- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại
- Chương 60
Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại
Chương 60
Edit: Cá quả
...............
“Ông chủ, thật sự không đưa tiểu thư về sao?”
Đàm Bán Sơn nhìn thân ảnh thiếu nữ cầm chi phiếu gọn gàng nhanh nhẹn rời đi, nói: “Để Yên Nhi ở với cô bé đó sẽ an toàn hơn. Yên Nhi rời nhà ra ngoài, mấy người kia sẽ yên tĩnh một thời gian. Đến lúc đó phái thêm mấy người đến đây coi chừng một chút là được, tôi thấy có thể mua mấy căn phòng bên trên với bên dưới căn của Lý Ngôn Hề.”
“Những năm này tôi quá tu tâm tích đức, để một số người quên mất bản tính tôi.”
Trong ngữ khí bình tĩnh lại ẩn chứa sát khí như có như không, chỉ là tia tàn nhẫn như chợt lóe lên, nhìn từ ngoài, ông vẫn là một thương nhân phong độ như cũ.
Ông nhìn Lý Ngôn Hề kéo vali, từ cửa rời đi, khóe miệng khẽ cong, trên mặt nhiều thêm ý cười hòa hoãn biểu lộ nghiêm khắc.
“Yên Nhi mặc dù có điểm đơn thuần, nhưng trực giác rất chuẩn, người bạn này của con bé, không phí công kết giao”
Không sợ khí thế của ông, còn bất bình thay cho con gái. Thậm chí còn cùng con gái ông về một phe lừa ông.
Ông lắc đầu, thật sự là hậu sinh khả úy*
*. Hậu sinh khả úy: lớp trẻ sinh sau tài giỏi đáng nể hơn thế hệ trước.
“Đi tính tiền.” Ông nói với vệ sĩ đã đi theo mình hơn mười năm.
Hai phút sau vệ sĩ trở về, sắc mặt cổ quái, giống như là nén cười, “Bạn của tiểu thư trước khi đi đã bảo cô chủ tính cho cô ấy, bao gồm cả ly cà phê kia của ngài.”
Đàm Bán Sơn trầm mặc trong chốc lát, “Vậy thì đi thôi, lần đầu tiên tôi bị mời dễ dàng như vậy.”
Vệ sĩ cúi đầu không nói, trong lòng oán thầm: Sau đó liền bị hố đi mười triệu. Có điều cho đại tiểu thư tiền, cũng không thể tính hố, chỉ có thể coi là cho tiêu vặt.
………
“Chi phiếu này là thật hay giả?”
Lý Ngôn Hề về nhà, cầm chi phiếu lắc lắc với Đàm Yên.
Đàm Yên nói: “Ừm, thật đấy, ba mình mình biết, ông ấy khinh thường đồ giả.” Sau đấy đại tiểu thư kiến thức rộng rãi dạy Lý Ngôn Hề cách phân biệt chi phiếu thật giả.
Nghe vua nói một buổi, hơn hẳn đọc sách mười năm.
Lý Ngôn Hề được khai thông, “Cậu biết nhiều thế.”
Khóe môi đại tiểu thư vểnh lên, mắt sáng tinh tinh rõ ràng rất hưởng thụ lời khen của Lý Ngôn Hề, trên mặt viết đầy “Lại khen tôi, tiếp tục khen tôi đi.”
Sau khi khen tri thức đại tiểu thư uyên bác, hỏi: “Cơ mà ba cậu có tới đưa cậu về không?”
Đàm Yên lắc đầu, “Lần này ông ấy không bắt mình về, vậy nghĩa là đồng ý cho mình ở chỗ cậu, chúng mình ăn tết thì quay lại cũng được.”
Giảng giải về thường thức chi phiếu xong, cô tùy ý để chi phiếu lên bàn, rõ ràng không hứng thú với thứ này.
Ứng Ứng nhảy lên bàn, duỗi móng vuốt, đυ.ng đυ.ng chi phiếu, giống như tìm được đồ chơi hay ho.
Khóe miệng Lý Ngôn Hề co rút, đây là đồ chơi mười triệu à! Nhiều nhất cô chỉ là thường thường bậc trung, chưa từng có nhiều tiền như vậy. Có điều quân tử ái tài thủ chi hữu đạo*, tiền này không phải của Lý Ngôn Hề, cô đương nhiên sẽ không dùng.
*Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo: Người quân tử coi trọng của cải nhưng không tùy tiện nhận
Cô giải cứu chi phiếu khỏi móng vuốt Ứng Ứng, đưa cho Đàm Yên: “Tốt xấu gì cậu cũng phải cất chi phiếu cẩn thận chứ.”
Đàm Yên nghĩ nghĩ, nói: “Mình đi gọi điện thoại một chút, xem mua lại nhà hàng kia cần bao nhiêu tiền!”
“Cậu vẫn chưa từ bỏ ý tưởng này à!” Lý Ngôn Hề bất đắc dĩ nói, “Ông chủ nhà hàng kia là đầu bếp, người ta mở tiệm chỉ là vì đam mê, chắc chắn không bị tiền thu mua.”
Đàm Yên bị đả kích, thần sắc mệt mỏi, "Vậy mình cũng không biết giữ lại làm gì, bây giờ mình không thiếu tiền.”
Dựa vào trình độ công lược BE của mình, Đàm Yên trở thành một trong những chủ bá được hoan nghênh nhất khu trò chơi, tiền khen thưởng mỗi tuần lên đến mấy vạn. Hiện tại cô ăn ở đều ở nhà Lý Ngôn Hề, cho nên thật sự không cần dùng đến tiền.
Cô cầm chi phiếu lên, bộ dáng nghiêm túc, “Vậy thì đầu tư! Cậu mua cổ phiếu nào, mình mua theo cậu.”
Lý Ngôn Hề nói: “Mình đầu tư vào công ty Ứng Chử, chính là công ty chứng khoán Thâm Hải.”
Mấy ngày trước khi cô check lại thẻ ngân hàng, mới nhớ trước đấy mình dựa vào tin tức tài chính trong điện thoại mua mấy cái cổ phiếu, Lý Ngôn Hề đem bán mấy cổ phiếu kia kiếm chút lời. Cô thuận tiện lấy khoản tiền kia tiếp tục đầu tư công ty Ứng Chử.
Cô tin Ứng Chử sẽ không làm cô lỗ vốn.
Đàm Yên có chút vặn lông mày, "Ứng Chử à… Mình từng nghe ba nhắc tới anh ta, nói anh ta rất có bản lĩnh.”
“Ừm, nếu cậu tin anh ta, mình cũng sẽ đầu tư vào công ty anh ta!”
Lý Ngôn Hề có chút không xác định hỏi: “Cậu chắc chắn?”
Đàm Yên nghiêm túc trả lời: "Mình cảm thấy ánh mắt cậu không tồi, lại bằng tuổi mình, biết kiếm tiền, đầu óc cũng thông thái. Thế thì nghe theo là được!”
Cô giải quyết dứt khoát, không cho phản bác!
Lý Ngôn Hề: ". . ."
Lý do này, thật sự khiến cô dở khóc dở cười.
Thành công lôi kéo một số tiền đầu tư khủng, Lý Ngôn Hề hoảng hốt tìm Ứng Chử, đập chi phiếu vào tay Ứng Chử, “Đây là Đàm Yên cho.”
Ứng Chử không biết bổ não cái gì, ánh mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén, "Đây là mua tiền của em?"
Khóe miệng Lý Ngôn Hề giật một cái, “Không phải, là Đàm Yên tài trợ.” Cô dừng lại một chút, đau lòng nói: “Anh không được để cậu ấy lỗ vốn nhé, nếu không chắc em phải bán thân trả lại cậu ấy mất.”
Ứng Chử yên lặng nhìn cô, “Yên tâm.”
Hai chữ đơn giản, trịch địa hữu thanh*.
* Trịch địa hữu thanh: nói năng có khí phách; ăn nói mạnh mẽ
…………..
Lý Ngôn Hề với Ứng Chử là thanh mai trúc mã, rất tín nhiệm nhân phẩm nhau, cho nên mới trực tiếp đưa thẻ ngân hàng cho anh.
Nhưng việc của Đàm Yên này liền không thể tùy tiện như vậy.
Ứng Chử trực tiếp cùng Đàm Yên làm một bản hợp đồng, Đàm Yên dùng hình thức góp vốn tham gia công ty Ứng Chử, Lý Ngôn Hề trung gian cũng nhận được một phần hợp đồng.
Cô nhìn chằm chằm hợp đồng, mình giống như trong lúc bất tri bất giác nhiều hơn một chút cổ phần, hàng năm còn có thể nhận chia hoa hồng.
Cô suy tư một chút, rất nhanh liền đem chuyện này bỏ qua, dù sao cô chính là làm chưởng quỹ vung tay thôi.
Nhưng Hứa Thanh lại vô cùng bội phục skill kéo tài trợ của cô, còn nhắn tin biểu lộ sự khâm phục.
Lý Ngôn Hề trực tiếp xem nhẹ lời lảm nhảm này.
……..
Đợi đến khi Ứng Chanh được nghỉ, Lý Ngôn Hề liền dẫn Ứng Chanh cùng đi mua lễ phục tham gia tiệc tối nhỏ. Đàm Yên không đi cùng các cô vì còn phải livestream. Nhưng cô vẫn đề cử cho Lý Ngôn Hề mấy cửa hàng không tệ.
Lý Ngôn Hề với Ứng Chanh đi dạo từng nhà. Cuối cùng cô chọn cho mình một chiếc váy đỏ dài lộ vai, lại phối thêm với một cái áo choàng lông, mười phần mỹ mạo. Ứng Chanh cũng chọn cùng loại lễ phục như vậy, chỉ là váy của cô bé ngắn hơn chút, trên đầu gối khoảng hai centimet. Cô bé không phối áo choàng mà là áo khoác lông xù nhỏ, sau khi mặc vào cả người lộ ra vẻ xinh xắn hoạt bát.
Ứng Chanh vô cùng thích bộ này, chỉ là sau khi nhìn giá, thần sắc nhiều thêm vài phần do dự.
Lý Ngôn Hề nhìn một chút, cả váy và áo khoác, 5400. Ừm, vẫn được, vẫn đang trong phạm vi có thể chi trả.
Âm thanh Ứng Chanh nho nhỏ nói: “Không thì mình đi xem nhà khác đi chị?”
Lý Ngôn Hề nói: “Không cần, anh em lúc ra cửa đưa thẻ cho chị, đủ tiền, không sợ.” Cô bổ sung thêm, “Em tham gia yến hội, cũng là đại biểu cho mặt mũi anh em, đương nhiên phải mặc đẹp chứ.”
Trên phương diện làm ăn, không ít người nhìn quần áo trước tiên, mặc đẹp một chút không sai. Mặc dù loại kịch bản vả mặt trong tiểu thuyết xem rất thoải mái, nhưng có thể không bị xem thường, ai lại muốn bị đây?
Ứng Chanh nghe lời này, gật gật đầu.
Lý Ngôn Hề lấy hai bộ quần áo, cô bán hàng đem quần áo xếp chỉnh tề, đặt vào trong túi hàng tinh mỹ.
Cô vừa lấy thẻ ngân hàng ra, một thanh âm như tiếng suối vang lên, “Mấy bộ này, ghi vào cho tôi.”
Lý Ngôn Hề quay đầu, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười với cô, nụ cười như gió xuân phơi phới.
Lại tiếp! Vị trí trái tim lại truyền đến cơn đau đã lâu chưa xuất hiện.
Xác nhận lại, là người không quen biết!
Cứ cho là người quen, Lý Ngôn Hề không phải người tùy tiện để người khác tính tiền thay. Cô quay đầu, nói với nhân viên: “Giúp tôi tính một chút, tôi trả bằng thẻ.”
“Lý Ngôn Hề, sao không cho tôi có cơ hội cảm ơn cô?”
Lý Ngôn Hề buồn bực quay đầu nhìn: “Xin lỗi, tôi không nghĩ chúng ta quen biết.”
Hôm nay là ngày đầu tiên cô và thiếu niên này gặp mặt. Có điều bởi vì cơn đau trái tim cảnh cáo khiến cho cô ít nhiều có phần cảnh giác. Cho đến hiện tại, có thể khiến trái tim cô nhói lên chỉ có bốn người: Minh Tinh, Phỉ Vanh, Tô Nhiễm Nhiễm với người thiếu niên xa lạ trước mặt. Phỉ Vanh với Tô Nhiễm Nhiễm mang đến cho cô không ít phiền phức. Thật yêu mạng sống, rời xa phiền phức, không phải ai cũng tốt như Minh Tinh.
Thiếu niên rũ mắt, lông mi dài cong hình quạt — lông mi anh ta còn dài hơn con gái, “Lúc trước em có cứu ông nội anh, lúc ấy anh có hỏi qua về em.”
“Anh rất biết ơn em.”
Lý Ngôn Hề nghĩ nghĩ, nói: “Không có gì, chỉ là tiện tay thôi.”
Cô dừng lại một chút, lấy điện thoại tra Baidu, cười tủm tỉm nói: “Nếu như anh muốn cảm ơn em, không cần trả tiền đâu, cứ chuyển khoản cho tài khoản này là được.”
Tài khoản kia là của trang web dự án từ thiện, tính chân thực trăm phần trăm, già trẻ không gạt.
Về phần cô muốn mua quần áo, cô có thể tự mình trả tiền!
Thiếu niên giật mình, thật sự chuyển tiền cho tài khoản kia.
“Vừa rồi là do anh đường đột, anh là La Thiểu Thịnh.”
Lý Ngôn Hề khẽ gật đầu, nhận lấy túi quần áo rời khỏi nơi này.
Mặc dù quần áo đã đầy đủ, nhưng giày thì chưa chọn được. Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải cố gắng.
Về phần La Thiểu Thịnh, cô cũng không để trong lòng. X thị lớn như thế, hai người cũng không học chung trường, không dễ gặp lại. Nếu như gặp lại đối phương nhiều lần, vậy thì Lý Ngôn Hề nên đề cao cảnh giác.
Sau khi ra khỏi tiệm, Ứng Chanh cảm khái nói: "Người vừa rồi dáng đẹp thật, còn thanh tú nữa.”
Lý Ngôn Hề hỏi ngược lại: "So với anh em thì sao?”
Huynh khống Ứng Chanh không chút do dự nói: “Tất nhiên là anh trai em đẹp hơn.”
Đột nhiên tầm mắt của cô bé đăm đăm.
“A, là cô Uông.”
Nương theo ánh mắt của cô bé, Lý Ngôn Hề quả nhiên thấy Uông Linh đang đi tới. Cô ta mặc bộ váy tím sậm liền thân, hoàn mỹ làm nổi bật lên dáng người yểu điệu. Tay cô ta kéo một người phụ nữ trung niên bảo dưỡng không tệ, ngũ quan phụ nhân kia nhìn qua với cô ta có mấy phần tương tự.
Lý Ngôn Hề chớp chớp mắt, kia không phải mẹ kế Ôn Kiều à? Nhìn bộ dáng dịu dàng, hoàn toàn không nhìn ra đã từng làm tiểu tam khiến nguyên phối tức chết.
Uông Linh cũng nhìn thấy các cô, đi tới trước mặt các cô, nhẹ nhàng cười: “Bạn học Ứng Chanh, Lý Ngôn Hề, thật trùng hợp, lại gặp được hai người ở đây.”
“Cô Uông.” Sau khi chào một tiếng, Ứng Chanh cũng không nói thêm gì. Từ lúc anh trai với chị Ngôn Hề nói cô giáo Uông không ổn, giữa cô bé với cô giáo luôn quan tâm mình nảy sinh khúc mắc. Bởi vậy khi anh trai hỏi cô có muốn chuyển trường không, cô vô cùng dứt khoát gật đầu.
Chỉ là cô bé không nghĩ tới, chỉ đi mua quần áo cũng trùng hợp gặp được họ.
Mẹ Uông Linh lên tiếng nói: "Là Lý Ngôn Hề sao? Cháu với Ôn Kiều quan hệ rất tốt, dì muốn nói vài lời với cháu.”
Bà ta không nhắc tới Ôn Kiều thì thôi đi, vừa nhắc đến cô ấy, sắc mặt Lý Ngôn Hề liền lạnh xuống, ngữ khí lạnh lùng hiếm khi xuất hiện, “Xin lỗi, cháu không nghĩ giữa chúng ta có gì hay để nói.”
Uông Linh mở miệng nói: “Chị biết Kiều Kiều có không ít hiểu lầm trong nhà, chị vẫn luôn muốn hòa giải mọi người, chỉ là chị ấy không cho chị cơ hội này.”
“Hiểu lầm gì? Hiểu lầm mẹ cô làm tiểu tam bức chết mẹ chị ấy? Hay là hiểu lầm chuyện xương cốt mẹ chị ấy còn chưa lạnh mấy người đã xách quần áo vào nhà chị ấy?” Chỉ cần nghĩ tới trước kia Ôn Kiều nếm qua vị đắng, liền không kìm chế được ngữ khí phẫn nộ.
Hai mẹ con nhà này, đến cùng có mặt mũi gì xuất hiện ở trước mặt cô, thảo luận cùng cô về chuyện của Ôn Kiều.
Ý cười nhu hòa trên mặt cô biến mất, thay thế bằng lãnh ý, “Đừng gọi Kiều Kiều, mấy người không xứng.”
.................
Tuần sau trong tết nên mình sẽ không ra chương mới.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ trước nha ❤ , cơ mà trước tết dọn nhà gãy lưng...:<<
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại
- Chương 60