Tuy rằng đã quyết định đi du lịch, nhưng lúc này Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi đều không có thời gian.
Trần Thiên Khanh phải tới trường, còn bên Lục Chính Phi vẫn còn một đống công việc phải làm, đương nhiên, chỉ cần Trần Thiên Khanh đồng ý, Lục Chính Phi hoàn toàn có thể dành ra thời gian ở bên hắn, nhưng cuối cùng Trần Thiên Khanh vẫn từ chối ý tốt này của gã, ngày hôm sau liền tới trường.
Lục Chính Phi rất lo lắng, muốn giữ hắn trong phòng, nhưng Từ Thiếu Nhân thấy thế lại khuyên can gã.
Anh ta nói: “Tôi cảm giác nếu để cậu ta một mình trong phòng không bằng để cậu ta tiếp xúc với nhiều người thì tốt hơn, nếu cậu lo lắng thì có thể phái người theo cậu ta đến trường.”
Lục Chính Phi nghe vậy, do dự một hồi, vẫn chấp nhận ý kiến này. Gã đổi những người khác trông coi bên cạnh Trần Thiên Khanh —- về lí do tại sao phải đổi, còn không phải từ sự việc của Nguyễn Ôn Hoành sao.
Vì thế hôm sau, Trần Thiên Khanh được Lục Chính Phi tự mình đưa đến phòng trọ gần trường.
Lục Chính Phi vẫn có chút không yên tâm: “Hay em quay lại ở nhà anh, anh mua cho em một chiếc xe.”
Trần Thiên Khanh trả lời: “Có gì thì nói sau.”
Lục Chính Phi thở dài: “Tay em còn chưa lành, buổi tối mấy hôm nay anh sẽ đón em về nhà.”
Trần Thiên Khanh biết gã để mình đến trường đã là một sự nhượng bộ lớn, cho nên nghe lời này cũng không từ chối, chỉ nói:”Anh không bận sao?”
Lục Chính Phi cười cười: “Không bận.”
Lục Chính Phi bận hay không sao Trần Thiên Khanh lại không biết? Nhưng hắn cũng không nói ra, chỉ khẽ cười.
Lục Chính Phi mở cửa xe cho hắn, vừa đi vừa dặn dò thêm mấy câu, cho đến khi sắp lên tầng trên, mới nói: “Thiên Khanh, chú ý vết thương trên tay một chút, đừng chạm vào nước.”
Trần Thiên Khanh cúi đầu không đáp.
Lục Chính Phi lại kéo vai của hắn, nhìn khuôn mặt không chút thay đổi trước mặt, cố gắng kìm nén, nhưng nhịn không được mà tiến lại gần hôn lên đôi môi nhợt nhạt kia.
Phản ứng đầu tiên của Trần Thiên Khanh là đẩy gã ra, chính là nghĩ tới tay đang bị thương, vì thể chỉ có thể dùng cánh tay đẩy Lục Chính Phi, cau mày cố sức lại không tách ra được chút nào.
Vốn Trần Thiên Khanh nghĩ Lục Chính Phi chỉ hôn nhẹ thôi, nào ngờ tên cầm thú này càng hôn càng động tình, ấn hắn lên vách tường, bắt đầu chui đầu lưỡi vào miệng hắn thăm dò.
Chuyện này thì Trần Thiên Khanh không thể nhịn được, hắn nhấc chân lên, trực tiếp đá vào thân dưới của Lục Chính Phi.
Là đàn ông đều biết bộ phận kia yếu ớt đến thế nào, Trần Thiên Khanh dùng sức không lớn, nhưng vẫn khiến Lục Chính Phi thay đổi sắc mặt, sau đó cực kỳ không muốn mà buông hắn ra, buồn bã nói: “Thiên Khanh, em đối xử với anh thật độc ác….”
Trần Thiên Khanh lạnh lùng nói: “Tôi nếu thật sự nhẫn tâm, thì đồ chơi này của anh đã bị phế rồi.”
Lục Chính Phi nghe lời này cảm thấy chỗ kia càng đau hơn.
Môi Trần Thiên Khanh bị Lục Chính Phi hôn đỏ bừng lên, cũng làm gương mặt hắn thêm xinh đẹp, hắn xoay người, khoát khoát tay với gã: “Gặp lại sau.”
Trên mặt Lục Chính Phi nở nụ cười bất đắc dĩ, dặn dò người bên cạnh vài câu, rồi mới ngồi vào trong xe.
Trần Thiên Khanh lấy chìa khóa mở cửa phòng, vừa đi vào đã bị mèo nhỏ kêu meo meo quấn lấy. Tắm rửa một lát, ăn mấy miếng cơm xem như no, Tiểu Hoa nhìn trông có tinh thần hơn rất nhiều, đi theo gặm chân Trần Thiên Khanh, nhìn dáng vẻ nhất định muốn Trần Thiên Khanh ôm.
Trần Thiên Khanh do dự liếc Tiểu Hoa một cái, vào WC tìm túi nhựa, đeo vào tay rồi mới bế Tiểu Hoa lên.
Tiểu Hoa mới uống sữa xong, bụng vẫn còn no cứng, ngồi yên trong ngực hắn, tthỉnh thoảng dùng cái đầu xù cọ vào tay Trần Thiên Khanh, hiển nhiên là đang rất thoải mái.
Trần Thiên Khanh ngồi chổm hổm trên đất trêu đùa Tiểu Hoa, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy Chúc Mậu.
Trên tay cậu còn cầm một túi muối to, trông có vẻ như là vừa đi ra ngoài mua đồ.
Trần Thiên Khanh mở lời chào: “Về rồi?”
Không biết tại sao, sắc mặt của Chúc Mậu lúc này không giống bình thường, ánh mắt nhìn hắn cũng sợ hãi rụt rè, chào hỏi một cách ậm ờ, rồi hoang mang bối rối chạy vào phòng bếp.
Trần Thiên Khanh có chút suy nghĩ liếc cậu một cái, cũng không nói gì.
Buổi chiều có hai tiết, Trần Thiên Khanh ăn uống xong, hắn ngồi ở cái bàn bên cạnh, ôm Tiểu Hoa đang híp mắt buồn ngủ, nhìn Chúc Mậu cúi đầu húp mì, mở miệng hỏi: “Cậu nhìn thấy cái gì?”
Chúc Mậu nghe hắn hỏi, cả người cứng đờ, lắp bắp trả lời: “Gì cơ, xin lỗi.”
Trần Thiên Khanh nhìn người thành đã tinh, nhìn đứa nhỏ Chúc Mậu này sao không biết cậu ta đang nghĩ gì, cười cười: “Cảm thấy ghê tởm đúng không?”
Chúc Mậu suýt chút nữa rơi mất đôi đũa, cậu rất sợ Trần Thiên Khanh hiểu lầm, vội vàng nói: “Không phải! Tớ không cảm thấy cậu ghê tởm! Chỉ là, chỉ là…. không, không nghĩ đến….”
Trần Thiên Khanh cảm thấy trêu người bạn nhỏ này thật thú vị, kỳ thật một người có ghê tởm hắn hay không hắn đều có thể nhìn ra dễ dàng, Trần Thiên Khanh cố ý nói như vậy, chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng hoang mang rối rắm không biết nói gì của Chúc Mậu mà thôi.
Tâm trạng của hắn tốt hơn một chút, sắc mặt cũng lộ ra ý cười nhẹ, tuy không rõ ràng, nhưng khuôn mặt không thay đổi cũng đã khá hơn rất nhiều.
Chúc Mậu hút thêm mấy sợi mì, lúc này mới để ý trên tay Trần Thiên Khanh bọc túi nhựa, cậu hỏi: “Thiên Khanh, tay cậu bị sao vậy?”
Trần Thiên Khanh đáp: “Không cẩn thận bị mảnh gương cắt phải…”
Chúc Mậu nói: “A? Đi bệnh viện kiểm tra chưa? Tay cậu đẹp như vậy, cẩn thận đừng để lại sẹo…”
Trần Thiên Khanh vào buổi chào đón tân sinh viên đã đàn một khúc dương cầm, cho nên Chúc Mậu cũng biết đôi tay hắn rất quan trọng.
Trần Thiên Khanh thản nhiên trả lời: “Ừ.”
Hai người trò chuyện thêm một lúc, Chúc Mậu ăn mì xong, cũng không còn nhiều thời gian liền phải nhanh đi học.
Trần Thiên Khanh thả Tiểu Hoa về ổ mèo, Tiểu Hoa ngủ thật say, đôi lúc vẫn há cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng.
Chúc Mậu nói: “Thiên Khanh, đi thôi, tớ bỏ sách vào cặp hộ cậu rồi.”
Trần Thiên Khanh khẽ gật đầu, lúc hắn mới ở trong thân thể của “Trần Thiên Khanh”, chân bị đánh gãy, bây giờ tay lại bị thương, cũng có thể nói là tai nạn liên miên ập đến.
Đến khi tới lớp học, còn hai mươi mấy phút nữa mới vào lớp, Trần Thiên Khanh cùng Chúc Mậu chọn ngồi ở bàn thứ ba.
“Chúc Mậu, Chúc Mậu, Cao Tử Ngữ ở cùng phòng ngủ với cậu à?” Mới vừa ngồi xuống, mấy nữ sinh cùng lớp Trần Thiên Khanh đã líu ríu vây quanh hai người hỏi chuyện, Trần Thiên Khanh không thích tiếp xúc với người khác, nhưng tính cách của Chúc Mậu lại khá dễ gần, vì thế mấy người xung quanh đều vây vào hỏi cậu.
Chúc Mậu ngẩn người ra, hiển nhiên là không hiểu tại sao mấy bạn học nữ này lại hỏi cái người kì dị cùng phòng kia, cậu đáp: “Đúng vậy… Có chuyện gì sao?”
Mấy bạn học nữ nói: “Cậu không biết gì à? Cậu ta tham gia cuộc thi giọng ca nam xuất sắc nhất đó!”
Chúc Mậu nghĩ đến khuôn mặt đầy phấn kia, không hiểu sao thấy rùng mình một cái: “Không… Tớ không biết, tớ dọn ra ngoài trọ lâu rồi.”
Tuy rằng Chúc Mậu đã giải thích hết lời, nhưng mấy nữ sinh kia hiển nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cậu, từ lời nói của mấy cô nàng, Trần Thiên Khanh gần như hiểu được toàn bộ sự tình.
Đơn giản là đột nhiên xuất hiện một anh chàng đẹp trai, dùng lời ca tiếng hát để thu hút ánh mắt của công chúng, kết quả là sau khi nghe ngóng được mới phát hiện người này lại cùng lớp với mình, lại sắp trở thành ngôi sao, tự nhiên làm cho mấy cô nàng này kích động vô cùng.
Nói thật thì, Trần Thiên Khanh không thể nào liên hệ được trong đầu, cái bộ mặt trát đầy phấn kia có quan hệ gì với anh tuấn nhỉ….
Vốn có mấy nữ sinh cũng muốn hỏi Trần Thiên Khanh về chuyện của Cao Tử Ngữ, Trần Thiên Khanh còn dứt khoát hơn Chúc Mậu nhiều, hai từ “Không biết” đã đuổi hết mấy người kia đi.
Thật vất vả hai mươi phút này mới đi qua, rốt cuộc cũng vào lớp, Chúc Mậu bị hỏi đến đổ mồ hôi lạnh, cậu yếu ớt nói: “Thiên Khanh, mấy người đó đang thực sự nói về Cao Tử Ngữ à?”
Trần Thiên Khanh đáp: “Hình như là vậy.”
Chúc Mậu không hiểu cái tên khác người như Cao Tử Ngữ có gì khiến mấy bạn học nữ kích động đến vậy, nghẹn nửa ngày cũng không thốt nên lời.
Trần Thiên Khanh nhìn dáng vẻ này của cậu, cảm thấy có chút đáng thương, an ủi: “Cao Tử Ngữ thường ngày không đến trường, nên mấy người này hẳn là ít khi nhìn thấy cậu ta.”
Chúc Mậu đẩy đẩy mắt kính, trong mắt có chút cảm xúc không nói nên lời —- có điều từ điểm này, Trần Thiên Khanh cực kì lí giải cậu, bởi vì khi hắn nghe thấy cái tên Cao Tử Ngữ, liền giống như ngửi thấy mùi nước hoa rẻ tiền kia, cùng với giọng nói khiến người khác nổi hết da gà: “Lão nương”
Hết tiết một, Chúc Mậu hiển nhiên rất sợ mấy nữ sinh kia tiếp tục quấn lấy cậu hỏi chuyện Cao Tử Ngữ, nên vội vội vàng vàng đi vệ sinh, làm Trần Thiên Khanh chỉ muốn phì cười.
Kết quả hắn chưa cười được vài giây, lớp trưởng Lý Phi Duyệt đã tìm gặp hắn.
Lý Phi Duyệt nói: “Trần Thiên Khanh, lúc trường chúng ta chào mừng năm mới thì mỗi lớp đều phải diễn một tiết mục, cậu có thể tham gia không?”
Trần Thiên Khanh nghe vậy thì nói: “Xin lỗi, tay tôi đang bị thương.” Vừa nói vừa giơ bàn tay bị quấn đầy băng gạc lên.
Lý Phi Duyệt thấy thế liền nói: “Tay cậu bị thương? Bị thương lúc nào? Sao lại không cẩn thận vậy?”
Trần Thiên Khanh đáp: “Không cẩn thận đập vỡ kính.”
Lý Phi Duyệt cắn cắn môi, hiển nhiên không nghĩ tới chuyện ngoài ý muốn, cô ta do dự một lát: “Nếu cậu không chơi được dương cầm, thì hát song ca với Hùng Nhạc Di được không?”
Trần Thiên Khanh sao có thể nhận lời: “Xin lỗi, tôi không có ý định tham gia tiết mục nào.”
Lý Phi Duyệt sửng sốt: “Trần Thiên Khanh, cậu có thể lo lắng cho lớp một chút được không, nếu cậu không tham gia, lớp chúng ta liền không có được tiết mục đặc sắc nào….” —- Những lời này chắc chắn là nói quá lên, nhưng cô ta hiển nhiên muốn Trần Thiên Khanh bắt buộc phải tham gia bữa tiệc cuối năm, bất kể dưới hình thức gì.
Trần Thiên Khanh từ chối rất kiên quyết, muốn hắn cùng một cô gái hát tình ca ư? Hắn với “Trần Thiên Khanh thực sự” kia còn chưa từng hát với nhau, sao có thể để lợi lộc cho người khác được.
Lý Phi Duyệt thấy thế cũng chỉ nói lại: “Vậy cậu suy nghĩ lại một chút đi, lớp mình thật sự cần cậu…..”
Trần Thiên Khanh gật gật đầu, không nói nữa.
Lý Phi Duyệt thở dài, về chỗ mình, nói với người bạn bên cạnh: “Không chắc cậu ta sẽ nhận lời.”
Nữ sinh kia liền nóng nảy: “Phi Duyệt, cậu đồng ý với mình rồi mà!”
Lý Phi Duyệt chớp mắt: “Để tớ nghĩ cách đã!”