Khi những người lớn trong nhà trở về, thấy Trần Tiểu Tuệ đang ngồi trước cửa khóc sướt mướt.
Mẹ Trần Tiểu Tuệ hỏi: “Tiểu Tuệ, sao con lại ngồi ở đây?”
Trần Tiểu Tuệ vừa thấy người lớn, liền hu hu khóc nức nở, vừa khóc vừa ấm ức: “Anh Thiên Khanh đuổi con ra ngoài, còn đóng cửa lại, không cho con vào.”
Vừa nghe như thế, trên mặt mọi người đều có biểu tình kỳ quái.
Trần Thanh Ngọc gượng cười: “Anh của con chắc là đang đùa với con thôi.”
Liễu Hoa Mai cũng có chút xấu hổ, bà nói: “Tiểu Tuệ đừng khóc nữa a, đợi lát nữa bác mắng nó cho.” Tuy bà không thích đứa cháu này, nhưng cũng không thể trực tiếp khiến đôi bên trở mặt.
Vẻ mặt của Trần Thanh Dương cũng không tốt, ông nói: “Đi vào trước rồi nói sau.”
Khi còn bé, tình cảm của ông và hai chị em trong nhà đều rất tốt, nhưng tình cảm giữa chị cả và em gái của ông lại không mấy tốt đẹp, bình thường đã ít nói chuyện, lại càng không cần nói đến qua lại, chỉ có vào thời điểm lễ Tết mới đến nhà của ông tụ họp.
Liễu Hoa Mai lấy chìa khóa ra mở cửa, Trần Tiểu Tuệ lúc này mới được vào nhà.
Trong phòng khách không thấy Trần Thiên Khanh, cửa phòng ngủ còn đang đóng chặt, Liễu Hoa Mai nhìn Trần Tiểu Tuệ còn đang khóc lóc kể lể, đành giả bộ đi gõ cửa phòng hắn: “Thiên Khanh, con đang ngủ sao?”
Bên trong phòng ngủ không có động tĩnh.
Liễu Hoa Mai xoay người vô tội nói: “Thiên Khanh mới vừa nói nó không thoải mái, muốn đi ngủ… Cũng không biết sao lại chạy ra đuổi Tiểu Tuệ ra ngoài. Tiểu Tuệ, nói cho bác biết, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Chuyện này nói cho cùng cũng là vì Trần Tiểu Tuệ không tự trọng. Nếu nó không ác ý đi đập cửa, Trần Thiên Khanh cũng sẽ không đuổi nó ra ngoài. Nếu kể hết chuyện này ra, Trần Tiểu Tuệ cũng không có lợi, vì thế nó chỉ yếu ớt nói: “Bác à, con không sao, anh Thiên Khanh không thoải mái, để cho anh ấy tiếp tục ngủ đi.”
Liễu Hoa Mai nghe xong vừa định mở miệng nói, lại bị Trần Thanh Ngọc giành trước: “Ai nha, đều là mấy đứa nhỏ, đùa nhau thôi, không cần nghiêm túc như vậy.” Trần Thanh Ngọc cũng là người thông minh, biết Trần Tiểu Tuệ chột dạ như vậy nhất định là không chiếm lý lẽ, ngầm bảo Tiểu Tuệ đừng nói nữa: “Thiên Khanh không thoải mái, vậy đừng quấy rầy nó nữa.”
Liễu Hoa Mai nhìn hai người kẻ xướng người họa, tựa hồ cũng hiểu được điều gì, bà nói: “Vậy, tôi đi chuẩn bị đồ ăn.”
Ba giờ chiều Lục Chính Phi mới đến thành phố Z, so với thời gian dự tính trễ hơn một giờ, nhưng may mắn là chỉ trễ một giờ —-
Hơn nữa quan trọng nhất là, lúc này gã đang bị bệnh, cho nên đến trễ cũng coi như có lý do để nói.
Cha mẹ của Lục Chính Phi từ nước ngoài trực tiếp bay trở về thành phố Z đêm qua, Lục Chính Phi lấy cớ chuyện làm ăn, chạy tới thành phố C nơi Trần Thiên Khanh đang ở.
Khi Nguyễn Ôn Hoành đón Lục Chính Phi, cả khuôn mặt đều âm trầm, anh ta nhìn Lục Chính Phi lên xe, lạnh lùng nói: “Em còn biết trở về?”
Lục Chính Phi vẫn đang sốt, tuy rằng không còn cao nữa, nhưng cả người đều mệt mỏi rã rời: “Trước đi gặp ba mẹ em, em thật sự là… Không được.”
Nguyễn Ôn Hoành nói: “Em làm sao vậy? Chạy xa như thế vì một thằng con trai, xong rồi thì ủ rũ thế này.”
Nếu là bình thường, Lục Chính Phi tuyệt đối sẽ đấu võ mồm với Nguyễn Ôn Hoành, nhưng hiện tại thật sự là không có sức: “Lái xe đi.” Nói xong liền lấy điện thoại ra bấm số của Trần Thiên Khanh.
Trước khi lên máy bay gọi một cuộc, vừa xuống máy bay lại gọi, Lục Chính Phi nghe Trần Thiên Khanh thản nhiên “Alo” một tiếng, trong lòng lập tực mềm nhũn: “Thiên Khanh, anh đến nơi rồi.”
Nguyễn Ôn Hoành đang lái xe, từ kính chiếu hậu nhìn thấy biểu tình ôn nhu của gã, dự cảm không hay càng phát ra dày đặc, hắn phát hiện em họ của mình đã thật sự rơi vào lưới tình.
Sau khi Trần Thiên Khanh nhận điện thoại của Lục Chính Phi, liền đứng dậy. Mặt của hắn trắng như tờ giấy, nếu xem sắc mặt, chỉ sợ sẽ làm người ta cảm thấy hắn so với Lục Chính Phi đang bị sốt còn nghiêm trọng hơn.
Khi Trần Thiên Khanh từ trong phòng đi ra, dọa Liễu Hoa Mai một trận: “Con trai, sắc mặt của con sao khó coi như vậy? Không thoải mái ở đâu?”
Trần Thiên Khanh chỉ cảm thấy đầu choáng váng: “Mẹ, có cháo không?”
Bấy giờ Liễu Hoa Mai mới vội vội vàng vàng vào bếp múc bát cháo đi ra.
Lúc này cả nhà đang ngồi trên ghế sa lông xem TV, Trần Tiểu Tuệ cầm điều khiển từ xa đổi kênh liên tục, thấy Trần Thiên Khanh đi ra, cũng không dám cùng hắn đối diện, nhìn chằm chằm TV không nói gì.
Liễu Hoa Mai sờ trán Trần Thiên Khanh: “Không nóng a, con đói không?”
Trần Thiên Khanh chậm rãi lắc đầu, múc một muỗng cháo nuốt xuống.
Cả người Trần Thiên Khanh đều không thoải mái. Hắn đoán loại không thoải mái này đại khái là bởi vì tâm trạng của hắn, cho nên cũng không để trong lòng.
Chị của Trần Thanh Dương, Trần Thanh Vân thấy sắc mặt hắn kém như vậy liền nói: “Thiên Khanh, mấy đứa nhóc sinh viên các con cứ thích thức đêm, con ngàn vạn đừng mặc kệ sức khỏe của mình đấy.”
Trần Thiên Khanh dạ một tiếng đáp lại, cũng không nói gì thêm.
Liễu Hoa Mai hỏi: “Chị, khi nào Trần Liệu trở về? Tết này nó cũng không về sao?”
Trần Liệu là con trai duy nhất của Trần Thanh Vân, là bảo bối đích thực, bà cũng vì gã mà tự hào, nghe Liễu Hoa Mai hỏi như vậy, mở miệng nói: “Nó nói tết này không về kịp, tối ngày thứ hai mới có thể trở về.”
Liễu Hoa Mai nói: “Có thể trở về là được rồi, kiếm tiền rất quan trọng, nhưng cũng không thể không về nhà a.”
Trong lúc cả nhà trò chuyện vui vẻ, Trần Thiên Khanh cúi đầu ăn cháo. Chương trình TV đầu năm mới có chút nhàm chán, Trần Tiểu Tuệ ngược lại cảm thấy hứng thú, nhưng khi nhìn đến một tin tức giải trí, trên TV bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Đó là một khuôn mặt tuấn tú, tóc đen, làn da trắng nõn, là kiểu dáng sinh viên hiện tại đang lưu hành, giờ phút này đang tươi cười, trên mặt hiển lộ ôn nhu.
Ai dám tin, ca sĩ thần tượng này, chính là tên nhóc ẻo lả mấy tháng trước ở phòng của Trần Thiên Khanh —- Cao Tử Ngữ cơ chứ.
Trần Thiên Khanh chống cằm nhìn, bỗng nhiên cảm thấy thế giới này thật sự rất không chân thật.
Trần Tiểu Tuệ hiển nhiên rất thích Cao Tử Ngữ, nó nói: “Thu Thu thật đẹp trai a.”
Trần Thiên Khanh: “Thu Thu?”
Trần Tiểu Tuệ: “Mã Thu đó, á quân của chương trình “giọng ca nam xuất sắc nhất”! Em thích nghe anh ấy hát lắm, mỗi một buổi thi em đều tới xem!”
Trần Thiên Khanh: “…….” Mã Thu? Nghệ danh này ai lấy, còn không bằng Cao Tử Ngữ.
Trần Tiểu Tuệ: “Anh Thiên Khanh, anh cũng là fan của Thu Thu phải không?”
Trần Thiên Khanh chậm rãi nói: “Em không phải đi học ở trường sao? Ở đâu xem mà xem chương trình này?”
Trần Tiểu Tuệ: “…….” Năng lực nắm bắt trọng điểm của anh thật sự kinh người?
Trần Thanh Ngọc vừa nghe vậy vẻ mặt liền thay đổi, nhéo Trần Tiểu Tuệ: “Con có phải lại trộm lén ra ngoài không?” Lần trước sau khi biết Trần Tiểu Tuệ đã từng phá thai, Trần Thanh Ngọc đánh Trần Tiểu Tuệ một trận, lúc này nghe Trần Thiên Khanh hỏi, bà mới giật mình phản ứng: “Trần Tiểu Tuệ, xem ra con lại ngứa da hả!”
Trần Tiểu Tuệ oa một tiếng khóc lớn, nó cũng đã lường trước được, tay mẹ nó còn chưa đυ.ng tới, nước mắt đã giàn giụa rơi xuống như mưa.
Liễu Hoa Mai cùng Trần Thanh Dương đành phải ở bên cạnh khuyên nhủ Trần Thanh Ngọc, ngược lại Trần Thanh Vân làm bộ như không phát hiện tiếp tục xem TV.
Trần Thiên Khanh khi còn ở đời trước, toàn bộ tinh lực đều đặt lên người “Trần Thiên Khanh trước kia”, không có một chút hứng thú với giới giải trí, cho nên cũng không nhớ rõ Cao Tử Ngữ, lại không nghĩ rằng Cao Tử Ngữ hóa ra là bạn cùng phòng với Trần Thiên Khanh.
Chờ vợ chồng Trần Thanh Dương khuyên nhủ hai mẹ con Trần Thanh Ngọc xong, hắn đã ăn hết chén cháo.
Liễu Hoa Mai nói: “Thiên Khanh, con chỉ ăn ít vậy sao? Ăn thêm một chút đi.”
Trần Thiên Khanh lắc lắc đầu, hắn đúng là ăn không nổi, một chén cháo nhỏ như vậy hắn ăn đều có chút gắng gượng, lại càng đừng nói ăn thêm.
Liễu Hoa Mai nhìn hắn mà cảm thấy lo lắng. Trần Thiên Khanh ở cái tuổi này, một bữa ăn mấy chén cơm to cũng là chuyện bình thường, nhưng con trai bảo bối của bà chỉ ăn chút cháo như vậy, người làm mẹ sao lại không lo lắng cơ chứ.
Trần Thiên Khanh thấy Liễu Hoa Mai sầu lo, đành phải nói: “Ngày hôm qua cùng bạn học ăn thịt nướng, dạ dày hơi khó chịu.”
Liễu Hoa Mai nghe Trần Thiên Khanh nói vậy, mới hơi chút nhẹ nhõm, bà nói: “Ít ăn mấy thứ đó, đồ nướng dễ bị bệnh.”
Trần Thiên Khanh chỉ có thể đáp ứng.
Ăn cháo xong, Trần Thiên Khanh lại đi tắm, sau đó vốn muốn xuống nhà vận động một chút, nhưng thật sự là tay chân còn vô lực, đành phải sớm lên giường, bắt đầu tiếp tục ngẩn người.
Buổi tối, Lục Chính Phi gởi qua vài tin nhắn, chỉ đơn giản ân cần hỏi thăm một chút. Trần Thiên Khanh chỉ nhìn một cái, không trả lời. Hắn biết, Lục Chính Phi khi ở nhà, cũng không dám cùng hắn nấu cháo điện thoại như bình thường.
Nếu đã không có dự định công khai, Lục Chính Phi tự nhiên là muốn giấu quan hệ giữa gã và Trần Thiên Khanh với người trong nhà.
Trần Thiên Khanh vốn mong Lục Chính Phi sẽ công khai quan hệ của hai người với người nhà gã, như vậy hắn sẽ có ba năm tự do, kết quả dự định này của Lục Chính Phi lại không hiểu sao bị hiệu ứng bướm bướm mà tan đi.
Cái này cũng không phải là thảm nhất, thảm nhất chính là Nguyễn Ôn Hoành xem ra cũng không định cho hắn năm trăm vạn kia để hắn ra nước ngoài.
Không có nguồn hỗ trợ này, Trần Thiên Khanh thật khó có thể tưởng tượng đến cảnh hắn sẽ cùng chính bản thân mình qua cả đời, nhưng nói đến nói đi, hắn trọng sinh vào cơ thể của Trần Thiên Khanh, không phải để chịu khổ sao, muốn mọi chuyện như ý hắn, ngược lại sẽ không có ý nghĩa.
Trần Thiên Khanh thở dài, dùng cánh tay che mắt.
Bên ngoài tuyết đã rơi vài ngày, đến chạng vạng thì ngừng lại. Liễu Hoa Mai lại hỏi hắn xem có muốn ăn thêm chút gì hay không, Trần Thiên Khanh đi ra ngoài uống một chén canh, sau đó đánh răng rửa mặt, lần thứ hai trở về với ổ chăn ấm áp.
Đời trước, Trần Thiên Khanh sao có thể rảnh rỗi như vậy, mà hiện tại, hắn cảm thấy chính mình quả thực nhàn rỗi đến sắp mốc meo rồi.
Khi rảnh rỗi sẽ đặc biệt nghĩ nhiều, Trần Thiên Khanh vốn định nghỉ ngơi một đêm, kết quả nghĩ lại nghĩ, không trung ngoài cửa sổ đã bắt đầu xuất hiện ánh dương, một đêm lại qua đi.
Toàn bộ đầu óc Trần Thiên Khanh đều như là gỗ, mà lúc này, hắn chợt phát hiện, khi cùng ngủ với Lục Chính Phi, hắn ngủ rất ngon, thế mà lại tốt hơn nhiều so với khi hắn ngủ một mình…