Trước mặt anh là Băng Khiết đang ngồi ở ghế sofa màu xanh đậm bên cạnh nơi kế toán của tiếp tân. Cô khẽ liếc nhìn thấy anh đi xuống cũng đoán rằng anh đã ký vào má đứng hẳn người lên
-"Cậu đã đưa ra lựa chọn chưa, Long Vũ?"
Long Vũ gật đầu một cái mà nhìn vào ánh mắt của Băng Khiết
-"Tớ ký vào trong rồi."
-"Vậy là cậu quyết định sẽ ở đây sao?"
Long Vũ nghe vậy cũng chỉ đáp một tiếng "Ừ", bọn họ ở kia nghe thấy khẽ gọi cô
-"Giám... Giám đốc..."
Băng Khiết nghe thấy bọn họ gọi mình mà quay đầu lại hỏi
-"Có chuyện gì sao?"
Bọn họ khẽ chỉ tay vào Long Vũ, cô nhìn hành động đó chắc cũng đoán là họ không biết đây là ai? Và tại sao lại thân với mình nên sắc mặt của cô cũng đã lộ rõ ra vẻ mệt mỏi
-"Đây là ai vậy?"
-"Đây là..."
Băng Khiết chưa kịp nói xong, Long Vũ đã đứng dậy cúi đầu xuống tay để ở ngực bên phải
-"Tôi là bạn của cô ấy, Hạ Long Vũ."
Bọn họ nghe vậy cũng có người có phần ngạc nhiên còn có người cảm thấy bình thường. Tiếp tân cố lấy chân căng lên mà nhìn hai người
-"Vậy giám đốc và cậu ta là bạn sao?"
Băng Khiết tính không muốn trả lời và làm phiền tới nhiều chuyện khác nên cũng chỉ đành nói
-"Đúng vậy, đây là bạn tôi. Xong rồi đấy, vậy thì mời đi về cho"
Băng Khiết ngồi xuống ghế sofa. Tiếp tân nhìn vẻ mặt của cô đoán rằng chắc chắn là do mình nói về chuyện của cô nên Băng Khiết mới cảm thấy khó chịu đến vậy.
Long Vũ không hiểu tại sao tiếp tân mới hỏi mà Băng Khiết lại cáu gắt với họ như vậy. Chính sự tò mò nên Long Vũ đã khẽ nói nhỏ ở bên tai
-"Tôi hỏi một chút"
Bọn họ ghé vào khẽ nói
-"Cậu muốn hỏi chuyện gì?"
-"Sao Băng Khiết nói vậy mà tiếp tân đã im lặng rồi? Hay là do cô ấy có quyền sao?"
Bọn họ nghe anh nói vậy, cũng chỉ hiểu được một phần mà ghé tai vào mà nói
-"Đúng là cô ấy có quyền bởi vì là giám đốc ở đây"
-"Giám đốc?"
Long Vũ vẫn chưa hiểu mới xa được một thời gian mà sao Băng Khiết đã trở thành giám đốc? Việc này làm cho anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra suốt thời gian cô ở đâu?
-"Nhưng...chắc Băng Khiết phải có công gì mới như vậy chứ? Chẳng lẽ tự nhiên cậu ấy lại là người nắm quyền ở đây?"
-"Cậu nói đúng đấy, giám đốc đã luôn lo những việc về tính toán ở đây. Thậm chí có hôm thức đến tận sáng để làm những tài liệu quan trọng nên giờ giám đốc mới có thành quả như vậy!"
Long Vũ nghe vậy trong đầu cũng đã hiểu ý mà bọn họ nói. Có lẽ Băng Khiết cũng đã vì nơi đây mà đã chăm chỉ làm việc mà chẳng nói với ai. Nên đó là thành quả mà Băng Khiết đã có được.
-"Băng Khiết...giờ cậu đã thay đổi rồi!"
Băng Khiết dù đang tức giận nhưng cũng nghe được chuyện mà bọn họ nói với Long Vũ, nên cô cũng chẳng muốn nói nhiều mà chỉ nói với anh
-"Giờ cậu quyết định sẽ làm ở đây chứ? Đúng không?"
Ánh mắt sắc bén của Băng Khiết khiến cho người khác sợ hãi, nhưng riêng anh lại chẳng quan tâm đến ánh mắt đó
-"Đúng vậy, giờ tớ quyết định sẽ làm ở đây."
Băng Khiết nghe vậy liền hỏi thêm một câu nữa
-"Vậy cậu quyết định làm ở đây tầm mấy tháng hay...mấy năm?"
-"Tầm mười tháng"
Cô nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên bình thường mà ngẩng đầu lên nhìn anh
-"Được thôi!"
Băng Khiết đi ra ghế sofa ngồi /Bịch/ xuống nhưng vẫn nhìn anh.
-"Vậy thì tôi nghĩ giờ cậu nên chăm chỉ hơn đi, Long Vũ!"
-"Ý cậu là..."
Chưa để Long Vũ nói xong, Băng Khiết đưa tay ra ra hiệu. Tiếp tân hiểu ý của cô mà lấy ra hai tập tờ giấy dày đặc cùng với sổ sách đến tận cánh cửa /Rầm/. Bên ngoài Long Vũ nhìn bình tĩnh thế thôi chứ ở bên trong nội tâm của anh gào thét lên
-"Tại sao cậu ấy lại làm vậy chứ? Rõ ràng là bạn bè mà dám làm vậy?"
Dù Long Vũ không muốn, nhưng anh cũng đành phải ngồi xuống ghế sofa đơn, tay để lên bàn mà bắt đầu lấy tập tờ giấy ra để ở bên trái và cứ làm xong là lại làm tiếp
Băng Khiết thấy dáng vẻ chăm chỉ của anh, sắc mặt lộ rõ nụ cười
-"Thời gian của cậu là đến tối phải làm hết đống này cho xong."
Long Vũ nghe cô nói phải làm hết đống giấy tờ dày đặc và còn cả sổ sách nữa, anh liền ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt tức giận. Cô nhìn thấy ánh mắt của anh cũng chỉ liền khẽ nói
-"Vậy cậu có làm không?...Hay là muốn tôi... ĐƯA CẬU ĐẾN CHỖ TỬ THẦN?"
Long Vũ giật mình mà cúi đầu xuống làm việc chăm chỉ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên mà nhìn Băng Khiết. Cô thấy vậy, đứng lên đi ra chỗ bọn họ, ghé vào tai nói thầm
-"Hãy coi cậu ta làm việc đi! Còn nếu cậu ta không làm hãy trừng phạt hoặc đi ra đến phòng của tôi!"
-"Vâng!"
Nói xong, Băng Khiết liền lên phòng làm những công việc ở trên đó, còn Long Vũ vẫn chăm chỉ làm việc mà không dám ngẩng đầu lên nhìn ai cả. Trong lòng giờ đều sợ cô đến nỗi miệng không dám nói ra tiếng gì cả
-"Đúng là giám đốc ở đây có khác. Làm mình đang muốn chết đây"
Bên trong anh nghĩ vậy, nhưng không dám bật ra lời nói. Anh không hiểu vụ sao Băng Khiết lại trở nên đáng sợ hơn anh nghĩ? Không còn là cô bé ngây thơ luôn ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh mỗi khi anh buồn. Còn bây giờ lại trở nên ác như con chăn vậy, nói dung hơn trong suy nghĩ của anh, Băng Khiết y như con Sư Tử Hà Đông.
Nhưng dù có nghĩ những suy nghĩ đó, anh cũng quyết định làm ở đây. Bởi chỉ có làm việc ở đây, anh mới có tiền để giả cho bọn côn đồ, giang hồ. Nếu không làm héc thì bọn chúng biến cậu thành sống không bằng chết.
Bởi đây là nơi trả tiền công cao nhất là tám trăm triệu, chứ như ở chỗ khác chỉ có tám triệu hoặc mười mấy triệu chứ không có nơi nào là hơn một trăm triệu. Nhưng dù sao đây cũng là nơi mà anh đành phải làm vậy. Anh đành phải làm hết đống tờ giấy dày đặc và cả sổ sách nữa, bởi đây là nơi mọi giúp anh được.
Chính lúc đó, Long Vũ đều nghĩ lại những lời nói của Băng Khiết, có lẽ anh lấy những lời nói của cô đều làm động lực để mình tiến lên phía trước. Vậy nên anh quyết định mình sẽ chọn nghề nghiệp mà đã lựa chọn. Bởi vậy người ta nói làm thì phải làm đến cùng chứ không phải thay khó khăn mà đã bỏ cuộc thi do chỉ là một kẻ hèn nhát và sợ hãi.
Anh không lùi bước, sợ hãi mà chính cái tận anh nghĩ. Anh nghĩ nếu mà mình sợ hãi thì nghĩ lại những chuyện quá khứ. Có lẽ chính cái quá khứ đen tối, mù mịt nhưng lại là động lực để anh bước tiếp đến tương lai. Anh không nghĩ mình yếu đuối nữa, chẳng còn tin tưởng vào tình yêu mà anh cho là chân ái. Tình yêu là cái gì chứ. Tất cả đều chỉ là dối trá, chẳng có gì là tình yêu cả.
Nhưng khi gặp lại Băng Khiết, anh có cảm giác lạ hơn. Có vẻ như cô cũng đã trao cho anh sức mạnh, trách nhiệm mà khi làm việc. Chắc có lẽ ắc hẳn là anh cũng có chút tình cảm với Băng Khiết. Nhưng trước khi nói với cô, anh cũng luôn nghĩ đến cảm xúc của họ. Anh nghĩ chắc Băng Khiết cũng chỉ coi tình cảm giữa cô và anh chỉ là bạn bè mà thôi. Chứ chẳng phải là người yêu cũ cả.
Nên dù sao, tình cảm đó anh đã quyết định là giữ ở trong lòng mình, có lẽ ắc hẳn là vậy...