Edit: Minh Lan
Beta: Yến Phi Ly
Trần Thiên Khanh ngồi trong phòng chơi đùa cùng Đà Đà.
Chúc Mậu nuôi Đà Đà thực tốt, lông xù béo tròn, động một chút liền thích cuộn lại thành một khối. Trần Thiên Khanh đặt Đà Đà trong lòng bàn tay, nhìn nó hăng say gặm táo.
Chúc Mậu từ bên ngoài trở về liền nhìn thấy một màn này.
Kỳ thật từ sau khi Trần Thiên Khanh trở về, cậu luôn cảm thấy trên người Trần Thiên Khanh thiếu đi chút nhân khí, có lẽ so với trước kia càng dễ ở chung, nhưng chung quy lại làm cho người ta cảm thấy không thể thân cận.
Nhìn Trần Thiên Khanh ôm Đà Đà như thế, Chúc Mậu cảm thấy tốt hơn nhiều. Cậu nói: “Thiên Khanh, tớ có mua quýt, cậu ăn không?”
Trần Thiên Khanh cũng không quay đầu lại: “Không.”
Chúc Mậu nói: “Nhìn cậu bình thường ăn ít như vậy, cũng không ăn nhiều trái cây, thân thể làm sao chịu được.”
Trần Thiên Khanh không ăn không phải bởi vì hắn kiêng ăn, mà đơn thuần là không muốn ăn. Hắn nhìn cái gì cũng cảm thấy không có khẩu vị, vì thế lượng cơm cũng giảm bớt, nhưng vừa nghe Chúc Mậu bảo như vậy, hắn thuận miệng nói: “Cho tớ một quả.” —- Hắn thì không sao cả, nhưng tuyệt đối không thể phá hư thân thể của Trần Thiên Khanh.
Trần Thiên Khanh cúi đầu lột vỏ quýt, thật ra hắn cũng không thích ăn quýt, nhưng ở trường học không giống như nhà của Lục Chính Phi loại trái cây gì cũng có, cho nên ăn cái gì cũng giống nhau thôi.
Chúc Mậu vừa mở máy tính ra vừa nói: “Thiên Khanh, buổi học cuối khoá cậu có đi không?”
Trần Thiên Khanh bỏ miếng quýt vào miệng, đầu cũng không nâng đáp lại: “Đương nhiên là đi, chẳng lẽ cậu không đi sao?”
Chúc Mậu ho khan vài tiếng, cẩn thận nói: “Nếu thầy điểm danh, cậu có thể giúp tớ hô tên được không….?”
Trần Thiên Khanh ngừng lại động tác, nghi hoặc hỏi: “Cậu không đi học?” Trong lớp Chúc Mậu nổi danh là cao thủ học đường. Trừ khi bị bệnh, mỗi học kì cậu đều không nghỉ ngày nào, bây giờ lại nhờ hắn điểm danh, mặt trời không phải mọc từ đằng tây chứ?!
Chúc Mậu thở dài: “Tớ cũng không muốn, nhưng tớ chỉ mua được vé xe lửa buổi trưa, tiết học buổi chiều không thể đi được….”
Trần Thiên Khanh sửng sốt: “Sắp nghỉ học rồi sao?” Hắn sao lại cảm thấy mới chỉ qua khai giảng vài ngày thôi.
Chúc Mậu nói: “Mỗi ngày cậu không phải lên lớp thì là đi thư viện, người cũng ngốc rồi sao…. Hôm nay đã là ngày hai mươi chín.”
Trần Thiên Khanh nhai nhai miếng quýt, chợt nhớ tới một chuyện…. Hắn chưa mua vé xe về nhà.
Chúc Mậu hỏi: “Thiên Khanh, cậu làm sao vậy?”
Trần Thiên Khanh nuốt xuống miếng quýt nói: “Được rồi, tớ sẽ giúp cậu.”
Lúc này Chúc Mậu mới yên tâm. Mỗi khi đến buổi học cuối cùng trước kì nghỉ, số người lên lớp ít đến đáng thương, thầy giáo cũng có thể hiểu được nhưng chỉ sợ thầy đột nhiên muốn điểm danh, như vậy thì thật thảm.
Trần Thiên Khanh lúc này được Chúc Mậu nhắc mới sực tỉnh,nhớ tới lễ Quốc Khánh hắn cũng phải về nhà, mà hắn còn chưa mua vé xe….
Sau một hồi do dự thật lâu, Trần Thiên Khanh gọi điện cho Lục Chính Phi.
Khi thấy Trần Thiên Khanh gọi đến, Lục Chính Phi rất kinh ngạc. Bình thường đều là gã chủ động liên lạc với Trần Thiên Khanh, mỗi lần muốn gọi Trần Thiên Khanh đi ăn cơm giống hệt như là mời tổ tông. Hôm nay Trần Thiên Khanh lại gọi điện thoại cho hắn….
Thế nhưng bong bóng màu hồng vây quanh Lục Chính Phi rất nhanh vỡ tan, bởi vì Trần Thiên Khanh mở miệng câu nói đầu tiên là: “Lục Chính Phi, anh có thể giúp tôi mua vé xe đi C thành không?”
Lục Chính Phi chưa kịp vui mừng đến hai giây đã bị Trần Thiên Khanh giội nước lạnh, gã nói: “Trần Thiên Khanh, em đùa anh phải không?”
Trần Thiên Khanh hỏi lại: “Tôi đùa anh cái gì?”
Lục Chính Phi hừ một tiếng: “Mẹ em kêu anh cùng em trở về, anh không mua vé xe lửa mà là vé máy bay tối ba mươi, muốn hay không?”
Trần Thiên Khanh: “…. Có thể chỉ mua một vé được không?”
Lục Chính Phi lập tức nói: “Thì một vé a, em một vé, anh một vé.” —- Gã sao lại không biết Trần Thiên Khanh đang nghĩ gì, chỉ là làm bộ như không biết mà thôi.
Trần Thiên Khanh cũng biết Lục Chính Phi giả ngu, vì thế dứt khoát cúp điện thoại.
Lục Chính Phi nghe âm thanh tút tút tút liền giận dỗi. Gã phát hiện từ khi Trần Thiên Khanh chịu nhún nhường thì gã liền không có cách nào, gã càng phát hoả, Trần Thiên Khanh liền vô tội nhìn gã, giống như đang nói, tôi đã thỏa hiệp rồi anh còn muốn giận dỗi cái gì? Khiến cho Lục Chính Phi triệt để không thể nổi giận được.
Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa Trần Thiên Khanh hiện tại và trước kia. Lấy chuyện này mà nói, nếu là Trần Thiên Khanh trước kia nghe được là cùng Lục Chính Phi về nhà, phỏng chừng đã làm ầm ĩ lên, hoặc là tìm cách tự mình trở về. Nhưng hiện tại lại khác, biết không có cách nào thay đổi thực tế, hắn liền chấp nhận, trực tiếp cúp điện thoại làm Lục Chính Phi nghẹn gần chết.
Đối với Lục Chính Phi chỉ có thể mềm, cậu càng mềm, gã càng không biết xuống tay thế nào. Đây là điều mà Trần Thiên Khanh trước kia không biết, nhưng Trần Thiên Khanh hiện tại lại thông suốt.
Cúp điện thoại của Lục Chính Phi, thực ra tâm tình của Trần Thiên Khanh cũng không tốt hơn là bao. Hắn đời trước cũng từng đến nhà của Trần Thiên Khanh, chẳng qua lần đầu tiên là vì uy hϊếp Trần Thiên Khanh, lần thứ hai là vì lễ tang cha mẹ của Trần Thiên Khanh, tất cả đều không phải là ký ức tốt.
Trần Thiên Khanh rửa sạch quả táo, thầm nghĩ, đời này, việc hắn phải làm còn nhiều lắm.
Ngày 31 tháng mười, giữa trưa Chúc Mậu liền mang hành lý ngồi xe lửa về nhà, Trần Thiên Khanh ngủ trưa xong thì nhàn nhã lên lớp.
Sau khi tan học, hắn lại trở về phòng ngủ lấy hành lý rồi mới đến cổng trường lên xe của Lục Chính Phi.
Lục Chính Phi mặc quần bò cùng áo trắng phối với áo gi-lê màu xanh, miệng tươi cười vô hại, thoạt nhìn tuổi cùng Trần Thiên Khanh xấp xỉ nhau.
Trần Thiên Khanh nổi một thân da gà. Hắn chịu không nổi nhất chính là nụ cười hồn nhiên của Lục Chính Phi, làm hắn hận không thểquăng cho gã một cái tát—— nhìn qua rất giống một người cha đang nhìn con trai của mình, có chút hương vị chỉ tiếc không thể rèn nó vào khuôn phép.
Trần Thiên Khanh đặt hành lý vào sau xe, hoàn toàn không vui ngồi xuống bên cạnh Lục Chính Phi.
Lục Chính Phi nói: “Chúng ta tới sân bay trước, nếu không lát nữa lại kẹt xe trễ giờ máy bay thì không tốt.”
Trần Thiên Khanh gật gật đầu.
Vì thế lái xe bắt đầu chạy về hướng sân bay, mỗi một lần xuất hành đều là việc làm cho người ta mệt mỏi, bất cứ lúc nào đường phố cũng đông đúc tấp nập khiến cho Trần Thiên Khanh không muốn ra ngoài —- được rồi, cũng có trường hợp đặc biệt, nếu người cùng hắn ra ngoài là Trần Thiên Khanh chân chính, hắn sẽ rất vui lòng. Nghĩ đến đây, Trần Thiên Khanh đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn vẻ mặt cao hứng của Lục Chính Phi.
Trần Thiên Khanh nhịn nửa ngày, rốt cuộc vẫn không làm cụt hứng Lục Chính Phi, mà là lấy điện thoại ra gọi cho Liễu Hoa Mai.
Liễu Hoa Mai biết Trần Thiên Khanh hôm nay trở về, lúc này nhận điện thoại của Trần Thiên Khanh là để xác nhận thời gian, bà hỏi: “Thiên Khanh, con chừng nào thì về đến nhà?”
Trần Thiên Khanh nói: “Con đang cùng Lục Chính Phi ra sân bay, khoảng hơn mười một giờ là tới.”
Liễu Hoa Mai hỏi lại: “Con đủ tiền mua vé máy bay sao? Tiền không đủ thì gọi điện thoại cho mẹ, hai ngày trước hỏi không phải con nói là ngồi xe lửa sao, sao lại đột nhiên đi máy bay?”
Trần Thiên Khanh nói: “Còn không phải là vì con muốn nhanh trở về, mẹ, mẹ không nhớ con à?”
Liễu Hoa Mai cười: “Đứa nhỏ này, miệng càng ngày càng ngọt, được rồi, buổi tối mẹ làm bữa khuya chờ con, muốn ăn cái gì?”
Trần Thiên Khanh đáp lại: “Ăn gì cũng được, mẹ làm con đều thích.”
Mẹ con hai người lại nói chuyện trong chốc lát, Liễu Hoa Mai mới lưu luyến cúp điện thoại.
Vốn cho rằng sau buổi học đi luôn ra sân bay sẽ không bị kẹt xe, rốt cuộc lại vẫn bị kẹt ở đầu cầu vượt, Lục Chính Phi nhìn đồng hồ nói: “Em đói bụng không?” Hiện giờ đã đến giờ cơm, nhưng nhìn tình hình này hẳn là không kịp ăn cơm chiều rồi.
Trần Thiên Khanh trả lời gã: “Không đói…..”
Lục Chính Phi nghe xong thì không biết lấy từ đâu ra một thanh sô-cô-la đưa cho Trần Thiên Khanh: “Em không phải thích ăn sao? Anh cố ý kêu người mang tới.”
Trần Thiên Khanh đúng là thích ăn sô-cô-la, nhưng thanh sô-cô-la này, Trần Thiên Khanh cũng rất quen thuộc —— bởi vì đây là thứ hắn đã từng tự mình làm.
Lục Chính Phi tay chân vụng về tự mình làm sô-cô-la, nghĩ thế nào cũng thấy hình ảnh này rất buồn cười, nhưng khi hắn mang tâm tình phức tạp đưa thanh sô-cô-la này cho Trần Thiên Khanh, nguyên chủ lại nhìn cũng không nhìn trực tiếp ném vào thùng rác.
Khi đó Trần Thiên Khanh vốn không kén chọn sô-cô-la, nhưng chẳng hiểu tại sao lại vứt bỏ sô-cô-la Lục Chính Phi làm.
Cho dù là Lục Chính Phi, cũng không khỏi than một tiếng đây là số mệnh.
Sau khi Trần Thiên Khanh đem sô-cô-la ném vào thùng rác, Lục Chính Phi thừa dịp Trần Thiên Khanh rời đi, trộm lấy sô-cô-la kia ra khỏi thùng rác, yên lặng ăn một mình.
Từ đó về sau, hắn không còn tự tay làm quà tặng cho Trần Thiên Khanh nữa, bởi vì hắn biết, Trần Thiên Khanh nếu muốn cái gì, hắn chung quy là cho không được.
Mà hiện tại, hắn tự tay nhận sô-cô-la mà lúc còn trẻ hắn tự làm.
Trần Thiên Khanh nhận lấy sô-cô-la, mở ra vỏ bọc, sau đó cắn một miếng, có chút đắng, nhưng nồng đậm vị sô-cô-la, cảm giác khi ăn giống hệt như chạm vào một dải lụa mềm mại.Hắn lại cắn thêm một miếng, làm bộ như không thấy ánh mắt mong chờ của Lục Chính Phi, thản nhiên nói một câu: “Cám ơn, cũng không tệ lắm.”
Ánh mắt Lục Chính Phi sáng lên như ngôi sao lấp lánh giữa trời đêm, Trần Thiên Khanh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết như thế nào lại cảm thấy sô-cô-la trong tay khó có thể nuốt xuống.
Lục Chính Phi lúc còn trẻ khát vọng ánh mắt ôn hoà của Trần Thiên Khanh như vậy, nhưng hắn và Trần Thiên Khanh đều giống nhau ở tính cách cố chấp, định trước tình cảm hai người sẽ không có một khởi đầu tốt đẹp, càng không thể cùng nhau đi tới già.
Nếu là Trần Thiên Khanh chân chính sẽ không nhận khối sô-cô-la này, cuối cùng người nuốt xuống, vẫn là hắn.
Tiếp nhận Lục Chính Phi, căn bản chưa bao giờ là Trần Thiên Khanh.