã xuống, nở nụ cười.
Trên khuôn mặt gầy hốc hác trơ xương của cô ta, là một nụ cười quái dị, cô ta nói: “Lục Chính Phi, nhìn xem, xem anh sẽ làm thế nào, để bỏ lại em.”
Ai cũng không nghĩ đến, Lục Y Cầm đang bị tâm thần lại làm ra chuyện này, ngay khi cô ta nhận được điện thoại của Lục Chính Phi, cũng biết lúc này không thể cứu vãn được bất cứ chuyện gì nữa, cả người như bị đông lạnh.
Vì vậy cô ta dùng khả năng cuối cùng, tra được vị trí hiện tại của Trần Thiên Khanh, sau đó trùm áo khoác rộng thùng thình, giấu bên trong áo, một con dao.
Ngay lúc đó Trần Thiên Khanh đang ngồi nghỉ trên một băng ghế trong công viên, ngắm nhìn mấy đứa trẻ đang cho bồ câu ăn, vài người Lục Chính Phi phái đi theo hắn đều biết Lục Y Cầm, cho nên không nghĩ Lục Y Cầm đang thong thả đi tới có chút uy hϊếp nào.
Nhưng mà, khi cô ta rút dao găm ra, khi cô ta tiến tới từ sau lưng đâm Trần Thiên Khanh, thì mọi chuyện đều đã muộn.
Trần Thiên Khanh thậm chí còn không kịp phản ứng chuyện gì đang diễn ra, chỉ ngơ ngác cúi đầu xuống, nhìn ***g ngực của mình, lộ ra một mũi dao đầy máu tươi, ngay lập tức, chậm chạp ngã về phía trước, đổ sụp trên mặt đất, không động đậy.
Lục Y Cầm rút dao ra, máu phun ra từ tĩnh mạch hắn bắn đầy lên lớp trang điểm trên mặt cô ta, nhưng cô ta cười the thé bén nhọn, giống như tiếng khàn khàn của quỷ dữ giữa đêm khuya, âm thanh ấy chói tai vô cùng.
Lục Y Cầm nhanh chóng bị người giữ lại, nhưng cô ta vẫn cười tiếp, vừa cười vừa khóc, miệng còn lẩm nhẩm tên Lục Chính Phi, giống như khi cô ta còn là một con nhóc gây ra chuyện, chỉ cầu anh trai giúp đỡ mình.
Không có ai chú ý tới cô ta, mọi người đều tập trung vào Trần Thiên Khanh.
Xe cấp cứu đến rất nhanh, Lục Chính Phi cũng đến rất nhanh.
Gã không kịp mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo lông vốn đang mặc trước khi Trần Thiên Khanh đi ra ngoài, trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn ba chữ to màu đỏ “Đang phẫu thuật” một lúc, mới khàn khàn hỏi: “Ai làm?”
Mấy thuộc hạ nhanh nhẹn nơm nớp lo sợ kể lại toàn bộ sự tình ngày hôm nay cho Lục Chính Phi.
Gã trầm mặc, nhưng bất kì ai cũng thấy được sự tức giận ẩn dưới sự im lặng của gã: “Lục Y Cầm đâu?”
Người kia đáp: “Đã bị cảnh sát bắt đi rồi.”
Ai cũng biết Lục Y Cầm là em gái của Lục Chính Phi, nhưng hầu hết mọi người đều không biết Trần Thiên Khanh là người Lục Chính Phi yêu nhất, cho nên đương nhiên, sẽ cảm thấy Lục Chính Phi muốn áp chế chuyện này xuống.
Lục Chính Phi hỏi: “Theo thủ tục thông thường, sẽ bị phán mấy năm?”
Người kia tự hỏi một hồi, mới thận trọng đáp: “Nếu có đưa ra chứng nhận về phương diện thần kinh thì….”
Nếu có người chứng minh Lục Y Cầm là kẻ điên, tự nhiên cô ta sẽ không bị pháp luật trừng trị, nhưng bây giờ không có người nào, ít nhất Lục Chính Phi không cho phép người này xuất hiện.
Lục Chính Phi hỏi tiếp: “Tình trạng của Thiên Khanh thế nào?” Gã trầm mặc thật lâu mới dám hỏi chuyện này.
Người kia do dự rất lâu, thấp giọng nói” Có thể…. sẽ không qua khỏi….” Hắn ta tận mắt nhìn thấy Trần Thiên Khanh bị đâm, tự nhiên cũng biết tỷ lệ sống sót là cực kỳ xa vời, Lục Y Cầm đưa ra quyết định muốn gϊếŧ chết Trần Thiên Khanh, cho nên vị trí đâm vào, đúng chỗ trái tim Trần Thiên Khanh.
Lục Chính Phi không ngu, sẽ không thể không hiểu ý tứ trong lời thuộc hạ của mình.
Gã khe khẽ thở dài, sống lưng vốn đang đứng thẳng giống như sụp xuống trong nháy mắt, gã bình tĩnh nói: “Là tôi hại chết em ấy.” Nếu không phải bởi vì gã tức giận mà gọi cho Lục Y Cầm, nếu không phải vì gã không ngăn cản Trần Thiên Khanh đi ra ngoài, nếu không phải vì gã không dặn dò thuộc hạ phải chú ý tới hành động của Lục Y Cầm, thì tất cả những chuyện này đã không xảy ra.
Nhưng mà, chuyện không có khả năng xuất hiện nhất trên thế giới, chính là nếu.
Không người nào nghĩ Lục Y Cầm sẽ cực đoan đến vậy, cũng không ai nghĩ cô ta sẽ lập tức tìm Trần Thiên Khanh để trút ra những khủng hoảng và tức giận trong lòng.
Đèn ở phòng cấp cứu sáng rất lâu, trong lúc đó cũng có bác sĩ từ bên trong đi ra, nhưng Lục Chính Phi luôn ngồi một chỗ, không nhúc nhích, giống như không hề lo lắng cho tình trạng của Trần Thiên Khanh.
Sắc mặt gã không có gì thay đổi, vẫn cúi đầu nghịch điện thoại, thuộc hạ nhìn thấy bộ dáng này của gã, còn tưởng rằng gã chỉ đau lòng một chút, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vài người bên cạnh Trần Thiên Khanh, là do Lục Chính Phi mới tuyển chọn, bọn họ không biết trước đây Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh đã xảy ra chuyện gì, cho nên trong mắt bọn họ, Trần Thiên Khanh quan trọng đến đâu, thì tầm quan trọng cũng không thể bằng Lục Y Cầm.
Nếu hung thủ gϊếŧ người không bị trừng trị, như thế thì mấy người làm việc bên dưới như bọn họ cũng sẽ không bị liên lụy quá lớn.
Mà tâm trạng may mắn, khi đèn ở phòng cấp cứu tắt, cũng tan biến hoàn toàn.
Bởi vì Lục Chính Phi vốn luôn cúi gằm lại ngẩng đầu lên, nói với bọn họ: “Các người, tự xin thôi việc hết đi.” Gã không thích giận chó đánh mèo, nhưng chung quy không có cách nào tiếp tục nhìn thấy những gương mặt này.
Mấy người kia sửng sốt muốn nói gì thêm, đã thấy Lục Chính khoát khoát tay, ý bảo im lặng.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ đi tới, thấy Lục Chính Phi luôn chờ ở bên ngoài, tháo khẩu trang xuống thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức.”
Lục Chính Phi không nói gì, cũng không động đậy.
Y tá và bác sĩ lần lượt đi ra, khi đi qua Lục Chính Phi, không tự chủ được mà bước nhanh hơn.
Bước chân gã lảo đảo, nếu không phải có người bên cạnh đỡ, có thể đã ngã xuống đất rồi, gã gạt tay người đỡ mình ra, sau đó bước từng bước vào phòng cấp cứu, đi về hướng Thiên Khanh của gã.
Bên trong phòng cấp cứu tràn ngập mùi máu tươi, trên chiếc giường trắng, có một người an tĩnh nằm đó.
Lục Chính Phi thật chậm thật chậm đi tới, sau đó, nhẹ nhàng nhấc tấm khăn trắng trên mặt người ấy ra.
Vẻ mặt Trần Thiên Khanh rất yên bình, hắn nhắm khẽ hai mắt, giống như đang ngủ thật sâu, ngoài trừ làn da có chút lạnh lẽo, tất cả giống như hắn thường ngày ngủ bên cạnh gã.
Lục Chính Phi không biết mình nên làm gì, gã muốn khóc, lại không khóc được, muốn cười, lại không thể kéo khóe miệng lên được chút nào. Vì thế chỉ có thể đơ khuôn mặt như khúc gỗ, run run rẩy rẩy giơ tay lên, vuốt ve hai gò má của Trần Thiên Khanh.
Gã nói: “Thiên Khanh, đừng ngủ nữa, nên tỉnh lại rồi.”
Mọi chuyện đều được giải quyết rồi, Trần Thiên Khanh cũng đồng ý sống chung với gã, không ai có thể cản trở hai người, nhưng mà, Trần Thiên Khanh lại đi mất rồi.
Thật giống như một vòng luân hồi nực cười của vận mệnh, cho dù những quân cờ trong đó giãy dụa đến đâu, cũng không thể tránh khỏi bị vận mệnh nghiền nát.
Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương không chết trên đường đi gặp Trần Thiên Khanh, nhưng lại chết trên đường cao tốc khi tiễn hắn, Trần Thiên Khanh không bị mù, nhưng thay vào đó, cái giá lớn phải trả, lại biến thành cha mẹ Lục Chính Phi.
Cái chết của Trần Thiên Khanh, cứ đột ngột đến vậy, thật giống như một quyển sách, rõ ràng mới viết được một nửa, lại bị người ta cứng rắn xé đi đoạn sau dẫn thẳng đến kết cục.
Lục Chính Phi quỳ trên mặt đất, gắt gao nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Trần Thiên Khanh, những ngón tay đã cứng lại, gã cố gắng hít thở, lại nhận ra một chuyện vốn đơn giản, lại trở nên khó khăn đến vậy.
Gã thở không nổi, trước mặt trở nên tối đen.
Nếu thuộc hạ của Lục Chính Phi không kịp thời đi vào, có lẽ gã cũng đã đi theo Trần Thiên Khanh rồi. Thần kinh điều khiển hô hấp không thông, nếu phát hiện chậm trễ, trong thời gian ngắn cũng sẽ mất mạng.
Khi tiến hành cứu chữa Lục Chính Phi, các bác sĩ cũng không thể tách bàn tay của gã đang nắm chặt lấy tay Trần Thiên Khanh được, vì thế khi Lục Chính Phi tỉnh lại, gã nhìn thấy Trần Thiên Khanh đầu tiên.
Lục Chính Phi hỏi: “Không phải tôi đang mơ đấy chứ?”
Không ai dám trả lời câu hỏi của gã.
Lục Chính Phi nhắc lại: “Không phải tôi đang nằm mơ sao? Tại sao vẫn còn chưa tỉnh lại?”
Từ Thiếu Nhân không biết tới bệnh viện từ khi nào, anh ta đứng bên giường thấp giọng gọi: “Chính Phi.”
Lục Chính Phi dùng một tay nắm chặt lấy Trần Thiên Khanh, một tay khác che lên mắt mình: “Em ấy nói với tôi, em ấy không phải là Trần Thiên Khanh.”
Từ Thiếu Nhân khẽ ừ một tiếng.
Lục Chính Phi nói tiếp: “Tôi trốn tránh chuyện này.”
Tay Từ Thiếu Nhân nắm thật chặt vai gã.
Lục Chính Phi: “Nếu trước khi em ấy đi, tôi nói cho em ấy biết, tôi càng yêu em ấy bây giờ hơn, có phải hay không, em ấy sẽ vui vẻ hơn một chút?”
Từ Thiếu Nhân không biết phải nói gì, nhưng gã hiểu được, lời nói bây giờ là vô ích.
Lục Chính Phi tiếp tục: “Tôi muốn em ấy của hiện tại, sống cùng tôi cả đời.”
Từ Thiếu Nhân nhíu chặt lông mày, giống như muốn đè nén cảm xúc, nhưng đôi mắt vẫn đỏ lên.
Lục Chính Phi nói: “Nhưng mà, em ấy đi rồi.” Nói đến đây, trong giọng nói của gã có cả tiếng khóc nức nở: “Từ Thiếu Nhân, tôi rất sợ.”
Lúc Lục Chính Phi bị cha mẹ mình đánh gãy chân, trốn ra ngoài để gặp Trần Thiên Khanh nhưng bị hắn cự tuyệt bên ngoài, cũng không khóc, thậm chí khi cha mẹ qua đời, khi gã bị bắt buộc phải một mình chống đỡ một gia tộc cũng không khóc.
Nhưng mà bây giờ, Lục Chính Phi giống như bị đánh gãy sống lưng thẳng tắp, rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi nữa.
Nếu như cây cỏ bị xé thành từng mảnh, thì vẫn còn khả năng sống sót, nhưng nếu một cây đại thụ che trời bị chém thành hai nửa, thì sẽ không gượng dậy được nữa.
Lục Chính Phi, chính là một cây đại thụ sắp đổ xuống.