Thế nào là kẻ cặn bã của xã hội? Phải chăng đó là kẻ vô dụng luôn bị người ta ghét bỏ hay chỉ là một kẻ bất tài? Xã hội lúc nào họ cũng chỉ coi Hạ Long Vũ là một kẻ bất tài, vô dụng. Anh có một người bạn gái tuy xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là một kẻ hám tiền. Đó là quy luật của xã hội thời XXI sao? Có lẽ giờ đây xã hội càng phát triển càng khác biệt hơn xưa.
Một thành phố, tuy là hiện đại nhưng nhiều lúc anh cũng luôn bị họ đánh đập. Hạ Long Vũ, luôn chịu đựng những đòn đánh đập tra tấn của bọn chúng. Dù đau đi chăng nữa, nhưng anh vẫn luôn chịu đựng. Bởi một người mà anh yêu nhất đó là Cố Đan Lệ.
-"Hah....."
Tiếng thở mạnh mà lúc nào bọn chúng cũng luôn đánh anh, anh không dám phản kháng lại mà chỉ dám im lặng để bọn chúng đánh mình.
Bọn xã hội đen, cùng với côn đồ khi đánh Long Vũ xong. Bọn chúng còn nhổ nước bọt vào mặt anh. Khuôn mặt giờ bị đánh đến máu đang chảy ra.
Nhưng bây giờ anh đã thấy quá quen việc này. Tại sao lao vậy? Bởi vì lúc nào bọn chúng lúc nào cũng luôn đi ra chỗ Long Vũ.
Mà việc trước tiên bọn chúng làm đó là đánh anh một trận. Lúc đó, anh không hiểu tại sao bọn chúng lại đánh mình cơ chứ? Rõ ràng là mình có làm gì đâu.
Và lúc đầu, khi bọn chúng đánh anh đến xô xát vết thương. Cùng với đó là bầm tím cả khuôn mặt. Long Vũ cũng chỉ khẽ ngẩng đầu lên nhìn, tay như đang hưởng về bọn chúng. Những giọt nước mắt cứ rơi nhẹ trên khuôn mặt của anh.
-"Rõ ràng...tôi không làm gì...mà sao mấy người lại đánh tôi...?"
Bọn chúng tuy đang định đi, nhưng nghe thấy tiếng Long Vũ nói. Họ chỉ khẽ ngước lại đằng sau nhìn Long Vũ.
-"Tại sao? Ngươi nhìn ngươi xem"
Long Vũ nghe bọn chúng nói vậy, giọng anh cũng bắt đầu nghẹn ngào như không phải mình làm. Tại sao lại như vậy? Hay vốn dĩ xã hội luôn bất công với anh?
Bọn chúng thấy dáng vẻ đó của anh, nhưng cũng chẳng quan tâm tới tâm trạng. Tại sao lại vậy? Bởi bọn chúng là xã hội đen và còn là những bọn côn đồ nữa. Việc gì mà bọn ta phải quan tâm chứ? Nhưng cũng dáng vẻ đó cũng khiến bọn chúng hơi mềm lòng một chút
-"Ngươi đã nợ bọn ta hơn 3 tỷ lại còn dám đi trộm đồ nữa, vậy mà ngươi nói là ngươi không làm gì sao?"
Hạ Long Vũ nghĩ lại tất cả mọi chuyện, thật chất tại sao anh lại phải đi vay tiền bọn xã hội đen, côn đồ? Bởi vì người yêu của anh muốn vậy. Nhưng Long Vũ lại là người nghèo nàn nên chẳng có gì mà chỉ dám đi vay tiền bọn xã hội đen, kể cả những chuyện như ăn trộm đồ của người khác cũng là vì cô ấy. Nên từ đó anh luôn bị người khác gọi là kẻ cặn bã của xã hội
Bọn chúng thấy anh chẳng nói gì chỉ liền cười khinh, hai tay để vào trong túi quần rồi rời đi.
Cùng lúc đó, một người con gái tóc đen tầm đến lưng. Cùng với chiều cao tương đối, làn da trắng mịn. Đôi mắt sắc sảo, mặc áo tầm đến ngang vai màu xanh dương nhẹ, cùng với quần bò.
Đan Lệ đi ra chỗ Long Vũ, thấy giờ đây anh chỉ như là một kẻ ăn mày, vết thương đã trầy xước ra làn da. Cả ở trên khuôn mặt cũng đã hiện rõ cả vết thương bị bọn chúng đánh, cùng với máu ở bên cạnh môi.
Cố Đan Lệ thấy Long Vũ bị vậy, khuôn mặt đã lộ hẳn ra vẻ khinh thường. Tuy bị thương, nhưng anh biết Đan Lệ đã đi đến đây.
-"Đan Lệ...em đến thăm anh...sao?"
Hạ Long Vũ nghĩ nhất định, Đan Lệ sẽ vì mình mà đến đây chăm sóc mình. Nhưng điều anh không ngờ lại xảy ra
-"Haha, tôi mà phải chăm sóc anh sao? Đồ thần kinh"
Hai chữ "thần kinh" như đã đánh vào hẳn chính lòng tự trọng của anh. Người mà anh luôn quan tâm hơn cả chính gia đình của mình. Thậm chí, anh còn đi vay tiền chỉ để mua cho cô những cái mà thích nhất, cả việc ăn trộm nữa.
-"Tại sao?...Em lại nói vậy?..."
Tuy vết thương vẫn còn đau, nhưng Long Vũ vẫn cố gắng nói như muốn Đan Lệ phải nói ra câu trả lời đó.
-"Tại sao á? Đơn giản là giờ anh hết giá trị lợi dụng rồi"
Giờ đây, Long Vũ mới biết hóa ra cái tình cảm, tình yêu thương mà mình dành cho Đan Lệ... Hóa ra tất cả đều chỉ là giả dối, một sự dối trá. Anh không ngờ có một ngày mình lại bị phản bội chính người mà mình yêu.
Bây giờ tâm trạng của Long Vũ, giờ cũng trở nên tan nát. Từ chính lúc này, anh không còn tin tưởng vào ai hết. Hóa ra, anh nghĩ chỉ cần chỉ Đan Lệ một cuộc sống mà cô luôn mong muốn là sẽ được hạnh phúc thôi và chính anh sẽ làm cho cô hạnh phúc.
Nhưng bây giờ tắt cả đều chỉ là giả tạo, giờ Đan Lệ nói anh đã hết giá trị lợi dụng.
Chính vì lời nói đó như là một nhát dao đâm vào hẳn trái tim của anh. Tuy vậy, Long Vũ giờ đây đã tuyệt vọng
-"Thì ra là vậy."
-"Bao nhiêu năm qua tôi luôn dành tất cả tình cảm của mình và cả sự quan tâm đều tới em, Đan Lệ..."
Đan Lệ không quan tâm tới lời nói của Long Vũ, mà ngược lại còn đá mạnh vào chân của anh.
-"Ư..."
Hạ Long Vũ trước bị đánh mạnh vào chân, nên giờ hai tay ôm chặt lấy chân mình. Khuôn mặt giờ cũng đã trở nên đau đớn hơn, anh ôm chặt lấy chân phải dù không muốn kêu lên nhưng cũng vì bị Đan Lệ đá chân nên mới không thể làm gì được
-"AAA..."
Đan Lệ nhìn thấy cảnh đó, trong lòng cũng đã lộ rõ hẳn ra.
-"Nhìn anh kìa, Long Vũ...giờ đây tôi sẽ làm cho anh què đi thì hơn nhỉ?"
Vừa nói, Đan Lệ dùng chân đá mạnh vào chân của Long Vũ. Tuy vậy, giờ anh cũng chẳng còn biết đâu chính là phản bội nữa. Tại sao lại vậy? Giờ anh cũng đã bị phản bội rồi thì cũng chẳng có gì để bảo vệ cả.
Cũng chính lúc đó, trời bắt đầu kéo mây đen đen, sấm chớp đánh to hơn. Trời càng lúc càng mưa tầm tã như trút nước.
Đan Lệ thấy trời mưa to như vậy, trong lòng cũng có tức giận vì chưa kịp đánh Long Vũ mà trời đã mưa như vậy. Cô chỉ đành nhìn anh một cái
-"Tsk..."
Rồi liền rời đi, để lại bộ dạng đáng thương của Long Vũ nằm xuống đất cùng với những vết thương bầm tím ở trên vai.
Dù trời vẫn còn đang mưa. Xong nhưng anh vẫn cố tìm một chỗ gì đó, tay cầm chặt vào cố đứng dậy hẳn lên. Nhưng vết thương giờ cũng đã nặng hơn nhiều nên Long Vũ cũng đành phải dựa vào tường. Hơi thở hổn hển, giờ anh cũng chẳng có ai giúp đỡ mà chính anh phải tự mình làm điều đó.
Long Vũ tay khẽ để nhẹ vào chân mình. Mặc dù, anh cảm nhận mình rất đau. Nhưng cũng chẳng thể làm gì được. Long Vũ chỉ nhìn lên trời, cũng lúc đó trời cũng đã tạnh hơn. Và một lúc cũng đã tạnh hẳn đi. Bất chợt, một suy nghĩ nào đó đã lóe lên trong đầu của anh
-"Giờ mình đành phải thay đổi mới được... xã hội giờ đây mình cũng đã thay đổi đi"
Hạ Long Vũ cũng đành đứng dậy bằng chính sức mình. Một lúc rồi cũng đã đứng được lên, anh cố gắng từ từ đi bằng chính sức mình. Dù có đau đớn hay thậm chí trầy xước mạnh đi chăng nữa, nhưng anh cũng phải tự mình đi trên con đường mà chính anh đã trọn ra
Hạ Long Vũ, dù vậy nhưng cũng đành phải chấp nhận. Giờ đây người mà anh yêu đã đâm hẳn vào trái tim của anh. Người mà có lẽ sẽ làm cho anh không thể quên được tất cả những chuyện đó.