Edit: Cá quả.
..........
Uông Linh không khỏi nhìn về phía Ứng Chanh. Ở trong mắt cô ta, Ứng Chanh bình thường được bản thân quan tâm chiếu cố sẽ vội nói giúp mình.
Ứng Chanh đã được nghe chuyện nhà Ôn Kiều với cô giáo Uông từ Lý Ngôn Hề, con gái ở độ tuổi này, suy nghĩ tự nhiên vô cùng thuần túy, tam quan không phải đen tức là trắng, đương nhiên chướng mắt cách làm của hai mẹ con Uông Linh. Bất luận thế nào, phá hoại gia đình người khác, còn làm tức chết nguyên phối vốn chính là chuyện khiến người khác xem thường.
Anh trai cô bé lại càng giải thích rõ ràng, chuyện cô bị hãm hại có chín phần là cô giáo Uông chủ đạo.
Bởi vậy khi Uông Linh nhìn sang, ánh mắt mang theo vài phần khẩn cầu, Ứng Chanh chỉ cúi đầu nhìn giày của mình—hôm nay mình mang giày da thật dễ nhìn, phối hợp với quần áo nào cũng hợp.
Uông Linh thấy bên Ứng Chanh không thuận lợi, chỉ có thể tự thân xuất mã, cô ta lộ ra biểu cảm có chút ảm đạm, “Mấy năm nay chúng tôi luôn muốn liên lạc cùng Kiều Kiều, chỉ có điều chị ấy không muốn nhìn thấy chúng tôi. Thật sự mẹ con tôi có chuyện muốn nói cùng chị ấy, cho nên mới nghĩ liệu em có thể hỗ trợ không.”
Lý Ngôn Hề cũng muốn nghe xem hai mẹ con này đổi trắng thay đen như thế nào, “Được, vậy chúng ta tìm một chỗ nào đấy ngồi tâm sự.”
Thuận tiện ghi lại cuộc đối thoại, nếu tương lai có xảy ra chuyện gì, cũng có thể lấy ra làm chứng cứ.
Lý Ngôn Hề trực tiếp đưa bọn họ đến quán trà trước đấy từng đi qua, chọn một góc nhỏ. Không gian ngăn cách với bên ngoài khiến người khác an toàn, lại càng dễ khiến bọn họ nói ra lời thật lòng.
Cô gọi một cốc trà mình thích, không có chút ý tứ nào muốn gọi cho người đối diện, bọn họ không xứng. Muốn uống thì tự gọi.
Uông Linh lại không nhắc tới chuyện Ôn Kiều luôn, mà nhìn về phía Ứng Chanh, “Bạn học Ứng Chanh, cô nghe nói học kỳ sau em định chuyển trường sao?”
Ứng Chanh không nghĩ tới chủ đề đột nhiên chuyển về mình, giật mình, sau đấy nhẹ gật đầu, “Vâng, đã sắp xếp xong rồi ạ.”
Thủ tục chuyển trường cũng đã làm xong. Anh trai cô bé hành động trong im lặng.
Uông Linh lắc đầu, một mặt không đồng ý, “Bây giờ em đang học lớp mười một, chính là thời kỳ mấu chốt. Đổi trường học mới rồi, hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu, rất ảnh hưởng đến việc học của em.
“Vì sao không tiếp tục học ở trường R, nơi này bất kể giáo viên hay bạn học cũng đều rất tốt.”
Lý Ngôn Hề nói: "Hừm, thật là tốt, cho nên đến bây giờ vẫn không tìm được là ai hãm hại Chanh Chanh."
Uông Linh giống như gà trống bị bóp cổ, sắc mặt đỏ bừng lên. Một lúc sau, cô ta nhíu mày nói với Lý Ngôn Hề: "Lý Ngôn Hề, ân oán nhà chúng tôi với Ôn Kiều, sao em lại liên lụy đến Chanh Chanh? Lúc này chuyển trường thật sự rất không sáng suốt.”
Ở trong mắt Uông Linh, Ứng Chanh chuyển trường tuyệt đối liên quan đến Lý Ngôn Hề.
Ứng Chanh không muốn để người chị mình yêu quý nhất bị đổ oan, “Không phải, chuyển trường là anh em hỏi, em cũng đồng ý. Không liên quan gì đến chị Ngôn Hề hết.”
“Học kỳ sau em muốn đến trường W đọc sách, ở đấy còn có mấy người bạn thân cấp hai của em, cho nên em không sợ không hòa đồng được với các bạn.”
Trường W với trường R, bất kể ai cũng biết nên chọn trường nào.
Ứng Chanh chuyển đến trường R với tên tuổi Ứng Chử, Uông Linh lập tức không còn lời nào để nói. Cô ta xấu hổ cười cười, “À, ra vậy.”
Ứng Chanh ngây thơ vô tội hỏi ngược lại, “Nhưng mà em quen chị Ôn Kiều lâu như vậy, cũng không biết các cô là người một nhà, vẫn là hôm nay mới biết."
“Chị Ôn Kiều thật sự rất tốt, cũng rất cố gắng. Trước đây chị ấy phải chịu vất vả, em vô cùng thương chị ấy vì không được người nhà quan tâm. Lúc đó em còn tưởng người nhà chị ấy chết rồi cơ.”
Mấy câu của Ứng Chanh chặn cho Uông Linh không còn lời để nói, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Nhất là Ứng Chanh còn mơ hồ nguyền rủa bọn cô chết rồi.
Trong lòng Lý Ngôn Hề vô cùng thống khoái, vỗ bả vai Ứng Chanh, “Được rồi, không phải em muốn đi mua giày à? Em đi dạo trước đi, thấy thích cái nào thì mua. Chờ chị nói xong thì mình đi tiếp.”
Cô đưa thẻ cho Ứng Chanh. Ứng Chanh rất hiểu chuyện, cũng sẽ không mua linh tinh. Có Ứng Chanh ở đây, hai mẹ con nhà này sẽ càng cố kỵ hình tượng.
Ứng Chanh khéo léo gật đầu, để quần áo của mình ở chỗ Lý Ngôn Hề, tiêu sái cầm thẻ đi dạo phố.
Đợi sau khi Ứng Chanh rời đi, Uông Linh không đồng ý nhìn cô, “Mặc dù em cùng Ứng Chử là người yêu, nhưng con gái nên được tôn trọng, không thể tùy tiện dùng tiền của bạn trai, nếu không sẽ bị coi thường.”
Lý Ngôn Hề lườm mẹ Uông Linh một cái, “Không sao hết, tôi tin mọi người đều coi thường tiểu tam làm tức chết nguyên phối hơn. Với lại, bạn trai tôi cho tôi dùng tiền, anh ấy vui lòng mà.”
Sắc mặt Uông Linh cứng đờ, chỉ có thể nói sang chuyện khác, "Sau khi biết Chanh Chanh muốn chuyển trường, tôi đã định gọi cho anh trai cô bé để nói chuyện này. Chỉ là gần đây Ứng Chử đại khái là bề bộn nhiều việc, cho nên đều không nhận điện thoại của tôi.”
Lúc này phục vụ đem trà hoa quả của Lý Ngôn Hề lên. Nước trà thanh tịnh, mang theo màu hồng nhàn nhạt, mùi hoa quả thơm ngát làm người tinh thần thanh thản.
Lý Ngôn Hề rót cho mình một cốc, uống một ngụm, thỏa mãn gật đầu. Uống ngon quá!
Sau khi uống vài ngụm, cô nghĩ nghĩ, nói: “Gần đây anh ấy bận nhưng hôm qua còn về nhà làm cơm cho bọn tôi.”
Cô ngước mắt lườm Uông Linh một cái, “Nếu như nhất quyết không nhận điện thoại, thì phải là đã kéo cô vào danh sách đen chứ.”
Cô về suy nghĩ một chút, hình như là sau khi Ứng Chử nhận được ảnh chụp, liền chặn cô ta.
Uông Linh: “…..”
Nụ cười yếu ớt trên mặt cô ta hoàn toàn không duy trì được nữa, chỉ còn lại không thể tin cùng xấu hổ.
Lý Ngôn Hề tiếp tục bổ đao, ánh mắt hoàn mỹ diễn kịch nghi hoặc thêm hiếu kì, "Tính tình Ứng Chử rất tốt, cứ cho gặp người cố tình gây sự cũng rất ít khi chặn người ta. Cho nên cô giáo Uông đã làm gì anh ấy vậy?”
“Tôi tin anh ấy không gây sự vô cớ.”
Thân thể Uông Linh hơi run, một phần là bởi vì tức giận, thanh âm run run nếu để đàn ông nghe chỉ muốn che chở cô ta thật tốt, “Tôi, tôi không biết…Rõ ràng tôi không làm gì hết.”
Cô ta nhớ tới những hành động nhỏ mình làm trong nửa năm này, không khỏi chột dạ. Sẽ không thật sự bị anh ta phát hiện chứ?
Lý Ngôn Hề cầm ra điện thoại di động của mình, nói: “Đối với chuyện này, tôi càng tin tưởng bạn trai của mình, coi như không có quan hệ người yêu này, vẻn vẹn bằng mười năm quen biết của chúng tôi, tôi hết sức rõ ràng tính cách Ứng Chử. Cho nên, xin lỗi cô giáo Uông, tôi chỉ có thể kéo đen cô.”
Sau đó ngay trước mặt Uông Linh, trực tiếp chặn WeChat cô ta, số điện thoại di động, động tác một mạch mà thành. Kéo đen xong, trước khi thu lại điện thoại, cô thuận tiện mở ghi âm ra. Hoàn hảo!
Uông Linh quả thật bị một loạt hành động này của Lý Ngôn Hề chọc cho tức đến thần trí không rõ, Móng tay dài bị cô ta bóp chặt găm vào lòng bàn tay, đau đớn làm cô ta thanh tỉnh lại, mới không có trực tiếp phát điên tại chỗ.
Mẹ cô ta Trương Tuệ dùng sức nắm chặt tay con gái, chắc nhở con mình, bọn họ còn có việc khác cần hoàn thành.
Trương Tuệ nói: “Chuyện của con gái bác trước không đề cập tới, chúng ta nói chuyện của Kiều Kiều trước đi.”
“Từ sau khi Kiều Kiều tiến vào thế giới giải trí, cả nhà bác đều lo cho con bé. Vòng giải trí rồng rắn lẫn lộn, một đứa con gái không có chỗ dựa nào, chỗ đó dễ dàng như vậy, dễ hủy hoại một con người. Bác với ba con bé lo lắng việc này đến mấy đêm đều ngủ không ngon.”
“Chúng ta làm cha mẹ, cũng chỉ mong con cái hạnh phúc, Không hy vọng con bé giàu có cỡ nào, có thể bình an đã là phúc.”
Lý Ngôn Hề nâng chung trà lên, che kín cười lạnh bên môi. Thật sự như Kiều Kiều nói, thủ đoạn Trương Tuệ này hoàn toàn không tầm thường chút nào, người không biết chuyện nghe những lời này, đều phải cảm động tình mẫu tử thiêng liêng của bà ta.
Chỉ sợ là hai mẹ con Trương Tuệ không muốn nhìn thấy Ôn Kiều trong vòng giải trí trở nên thành công, huống chi Ôn Kiều càng nổi tiếng, truyền thông liền đi điều tra về gia đình cô ấy. Mặt mũi hai mẹ con Trương Tuệ nếu bị kéo xuống, vậy thì đúng thành trò cười.
Trương Tuệ tiếp tục nói: "Bác đã bàn bạc với ba con bé rồi, phòng nhỏ trong nhà kia để cho con bé, con gái có phòng rồi thì tìm một công việc đơn giản, tương lai gả cho người tốt, không cứ nhất thiết phải lăn lộn trong giới giải trí được không?”
Lý Ngôn Hề lạnh mặt xuống, “Nhà kia vốn là của Kiều Kiều, là mẹ chị ấy để lại. Mấy người ở lâu, liền thật sự cho rằng đấy là phòng ốc của các người chắc?”
“Cũng đúng, bà làm ra loại sự tình này cũng không kì lạ. Ngủ nhiều với đàn ông, không phải cũng bị bà cướp hết về tay sao?”
Lý Ngôn Hề bình thường nói chuyện ôn nhu khách khí, nhưng đó là bởi vì không có chạm đến vảy ngược của cô. Thật sự chọc giận cô, tố chất kìm nén cũng không được tốt lắm, xem cô làm sao ác miệng.
“Mời xưng hô là Ôn Kiều, Kiều Kiều từ trong miệng mấy người, làm tôi thấy buồn nôn.” Cô nhắc lại lần nữa.
Trương Tuệ sắp không thể dịu dàng cười được nữa, “Bác, bác không biết phòng ở là của mẹ con bé.”
Lý Ngôn Hề lạnh nhạt nói: “Ừm, trước đấy bà câu dẫn ba chị ấy, có phải cũng muốn nói không biết ba chị ấy đã có gia đình? Hai người là kìm lòng không được?”
“Hiện tại bà biết nhà ở là của mẹ chị ấy, có thể tự giác một chút không, dọn ra ngoài, đừng làm bẩn chỗ ở người khác.”
Mặt phải dày bao nhiêu chứ! Làm tiểu tam còn lý luận. Chuyện phòng ốc, Lý Ngôn Hề trước đó cũng biết một chút, Ôn Kiều lúc ấy cùng cha mình vạch mặt, vốn là muốn trực tiếp thu hồi nhà cửa, để mấy người này ngủ ngoài đường. Nhưng sau đấy Ôn Kiều lại đổi ý, dùng phòng ở đổi lấy hai cha con đoạn tuyệt quan hệ. Lúc ấy cô để chỉ cấp quyền cư trú, phòng ở vẫn như cũ thuộc về cô, tùy thời đều có thể lấy lại. Ba Ôn Kiều thích sĩ diện, trước mặt hai mẹ con Uông Linh, ngầm thừa nhận nhà ở thuộc về mình.
Trương Tuệ chuẩn bị nhiều, nhưng Lý Ngôn Hề không phối hợp, làm cho bà ta hoàn toàn không có cách nào nói tiếp.
Uông Linh nhịn không được nói chuyện thay mẹ mình, “Em không hiểu, chuyện tình cảm không đơn giản như vậy.”
Lý Ngôn Hề cười tủm tỉm nói: “Chị à, tôi có bạn trai, chị lại nói chuyện tình cảm với tôi?”
Những lúc như này, sự tồn tại của Ứng Chử được dùng rất tốt.
Không có người phụ nữ nào muốn bị gọi là chị. Nhất là người gọi lại trẻ hơn, xinh đẹp hơn, trình độ cũng cao hơn mình.
Uông Linh lần nữa bị tức đến chết đi sống lại, khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ bị bóp méo trong chớp mắt.
Lý Ngôn Hề đâm đao đâm nghiện, không ngừng cố gắng, "Tôi với bạn trai là thanh mai trúc mã, bên nhau từ nhỏ, tình cảm chúng tôi cũng không xây dựng trên cơ sở tổn thương người khác, cho nên đương nhiên tôi không hiểu tình cảm xoắn xuýt của tiểu tam rồi.”
“Tôi không có kinh nghiệm, cũng không muốn có loại kinh nghiệm này."
Ánh mắt trong thẳng tắp bắn về phía Uông Linh, “Ngược lại chị vừa mới tình chân ý thiết như vậy, chẳng lẽ, chị rất có kinh nghiệm làm tiểu tam à?”
Lời này Uông Linh quả thực không có cách nào tiếp.
“Không có, em suy nghĩ nhiều.”
Lý Ngôn Hề thản nhiên nói: "Do tôi nghĩ nhiều à? Vậy chị dám thề không? Thề với tôi nếu làm tiểu tam phá hoại tình cảm người khác, vậy ra ngoài sẽ bị xe tông.”
Uông Linh: “……”
Như thế này còn muốn trò chuyện tiếp như nào?
Lý Ngôn Hề cười lạnh nói: "Làm sao? Có cái này cũng không dám thề à? Hai mẹ con các người, cái này có tính là mẹ truyền con nối không?”