Trên thế giới này, chuyện đau lòng nhất, chính là khi bạn nhận ra bản thân mình khi còn trẻ lại là một tên biếи ŧɦái.
Trần Thiên Khanh đời trước vẫn luôn cho rằng hắn là một người tốt đẹp, cho đến tận bây giờ, nhìn thấy Lục Chính Phi, hắn mới nhận thức bản thân mình thật rõ ràng.
Đều nói không thấy rõ núi thực ra là đang ở trong núi, lúc này hắn là Trần Thiên Khanh, khi dùng góc độ của người khác nhìn chính mình, mới nhận ra bản thân mình trước kia lại có nhiều điều khiến người khác không thể chịu nổi đến thế.
Đêm đến, Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi ngủ cùng giường.
Trần Thiên Khanh mặc đồ ngủ, Lục Chính Phi lại muốn ngủ không mặc quần áo —- được rồi, ngược lại chuyện đó giống hệt tình hình đời trước.
Chất lượng giấc ngủ của Trần Thiên Khanh không được tốt, dễ dàng giật mình tỉnh giấc, cho nên hầu như đều ngủ một mình, hôm nay thật sự bị Lục Chính Phi lôi kéo, vốn đã xác định sẽ mất ngủ, nhưng kết quả không ngờ lại là ngủ rất ngon. Có một điều duy nhất không tốt chính là…. Đến sáng hôm sau hắn nhận ra Lục Chính Phi giống như con khỉ đeo bám trên người mình.
Trần Thiên Khanh chuẩn bị tư tưởng trên giường, đang định đẩy người kia ra, quay đầu thì thấy Lục Chính Phi đã tỉnh. Mắt gã vẫn nhập nhèm buồn ngủ mà hôn hôn trán Trần Thiên Khanh: “Chào buổi sáng….”
Trần Thiên Khanh nói: “Tỉnh rồi thì đứng dậy…”
Lục Chính Phi ngáp một cái, cực kì không muốn dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Trần Thiên Khanh: “Ngủ thêm một lúc nữa….” Gã đã lâu không được ngủ cùng Trần Thiên Khanh, từ sau khi hắn có vấn đề tâm lí, Lục Chính Phi liền lo lắng nếu hai người ngủ cùng giường Trần Thiên Khanh sẽ mất ngủ. Nhưng lúc này, xem ra cũng không tệ đến thế.
Trần Thiên Khanh đưa mắt nhìn khoảng không gần đó, nói: “Buổi sáng tôi có tiết học, bị muộn học rồi.”
Lục Chính Phi nghe vậy, mới không cam lòng mà nới lỏng tay ra, sau đó nằm trên giường dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Trần Thiên Khanh thay đồ.
Trần Thiên Khanh thản nhiên trước ánh mắt chằm chằm ấy, mặt không đổi sắc thay đồ xong xuôi, trực tiếp rửa mặt rồi xuống dưới ăn cơm, để lại một mình Lục Chính Phi than ngắn thở dài trong phòng ngủ.
Ăn điểm tâm xong, Trần Thiên Khanh tới phòng trọ một chuyến —- kỳ thật việc buổi sáng có tiết là hắn thuận miệng nói, cuối tháng mười một này, rất nhiều môn đã hoàn thành hết rồi.
Trần Thiên Khanh lấy chìa khóa mở cửa ra, vừa vào nhà đã nhìn thấy Chúc Mậu mặt mày ủ ê ngồi đọc sách.
Trần Thiên Khanh hỏi: “Chúc Mậu, cậu bị sao vậy?”
Chúc Mậu liếc nhìn hắn một cái, cười nói: “Không có chuyện gì cả… Chỉ là Tiểu Hoa đang nhớ cậu.”
Vừa nói xong, Tiểu Hoa không biết chui ra từ góc nào, kêu meo meo xung quanh hắn, Trần Thiên Khanh cũng không vào phòng bếp lấy túi ni lông bọc tay nữa, mà xoay người bế Tiểu Hoa lên luôn.
Khi vừa mới được đưa về đây, Tiểu Hoa vẫn ỉu xìu, sau một thời gian được ăn no, trở nên tinh lực dư thừa, nhìn thấy Trần Thiên Khanh đều quấn riết không tha, nhất định muốn hắn chơi cùng nó.
Trần Thiên Khanh vừa trêu đùa Tiểu Hoa, vừa nghe Chúc Mậu nói: “Thiên Khanh, đã có lịch thi rồi, thứ tư ngày mười tám, chính là hơn hai mươi ngày nữa.”
Trần Thiên Khanh đáp: “Ừ, tớ biết rồi.” Hắn biết ý của Chúc Mậu —- có thể bắt đầu ôn tập thôi.
Trần Thiên Khanh tuy không thường xuyên trốn học, nhưng thật ra đã bỏ bê rất nhiều chương trình học, thêm vào đó hắn lên lớp cũng không nghiêm túc được, nếu thi chỉ sợ tốn không ít công sức nữa.
Trần Thiên Khanh nói: “Lúc thi cậu ngồi trước tớ đi.”
Thật ra ngành học nghệ thuật tổng hợp này của bọn họ rất nặng, vừa phải có nền tảng lại vừa phải có tư duy, Trần Thiên Khanh dù cũng tự ôn tập một chút, nhưng vẫn cảm thấy cần thêm sự bảo đảm.
Chúc Mậu không tham gia hoạt động gì của Đoàn, nhưng ưu điểm lớn nhất của cậu là thành tích tốt, điểm tổng kết đều được bốn chấm, điểm trung bình gần như là hơn chín mươi điểm một môn.
Chúc Mậu không nói gì, trực tiếp đồng ý, vị trí đằng sau lưng cậu ở mỗi học kỳ gần như là vị trí mà các bạn học trong lớp muốn tranh cướp nhất.
Lo liệu xong chuyện thi cử, cảm xúc trong ánh mắt Chúc Mậu vẫn không giảm bớt, cậu nói: “Chiều nay có tiết mới, tớ đọc sách một lát.”
Trần Thiên Khanh nhìn thấu cảm xúc của cậu ta, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Chúc Mậu tỏ vẻ không có gì mà cười cười nói: “Không có gì thật mà, chỉ là bài tập hơi khó.”
Trần Thiên Khanh thấy thế cũng không hỏi lại, nếu thật sự có gì, sớm muộn rồi hắn cũng biết được.
Kết quả khi học xong tiết buổi chiều, Trần Thiên Khanh cũng biết được vì sao Chúc Mậu lại khổ sở như vậy, bởi vì Lý Phi Duyệt tìm gặp hắn lần nữa.
Trần Thiên Khanh nghĩ mình hôm qua đã nói rất rõ ràng, cho nên căn bản không muốn lãng phí thời gian với cô ta.
Nhưng khi hắn chuẩn bị rời đi, Lý Phi Duyệt đã bước tới bên cạnh nói một câu: “Trần Thiên Khanh, bởi vì cậu mà Chúc Mậu không nhận được học bổng đấy, cậu nói xem cậu ta khổ sở thế nào nhỉ?”
Trần Thiên Khanh nghe vậy, gần như ngay tức thì hiểu được tất cả mọi chuyện.
Trường học của bọn họ có nhiều loại học bổng, rất nhiều tiền, nếu nhận được học bổng cao cấp nhất thì học phí năm học tiếp theo không cần lo lắng.
Nhưng cách thức đánh giá học bổng không chỉ dựa vào thành tích học tập, mà còn tổng quát cả điểm do lớp học và giáo viên chấm, tình hình chung, bạn học trong lớp cũng sẽ không làm khó một người vừa khiêm tốn vừa học tập tốt như Chúc Mậu, nhưng nếu như có người ở giữa cản trở thì không giống như thế nữa rồi.
Chẳng hạn như Lý Phi Duyệt làm lớp trưởng, cô cùng bên giảng viên quan hệ cực kỳ thân thiết, nếu muốn cố ý trước mặt ban giáo viên nói bậy bạ vài câu về Chúc Mậu, lại xúi giục vài người bạn quan hệ tốt với cô ta, chỉ sợ Chúc Mậu không thể đạt được học bổng.
Nhìn thấy vẻ nhíu mày của Trần Thiên Khanh, Lý Phi Duyệt cố tình “Ồ” một tiếng: “Chẳng lẽ Chúc Mậu chưa nói cho cậu biết?”
Trần Thiên Khanh cảm thấy mình vốn là một người trung niên, không cần phải bắt nạt một đứa trẻ, nhưng hắn không phải loại người nhìn người thân của mình bị bắt nạt mà chịu nhân nhượng.
Trần Thiên Khanh hỏi: “Cậu muốn cậu ấy không nhận được học bổng sao?”
Lý Phi Duyệt hừ một tiếng: “Nếu cậu nhận lời tôi tham gia bữa tiệc năm mới và hát song ca với Hùng Nhạc Di, thì tôi cũng không làm khó Chúc Mậu nữa.” Cô ta và Hùng Nhạc Di là bạn thân, từ hồi trung học đã ngồi cùng bàn ba năm, lúc lên đại học thì tình cảm càng tốt, Hùng Nhạc Di thích Trần Thiên Khanh, cô ta tự nhiên càng không chút thoái thác mà vội vàng trợ giúp, nhưng không nghĩ tới Trần Thiên Khanh lại không cho cô ta chút mặt mũi nào.
Trần Thiên Khanh nghe hết lời này, chợt cười, nói với Lý Phi Duyệt: “Bố cậu buôn bán bên ngoài đúng không?”
Lý Phi Duyệt không hiểu được ý tứ của hắn, cô ta trả lời: “Cậu muốn nói gì?”
Ý cười trên mặt Trần Thiên Khanh lạnh dần: “Gần đây bên Châu Âu đang có nguy cơ tài chính, cậu cũng biết chứ?”
Lý Phi Duyệt cảm giác Trần Thiên Khanh nói chẳng có đầu đuôi, cô ta hỏi lại: “Rốt cuộc cậu đang nói cái gì?”
Trần Thiên Khanh đứng thẳng lưng lên, mặt không thay đổi: “Hy vọng cậu không hối phải hận chuyện mình làm ngày hôm nay.”
Nói xong, hắn trực tiếp xoay người bước đi, để lại Lý Phi Duyệt trợn mắt há mồm nhìn theo.
Bố của Lý Phi Duyệt, Trần Thiên Khanh có ấn tượng về người này, gia đình Lục Chính Phi ba đời nhập ngũ, đến cha hắn thì ra ngoài buôn bán, có bối cảnh chính trị thâm sâu, cộng với đầu óc khôn khéo, chuyện buôn bán của Lục gia tự nhiên cũng thuận buồm xuôi gió. Từ lúc Lục Chính Phi còn chưa ra đời, cha Lục đã bắt đầu dùng sức người để vươn chân tay tới phương diện tài chính —- nói đến chắc không mấy người biết, ngân hàng tư nhân trải rộng ngõ nhỏ phố lớn, chính là cha Lục khống chế một phần.
Gần đây có nguy cơ khủng hoảng tài chính, các công ty liên quan tới kinh doanh buôn bán đều bị liên lụy, tất cả đều trăm phương nghìn kế tìm tới các ngân hàng cho vay, muốn vượt qua được cửa ải khó khăn này.
Chính là những ngân hàng tư nhân mệnh danh là quỷ hút máu cũng không dễ dàng quăng tiền cho vay như vậy, đời trước “Lục Chính Phi” sở dĩ giúp đỡ bố Lý Phi Duyệt chính là vì nhìn tới quan hệ bạn học của cô ta với Trần Thiên Khanh.
Nhưng bây giờ Lý Phi Duyệt muốn tìm đường chết, Trần Thiên Khanh cũng không có thói quen làm Bồ Tát nữa.
Trở về nhà, Trần Thiên Khanh liền nói chuyện này cho Lục Chính Phi.
Lục Chính Phi nghe xong cũng không hỏi cụ thể, tuy lúc này gã vẫn chưa chính thức tiếp quản Lục gia, nhưng cũng có không ít quyền lực, không cho vay ít tiền ra bên ngoài, với gã chỉ là chuyện dễ như như trở bàn tay.
Nhưng hiển nhiên Lục Chính Phi tuổi trẻ nhiều tâm tư hơn hẳn Trần Thiên Khanh: “Dứt khoát để cho cô ta về nhà lo chuyện tài chính với bố mình đi.”
Ý tứ trong lời này chính là muốn đuổi học Lý Phi Duyệt.
Trần Thiên Khanh liếc gã một cái, gắp thức ăn vào miệng chậm chạp nhấm nháp: “Tùy anh.”
Lục Chính Phi thấy hắn không quan tâm tới đề nghị này, nên đành phải nói: “Thiên Khanh, để anh lo nói chuyện bên giảng viên, bạn học của em chắc chắn nhận được học bổng.”
Trần Thiên Khanh cúi đầu nhìn bát cơm, trầm mặc một lúc mới nói: “Anh bỏ ít tiền ra đi.”
Lục Chính Phi: “Hả?”
Trần Thiên Khanh nheo mắt cười: “Lập một cái học bổng của Lục thị ở trường.”
Lục Chính Phi: “……” Đây đúng là làm một lần vất vả, mà nhàn nhã cả đời.
Trần Thiên Khanh nói: “Thưởng cho người có thành tích tốt nhất, không tính đến những mặt khác.”
Lục Chính Phi: “Được, anh sẽ làm.”
Trần Thiên Khanh biết gã chắc chắn sẽ đồng ý, vì thế tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Lục Chính Phi thở dài: “Thiên Khanh, chừng nào em quan tâm đến anh như quan tâm tới bạn học thì tốt quá.”
Trần Thiên Khanh trả lời: “Bạn học của tôi sẽ không cưỡиɠ ɠiαи tôi.”
Lục Chính Phi: “……”
Trần Thiên Khanh ném đũa xuống, lau miệng rồi nói: “Cũng không động dục với chân của tôi.”
Lục Chính Phi cả giận nói: “Cậu ta dám!”
Trần Thiên Khanh tổng kết: “Cho nên không thể quan tâm cậu ấy giống với quan tâm anh được, bởi vì anh là tên biếи ŧɦái.”
Lục Chính Phi nghĩ nếu trước mặt mình có chiếc khăn tay, chắc chắn gã sẽ cầm lấy mà hu hu khóc lên, nhưng tốt xấu gì cũng không có, vì thế gã chỉ có thể phát ra ánh mắt ngày càng u oán, nhìn đến khi Trần Thiên Khanh nổi cả da gà.
Trần Thiên Khanh giải quyết hết chuyện tình, ngày hôm sau liền báo cho Chúc Mậu, hắn cũng không nói kỹ càng, chỉ nói với cậu chuyện học bổng không có vấn đề gì.
Chúc Mậu vừa nghe còn nghĩ rằng Trần Thiên Khanh chịu thiệt nhận lời Lý Phi Duyệt, liền nói: “Thiên Khanh, tớ không sao, nếu cậu không muốn đồng ý, tớ sẽ không đi.”
Trần Thiên Khanh cười tủm tỉm xoa đầu cậu: “Đừng lo lắng, tớ chưa bao giờ để mình chịu thiệt thòi đâu.”
Chúc Mậu vẫn lo lắng, sau đó còn giấu Trần Thiên Khanh đi hỏi Lý Phi Duyệt, lại bị cô ta trào phúng một phen, mới hiểu ra Trần Thiên Khanh không lừa mình, bất an trong lòng cũng buông xuống.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nháy mắt đã đến cuối kỳ, mà năm mới, cũng sắp đến.
Trần Thiên Khanh đi vào cái thế giới không phải của hắn, cũng sắp được một năm rồi.