- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại
- Chương 64
Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại
Chương 64
Edit: cá quả.
........
Năng lực đọc tâm này của cô là đột ngột có, không vì nguyên nhân gì. Cho tới bây giờ Lý Ngôn Hề chưa hề có ý nghĩ mình sẽ luôn có năng lực này. Bởi vậy nên khi phát hiện bị mất, mặc dù hơi phiền muộn, nhưng không đến mức luôn canh cánh trong lòng. Mất thì thôi, cuộc sống của cô cũng sẽ không vì thế mà thay đổi quá nhiều. Những thứ trước mắt cô đang có này, cũng không phải nhờ vào năng lực này. Thậm chí chiếc điện thoại cũ có thể đoán trước tình hình tài chính kinh tế trong tương lai một tháng, ngoại trừ dùng một lần đầu, sau đấy vẫn luôn để trong ngăn kéo.
…….Không đúng, nếu thật sự đã mất đi năng lực, như vậy tại sao khi La Thiểu Thịnh tiếp cận, vẫn còn có dự cảm trái tim?
Cô không nghĩ ra, tạm thời chỉ có thể buông sự nghi ngờ này xuống.
Cô cầm tay Ứng Chử, hai người tiến vào trong sàn nhảy. Từ năm ba đại học, bởi vì việc học nhiều, lại còn viết truyện, Lý Ngôn Hề đã không tiếp tục tham gia vũ hội. Nhưng dù sao trước đây cũng đã từng tập qua, khi âm nhạc vang lên, cô vô cùng thành thạo phối hợp với tiết tấu của Ứng Chử.
Lý Ngôn Hề có chút kinh ngạc phát hiện trúc mã nhảy rất tốt, hình như cô chưa từng thấy có việc gì anh không biết.
“Anh học vũ đạo lúc nào thế?”
“Lúc trước có một đợt luyện cùng bọn Hứa Thanh.”
Lý Ngôn Hề nhớ tới công ty bọn họ đều là nam, không có nữ, nhịn không được cười ra tiếng, “Vậy trong các anh ai phải đóng nữ thế?”
Ứng Chử lườm cô một cái, ánh mắt viết đầy “Dù sao cũng không phải là anh”.
Lý Ngôn Hề cảm thấy rất có thể là Hứa Thanh, người kia chính là tên dở hơi, trong công ty cũng xếp vào chuỗi thức ăn trong cùng nhất.
Sau khi hai người nhảy một điệu Waltz, Ứng Chanh và Tạ Thời Quần cũng gia nhập sân nhảy. Mặc dù Lý Ngôn Hề đã dạy qua Ứng Chanh mấy ngày trước, nhưng Ứng Chanh vẫn không quen, nhảy bị va chạm nhiều, thỉnh thoảng bởi vì không cẩn thận dẫm lên Tạ Thời Quần mà xin lỗi.
Lý Ngôn Hề cảm thấy thật may mắn vì Tạ Thời Quần đi giày đen, nếu không chắc đã bị dẫm đen rồi.
Cô yên lặng đốt cho cậu một cây nến trong lòng, cảm khái với Ứng Chử: “Tính tình Tạ Thời Quần thật không tệ ha.”
Từ ngoài nhìn vào khiến người ta có ấn tượng kiệt ngạo bất tuần, thực tế tính cách lại ôn hòa ngoài dự đoán, mặc dù không quá thích nói chuyện. Khoảng thời gian này cũng vô cùng phối hợp với hành động của bọn họ.
Ừ, là người tốt! Lý Ngôn Hề cực nhanh phát cho cậu một tấm thẻ người tốt.
Ứng Chử ừ một tiếng, tựa hồ không hứng thú gì với cuộc thảo luận này.
A? Vị trí trái tim chợt nhói lên. Cô vốn cho là La Thiểu Thịnh tới, nghĩ lại, không đúng! Một người cô nhìn thấy sẽ chỉ đau một lần trong ngày thôi.
……Còn có ai?
Trong sàn nhảy có không ít người khiêu vũ, muốn tìm ra người làm cô đau tim giữa nhiều người như vậy, quả thực khó như lên trời.
Vậy thử dùng năng lực một chút? Thuận tiện xem xem, năng lực đọc tâm chỉ là mất năng lực với La Thiểu Thịnh, hay là không thể sử dụng được nữa. Nếu vẫn có thể sử dụng, còn có thể thông qua thanh âm tìm ra người kia.
Lý Ngôn Hề một bên theo bản năng khiêu vũ, một bên suy nghĩ vấn đề này. Ấn tượng cô để lại cho người khác luôn là ôn nhu, nhưng thật ra lại thuộc phái hành động.
Sau khi sử dụng năng lực, một giọng nữ trống rỗng xuất hiện trong đầu, thanh âm cô gái mang theo thống hận.
[Có mấy phút cũng không nhịn được, nhất định phải tìm đàn ông chơi, vì sao cái người buồn nôn như thế lại là ba mình?]
[Cùng ông ta ở trong một cái phòng làm mình muốn nôn mửa. Nếu như không phải nhân cơ hội này kéo quan hệ với nam chính Ứng Chử, còn lâu mình mới đến loại yến hội này.]
[…..Mình sẽ kế thừa chấp niệm nguyên chủ, giúp nguyên chủ, cũng giúp mẹ báo thù.]
……….
Một đoạn tiếng lòng, lượng tin tức lại không nhỏ. Một mặt để Lý Ngôn Hề xác nhận mình vẫn còn thuật đọc tâm. Một mặt cũng làm cho cô ít nhiều xác định được thân phận của người này.
Chơi đàn ông? Trước mắt cô chỉ biết có Hạ tổng. Đương nhiên, cũng không bài trừ khả năng trong yến hội này cũng có người làm ra hành động như thế. Nghe tiếng lòng, cô gái kia có lẽ là con gái Hạ tổng, ôm mối thù không nhỏ với Hạ tổng, mà còn không phải nguyên thân.
A, là xuyên qua, hay là trùng sinh? Thoạt nhìn như là loại hình báo thù. Đối với quá khứ người khác, Lý Ngôn Hề không hiểu biết nội tình, lại thêm cô cũng không phải người trong cuộc, cho nên đối với việc này, cô cũng không có đánh giá khen ngợi nào.
“Ứng Chử, đây là bạn gái cậu à?” Một giọng nói sang sảng vang lên.
Lý Ngôn Hề quay đầu, dừng năng lực đọc tâm. Cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên mập mạp, vừa cùng một thiếu nữ dung mạo phổ thông nhưng khí chất bất phàm khiêu vũ.
Người đàn ông trung niên này, nhìn qua phá lệ quen mắt.
Lý Ngôn Hề rất nhanh liền ý thức được, đây không phải là Hạ tổng mới vừa nhìn thấy lúc ở ban công à? Lúc đấy còn cùng một thiếu niên thanh tú ôm ấp. Bên cạnh ông ấy chắc hẳn là con gái ông, cũng là người cô vừa nghe được tiếng lòng.
Con gái ông ta chú ý tới tầm mắt của cô, lộ ra chút ý cười. Nụ cười nhìn qua rất ôn hòa, cho người ta ấn tượng khác với tiếng lòng.
Ứng Chử ngừng nhảy, “Chào buổi tối, Hạ tổng. Đây là Lý Ngôn Hề, bạn gái tôi.”
Hạ tổng giật mình, cười ha ha một tiếng, "Tuổi trẻ thật tốt, thời điểm tôi bằng tuổi cậu, cũng có mối tình sâu đậm với bạn gái.”
Chỉ là trên mặt ông ta còn có mấy phần xem thường, hiển nhiên cho rằng giữa hai người bọn họ chỉ là mối tình cảm không thuần thục thuở niên thiếu, sớm muộn cũng chia tay. Ông ta chỉ thiếu nữ bên cạnh mình nói: “Đây là Nhã Tiệp con gái tôi, tuổi tác tương tự các cậu, có thể trao đổi nhiều một chút. Nhiều một người bạn, nhiều hơn một con đường nha."
Hạ Nhã Tiệp mỉm cười, khuôn mặt cô ấy chỉ tầm trung, nhưng khi cười con mắt rất sáng, cả khuôn mặt bởi vì hai con ngươi lập tức trở nên sinh động, “Chào buổi tối, Ứng Chử. Ba em thường nhắc đến anh với em, than thở ông ấy không tốt số, không có con trai như anh.”
“Ba ba lớn như thế, còn chưa từng khen con như vậy, hại con còn phải ăn dấm nữa.”
Cô ấy vừa mở miệng, Lý Ngôn Hề liền xác định được chủ nhân tiếng lòng cô vừa nghe được là Hạ Nhã Tiệp. Nhìn dáng vẻ cô ấy hờn dỗi quấn quýt với ba mình, rất khó tưởng tượng ra nội tâm của cô ôm hận ý thâm sâu với Hạ tổng, thậm chí muốn trả thù đối phương.
Quả nhiên đều là diễn viên.
Hạ tổng nói: “Không phải khoe khoang, con gái tôi thật sự rất xuất sắc, từ nhỏ làm cái gì cũng là ưu tú nhất.”
Chẳng biết tại sao, Lý Ngôn Hề đột nhiên nhớ tới tú bà ba hoa chích chòe chào hàng các cô nương trong phim truyền hình….. Thần thái kia thật sự rất giống với Hạ tổng hiện tại. A, không thể nghĩ như vậy, như thế này quá bất lịch sự với Hạ Nhã Tiệp.
Chỉ là đối với loại xã giao thương nghiệp này, kỳ thật cô có chút không thích.
Ứng Chử nhìn ra chán nản nhàn nhạt trên mặt cô, thấp giọng nói với cô: “Nếu không thích nói chuyện, anh đưa em lên lầu nghỉ ngơi.”
Lý Ngôn Hề gật gật đầu, lúc mới tới cô còn có chút hứng thú. Ở lâu rồi, liền cảm giác không thú vị, trên mặt mỗi người đều giống như treo mặt nạ, còn không bằng ở nhà xem Đàm Yên phát trực tiếp vui hơn.
Ứng Chử nở nụ cười yếu ớt không thể bắt bẻ, “Xin lỗi, bạn gái tôi có chút không thoải mái, tôi đưa cô ấy đi nghỉ ngơi một chút."
"Đi thôi đi thôi, lát chúng ta trò chuyện tiếp.”
Lý Ngôn Hề cùng Ứng Chử lên lầu ba, Ứng Chanh đang khiêu vũ cùng Tạ Thời Quần thấy thế, cũng không khiêu vũ nữa mà đi theo.
Cô bé le lưỡi một cái, nhỏ giọng oán trách: “Cứ khiêu vũ mãi thật chán, em cũng không có chuyện gì nói.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt khiển trách hướng về Ứng Chử — đều do anh chiếm lấy chị Ngôn Hề, làm hại cô không thể nói chuyện cùng chị Ngôn Hề.
Ứng Chử làm như không thấy ánh mắt lên án của em gái, “Không phải có Tạ Thời Quần ở cùng em à?”
Ứng Chanh dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, “Để thầy Tạ nhỏ nói chuyện phiếm với em?? Anh ấy có phải là người biết nói chuyện phiếm đâu, anh ấy sẽ chỉ cùng em đọ mắt mắt to trừng mắt nhỏ thôi có được không??”
Nghe ngữ khí của cô bé, Lý Ngôn Hề hoàn toàn không cần lo lắng Ứng Chanh phim giả tình thật, thật sự thích Tạ Thời Quần. Tính tình con bé hoạt bát náo nhiệt, loại hình nghiêm túc không phải gu con bé, coi như Tạ Thời Quần có đẹp hơn nữa cũng vậy.
Từ nhỏ đã hay nhìn mặt anh trai mình, Ứng Chanh vẫn có chút sức đề kháng với mỹ nam.
Ba người cùng đi đến căn phòng thứ ba từ hành lang, Lý Ngôn Hề giơ tay lên một cái, thẻ trên mặt nhẫn cảm ứng quét, đẩy cửa phòng ra.
Gian phòng không quá lớn nhưng bố trí lại ấm áp, có một chiếc giường lớn nghỉ ngơi, còn có tủ lạnh nhỏ, TV, nước ấm, giá sách bên cạnh TV còn trưng bày mấy hàng sách, cũng coi là đầy đủ mọi thứ.
Ánh đèn màu quýt nhu hòa khiến tâm tình người ta bình tĩnh lại.
Ứng Chanh cầm lấy menu trên bàn, say sưa nhìn.
Ứng Chử nói: “Nếu các em đói thì gọi điện thoại cho phòng bếp, để bọn họ mang lên cho.”
Ứng Chanh phất phất tay, "Được rồi anh, anh đi xuống đi, không cần để ý bọn em.”
Cái tư thái dùng qua liền ném hết sức quen thuộc.
Khóe miệng Ứng Chử giật một cái, giống như trả thù xoa đầu em gái, lại bảo các cô nhớ khóa trái cửa lại rồi mới rời phòng.
Chờ sau khi anh đi, việc đầu tiên Lý Ngôn Hề làm là cởi giày cao gót ra. Bình thường cô rất ít khi mang giày cao gót, đeo lâu một chút chân liền bắt đầu kháng nghị. Ứng Chanh cũng giống cô.
Ứng Chanh cởi giày xong, nhảy lên giường, thoải mái kêu một tiếng, sau đó phàn nàn nói: "Em cứ nghĩ loại yến tiệc này chơi rất vui, thế mà lại rõ chán. Cũng chẳng quen ai.”
Lý Ngôn Hề gật đầu, “Tốt xấu cũng coi như là được chứng kiến việc đời.”
Ứng Chanh ngẫm lại thấy cũng đúng, mặt mày lại hớn hở trở lại.
Lý Ngôn Hề tiện tay lấy một cuốn tạp chí thời thượng trên giá sách, đọc qua, chỉ là tâm trí cô không có cách nào đặt vào nội dung, cô lại nghĩ đến La Thiểu Thịnh, rồi đến Hạ Nhã Tiệp.
…..
Ứng Chử đi xuống từ lầu ba, ý cười nhu hòa ở đáy mắt biến mấy, trên khuôn mặt tuấn mỹ ngậm lấy ý cười ôn hòa, ẩn ẩn lộ ra mấy phần xa cách khách khí.
Hạ tổng bưng một ly rượu đỏ, đi tới.
Dù sao cũng là người hợp tác trên phương diện làm ăn, Ứng Chử cũng không thể quá không nể mặt ông ta.
Hạ tổng nói: "Bạn gái cậu đi nghỉ ngơi rồi? Vừa vặn cô ấy không ở đây, cậu cũng có thể thư giãn tí.”
“Với tôi mà nói, chỉ muốn mọi thời khắc đều ở bên cô ấy.” Ứng Chử hiểu ý tứ Hạ tổng, lại không có ý định làm như ước nguyện của ông ta, càng không muốn có bất kỳ người coi thường Ngôn Hề nào tồn tại.
Hạ tổng lắc đầu, giống là người lớn nhìn đứa bé không hiểu chuyện, “Tôi cũng là người từng trải, tôi đều hiểu. Cái tuổi này của cậu, yêu đương, kỳ thật cũng là chơi đùa. Sẽ rất ít người sẽ tiếp tục cùng nhau đi tiếp.”
Nụ cười trên mặt Ứng Chử thu liễm, con ngươi nhiều hơn mấy phần trịnh trọng, "Không phải chơi đùa, tôi cùng cô ấy lấy hôn nhân làm tiền đề yêu đương.”
Dưới ngữ khí bình tĩnh, là quyết tâm không thể nghi ngờ.
Tác giả có lời muốn nói:
Đoán xem vì sao lại vô dụng với La Thiểu Thịnh đi nào.
Hạ Nhã Tiệp, nếu viết thêm một truyện nữa sẽ là nữ chính motip cưới trước yêu sau.
...............
Hề hề tuần trước mình lên Hola học quốc phòng, về phải kiểm tra luôn nên quên mất, sỏ ry mọi người nha. Cảm ơn bạn Hảo Hảo đã đề cử truyện nhé😘😘
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại
- Chương 64