Edit: cá quả
...........
Trong một buổi sáng, Lý Ngôn Hề mua thêm ít nhất sáu bộ quần áo, tiền ăn tết của cô đã được tiết kiệm.
Vẫn là sau đấy cô không nhịn được, lấy tư thái ương ngạnh, giúp Ôn Kiều cùng Đàm Yên mua hai bộ.
Sau khi mua xong, cô thở dài nhìn về phía Minh Tinh: “Cậu thật sự không mua nó à?”
Hôm nay Minh Tinh cũng mua quần áo, chỉ là đều mua quần áo bên trong, với âu phục trung tính. Cô nghĩ trong lòng: Minh Tinh mặc vào liền có thể đi làm phù rể luôn cũng được.
Minh Tinh hoàn toàn thất vọng: "Không được, mình không quen mặc váy, một chút cũng không muốn thử.”
Ở phương diện này cô vô cùng kiên quyết, Lý Ngôn Hề cũng không phải người thích ép buộc người khác, cô gật đầu, cười nói: “Vậy chúng ta đi tìm chỗ nào ăn cơm đã.”
Ôn Kiều kéo vành mũ rộng che đi khuôn mặt bắt mắt của mình, “Tìm chỗ nào vắng người.”
Ngày hôm nay lúc mua quần áo cô còn bị fan hâm mộ của mình nhận ra, không thể không kí tên chụp ảnh chung, giờ vẫn đang bị ám ảnh tâm lí. Chỉ là muốn làm minh tinh, đương nhiên phải chấp nhận thời khắc bị nhận ra sau ánh đèn sân khấu này.
Đại tiểu thư Đàm Yên đi dạo một buổi sáng, tinh thần cũng bị mài mòn một nửa, hữu khí vô lực gật đầu, “Tìm chỗ nào có chỗ ngồi, mình muốn uống ô mai sữa bò.”
Nước hoa quả đại tiểu thư yêu thích nhất chính là ô mai sữa bò.
Cuối cùng bốn người chọn một nhà hàng cơm Tây thưa người ăn trưa. Súp nấm nhà này vô cùng ngon, Lý Ngôn Hề rất thích, nhịn không được uống nhiều thêm mấy ngụm. Cô còn hỏi đầu bếp qua về cách làm, chuẩn bị về nhà thử chút.
Dù sao nếu cô làm không ăn được, thì vẫn còn có Ứng Chử mà.
Đàm Yên như có điều suy nghĩ, “Cậu thích uống cái này à, vậy khi nào về mình làm thử một chút cũng được.”
Lý Ngôn Hề nhớ tới mấy vật thể bất minh thường xuất hiện trong phòng bếp, lạnh sống lưng, cô lắc đầu, “Không cần đây, nhỡ đâu bỏng tay cậu thì không tốt.”
Cô bổ sung thêm, “Fan hâm mộ còn chờ cậu đấy, tay cậu bây giờ rất quý giá.”
Tính đại tiểu thư như mèo, chỉ cần vuốt ve nhẹ nhàng liền rất dễ thân cận.
Đàm Yên nghĩ nghĩ, tán đồng gật đầu, "Vậy thì ăn ngoài đi.”
Khi Đàm đại tiểu thư đầy phấn khởi chạy tới hỏi thăm thức ăn ngoài điện thoại, nhân viên cửa hàng khách khí trả lời: “Thật xin lỗi, cửa hàng chúng tôi trước mắt không có dịch vụ ship bên ngoài.”
Tâm tình Đàm Yên phảng phất như bị sét đánh khiến Lý Ngôn Hề suýt phụt cười ra tiếng.
Thật là quá đáng yêu.
Lúc Đàm Yên rời tiệm, vẫn như cũ mang theo vài phần tức giận, “Thời đại này rồi, thế mà không có dịch vụ ship hàng, không theo kịp thời đại tí nào cả”
Ôn Kiều không để ý nói: “Đây là tự do của ông chủ, người khác không thể nào can thiệp được, trừ khi cô trở thành chủ mới thì mới có thể làm gì thì làm.”
Đàm Yên nghe lời này, chẳng những không có phản bác, lại như có gì suy nghĩ.
Lý Ngôn Hề cảm thấy có chút không ổn, chờ một chút! Đàm Yên không phải sẽ bởi vì chuyện này liền muốn mua lại cửa hàng chứ?
Cô chỉ có thể tự an ủi mình, vị đại tiểu thư này dễ bị chuyển lực chú ý, nói không chừng lúc nào đó sẽ quên chuyện này.
Những đồ cần mua các cô đã mua đầy đủ, liền trở về. Lý Ngôn Hề đề nghị có thể đi xem Ôn Kiều đánh đàn dương cầm.
Ôn Kiều đối với điểm ấy có cũng được mà không có cũng không sao, cười liếc Lý Ngôn Hề một chút, " Lâu rồi chị không đánh đàn dương cầm, không bằng nghe chị kéo violin thử xem? Có một bài nhạc đệm hợp với violin hơn. Em cả ngày nghe chị đánh dương cầm, chắc cũng chán rồi.”
Lý Ngôn Hề phản bác: “Không đâu, em rất thích nghe dương cầm của Kiều Kiều, nghe hết đời cũng không chán.”
“Thế chị đánh cả dương cầm với kéo violin cho em nghe.” Ôn Kiều nói.
Ánh mắt Minh Tinh vi diệu nhìn Lý Ngôn Hề, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, cười khanh khách trên nỗi đau của người khác.
Cô ấy thỉnh thoảng sẽ động kinh, Lý Ngôn Hề sớm đã thành thói quen.
Bốn người các cô nói chuyện phiếm, chuẩn bị đi tới chỗ Ôn Kiều.
Mấy ngày nay tuyết đã tan, thời tiết so với lúc tuyết rơi còn lạnh hơn nhiều, nhất là cái khí lạnh trộn với hơi ẩm, xâm nhập cốt tủy, để cho người ta toàn thân đều chịu không được. Mỗi lúc như này, Lý Ngôn Hề liền cảm thấy mình ở phương bắc, tốt xấu gì vẫn có hơi ấm, nếu không thì không biết sẽ vượt qua thế nào.
Chỗ các cô chờ xe còn có một người đàn ông trung niên chừng ngoài sáu mươi, mặc dù bề ngoài không được ưa nhìn, lại có một loại khí độ lạnh nhạt, mặc trên người âu phục cắt xén hợp thể, không giống như là người xuất thân bình thường.
Lý Ngôn Hề nhìn qua nút thắt trên âu phục ông ấy, sau đó điềm nhiên như không có việc gì thu hồi ánh mắt.
Người đàn ông lấy ra một bình thuốc, chuẩn bị xoáy mở nắp thuốc.
Đột nhiên cả người run rẩy một cái, bình thuốc trực tiếp lăn xuống rơi trên mặt đất, thân thể lão gia tử nghiêng một cái, ngã mạnh xuống đất, âu phục quý giá nhiễm đầy bụi đất, “Thuốc, thuốc…”
Cả người ông thoạt nhìn thật sự rất khó chịu, cơ hồ nói không đủ câu, ánh mắt tràn đầy khát vọng.
Trừ phi là người có tâm địa sắt đá, nếu không nhìn thấy cảnh này đều không thể thờ ơ.
Nhìn tình huống của lão gia tử, giống như là phát bệnh.
Lý Ngôn Hề vội chạy nhặt bình thuốc đang lăn ra giữa đường lên, mở ra lấy cho người đàn ông. Chỉ là tiện tay mà thôi, lại có thể cứu một mạng người.
Chờ sau khi uống thuốc, lão gia tử rất nhanh liền khôi phục bình thường, từ dưới đất bò dậy.
“Cảm ơn cháu gái, nếu không có cháu cái mạng của bác chắc sẽ phải đặt chỗ này rồi.” Lão nhân gia cảm khái nói.
Lý Ngôn Hề lắc đầu, cũng không tranh công, "Nếu như là người khác, nhìn thấy việc này cũng sẽ thuận tay hỗ trợ."
Người đó lấy ra danh thϊếp của bản thân, “Đây là phương thức liên lạc của bác, nếu các cháu có việc gì, có thể gọi cho bác.”
Lý Ngôn Hề nhận lấy danh thϊếp, lễ phép cười cười. Cô còn chưa đến mức nhặt được bình thuốc mà thật sự vênh váo, nhận lấy danh thϊếp cũng chính là để ông lão yên tâm thôi.
Một chiếc taxi tới, Lý Ngôn Hề ra hiệu để người đàn ông đi lên trước, ông lắc đầu, “Đợi chút nữa cháu bác sẽ đến đón.” Khi nhắc đến cháu mình, trên mặt ông lão tràn đầy ý cười kiêu ngạo.
Cô khẽ gật đầu, liền lên taxi. Xuyên qua kính chiếu hậu của xe, cô nhìn thấy một chiếc Ferrari dừng lại trước mặt người đàn ông, lái xe cung kính mời ông lên xe.
Đàm Yên quay đầu nhìn qua chiếc xe kia.
Lý Ngôn Hề hỏi: "Sao thế?"
Chân mày Đàm Yên hơi nhíu, tựa hồ đang cố gắng nghĩ lại, "Chiếc xe kia nhìn khá quen. Chỉ là nghĩ không ra đã gặp ở chỗ nào."
Lý Ngôn Hề cười cười, "Nói không chừng người quen của nhà cậu."
Lấy thân phận của ba Đàm Yên, chỉ sợ từ nhỏ cô ấy đã gặp nhiều phú nhị đại rồi. Có điều Lý Ngôn Hề chỉ cảm thấy xe kia nhìn rất phong cách, còn lại cũng không thấy gì.
Lông mày Đàm Yên giãn ra, ừ một tiếng, không còn đem chuyện nhỏ này để ở trong lòng.
Ôn Kiều trêu chọc nói: " Em không sợ người ta giả bị ngã à? Lúc trước trên báo còn có vụ một ông lão giả vờ bị học sinh tiểu học đâm đấy.”
Lý Ngôn Hề rất bình tĩnh, "Em thấy bên kia có camera, không sợ. Coi như không có camera, cùng lắm thì để các chị dùng điện thoại quay lại."
Đến đầu năm nay, khoa học kỹ thuật cũng khá phát triển, điều này cũng đã giảm bớt đi rất nhiều phiền phức.
……..
Sau khi ở nhà Ôn Kiều nghe diễn tấu xong, Lý Ngôn Hề hài lòng mang theo Đàm Yên đi về nhà.
Cô vừa tới cửa, đối diện với Ứng Chanh vừa mở cửa ra, tươi cười xán lạn.
“Chị Ngôn Hề, tối nay các chị đừng nấu cơm, anh em mua không ít đồ ăn về nấu, bọn mình ăn thoải mái.”
Đàm Yên nguyên bản đang trầm mặc nghe lời này, con mắt cũng không khỏi sáng lên.
Khóe miệng Lý Ngôn Hề cong cong, gần đây cô cơ bản không thấy Ứng Chử, chỉ ngẫu nhiên nhận được tin nhắn anh gửi lúc tranh thủ rảnh rỗi. Từ việc anh có thể nhàn hạ thoải mái xuống bếp, công chuyện của công ty hẳn là đã làm xong.
Như thế, cô cũng có thể thương lượng với anh về chuyện của Chanh Chanh. Trước đó Lý Ngôn Hề chỉ là cùng Chanh Chanh nói một chút về Uông Linh, làm cho cô bé không đến mức không có chút phòng bị nào trong trường.
“Đi.” Cô nói: “Chị mua cho em hai bộ quần áo, tí nữa em thử xem có vừa người không.”
Con gái ở tuổi này tự nhiên thích làm đẹp, Ứng Chanh nghe lời này, vui mừng hiện rõ trên mặt, “Bây giờ em thử luôn!”
Lý Ngôn Hề lấy quần áo đưa cho cô bé, sau đó đi vào nhà Ứng Chanh hỗ trợ.
Ứng Chử đeo khăn quàng cổ, rất có phong vị đầu bếp đem bò bít tết đặt trong mâm, trong phòng bếp đều là mùi thức ăn quanh quẩn. Bên trên khăn của anh in mấy đóa hoa tươi nhỏ, khiến Lý Ngôn Hề rất buồn cười. Trông Ứng Chử không mệt mỏi giống lần gặp mặt trước, có loại vui sướиɠ nội liễm.
Lý Ngôn Hề yên lặng ghim Hứa Thanh, người này nhận bánh gato mini cô xếp hàng mua, thế mà lại không kịp thời thông báo cho cô, nhận hối lộ không, quá đáng đòn!
“Để em giúp anh rửa đồ!” Cô vô cùng tự giác nhận việc mình có thể giúp.
“Đoạn thời gian tiếp theo này, anh nên nghỉ ngơi cho tốt.” Cô vừa rửa rau vừa nói với Ứng Chử.
Ngữ khí Ứng Chử nhẹ nhàng mang theo vài phần vui vẻ, “Ừm, hay là cuối tuần anh đến ôn tập với em cũng được, miễn cho trường em có người nói chúng ta đã chia tay.”
“….” Lý Ngôn Hề xấu hổ, đoạn thời gian gần đây bất kể là cô hay Ứng Chử đều bận rộn nhiều việc, co vội vàng hoàn thành tiểu thuyết, Ứng Chử bận chuyện công ty, cho nên hai người không gặp nhau, trên diễn đàn tự nhiên có người bắt đầu suy đoán bọn họ, thậm chí còn cá cược.
Có điều Ứng Chử cũng thật sự là đủ nhàn, lại còn chú ý tới diễn đàn trường bọn cô.
“Tốt xấu gì anh cũng cược một trăm khối, cũng không thể để bị thua.”
Lý Ngôn Hề yên lặng nhìn anh, nhớ tới những bạn học rảnh rỗi trong trường, nói: “Ừm, sau khi về trường, em cũng cược một thanh.”
Việc của Ứng Chử đã xong, Lý Ngôn Hề cũng kể chuyện nghe được từ Ôn Kiều về Uông Linh cho anh, cuối cùng, thuận tiện nhắc lại chuyện của Tạ Thời Quần.
Woa, như thế xem xét, cuộc sống của cô dạo này không yên bình chút nào.
“Tạ Thời Quần à?” Ngữ khí Ứng Chử nghiền ngẫm, “Nếu là gia sư Chanh Chanh, lúc nghỉ anh sẽ nói chuyện với cậu ta.”
“Chanh Chanh bên này, em không cần lo lắng, anh đã nói chuyện với em ấy, chuẩn bị cho em ấy học kỳ sau chuyển trường."
Lý Ngôn Hề giật mình nhìn anh, “Chờ chút, anh tìm xong trường luôn rồi?” Đây cũng quá thần tốc đi? Lúc trước cô không cân nhắc chuyện chuyển trường, cũng là bởi muốn chuyển đến trường nào tốt một chút, không có nhân mạch tiền tài thật đúng là làm không được.
Ứng Chử hời hợt nói: Lúc trước bận chuyện công ty, vừa lúc quen được lãnh đạo trường W, giúp ông ấy một chút, cho nên vấn đề của Chanh Chanh cũng không khó. Với cả, thành tích của Chanh Chanh ở trường W cũng là tầm trên.”
Lúc còn ở sơ trung, Chanh Chanh khá ham chơi, cho nên không thể thi đậu cao trung tốt hơn, cuối cùng học trường R.
Cứ việc Ứng Chử nói nhẹ bẫng như không có gì, nhưng đôi câu cũng tiết lộ trong thời gian này anh bận tối mặt mũi. So sánh với anh, cô thật sự chỉ là người bình thường mà thôi.
Có lẽ đây chính là cái gọi là lão đại đi. Tất nhiên, bây giờ lão đại chưa trưởng thành, vẫn là đại lão nhỏ.
“Về phần Uông Linh… Anh vừa nhận được một tấm hình, rất có thể là do cô ta gửi.”
Ứng Chử soạn đồ hầm trong nồi, sau đó mở điện thoại đặt ở trên tủ lạnh ra.
Lý Ngôn Hề tiến tới nhìn một chút, trong ảnh chụp chính là cô cùng Minh Tinh, cô ôm Minh Tinh, tuấn nam mỹ nữ nhìn vô cùng đẹp mắt, bối cảnh là buổi sáng trong tiệm quần áo kia.
Lý Ngôn Hề đánh giá đúng trọng tâm,”Là em với Minh Tinh.”
Vô luận chụp như thế nào cũng đẹp!
Đồng thời trong lòng cô có chút buồn cười, lúc Uông Linh gửi tấm ảnh này châm ngòi ly gián, sao lại không điều tra một chút về Minh Tinh chứ?
“Em mượn điện thoại một chút.”
Cô cầm điện thoại Ứng Chử, gửi ảnh chụp cho mình. Sau đấy chỉnh sửa một chút vòng bạn bè, đăng lên. Cap là: Kỹ thuật chụp ảnh này quá đỉnh luôn, chụp mình với Minh Tinh rất đẹp! Rất muốn làm quen để giao lưu ~
Trước đấy họp phụ huynh, cô có add Wechat Uông Linh, đối phương nhất định sẽ thời khắc chú ý vòng bạn bè của cô.
Khóe miệng cô hiện lên ý cười giảo hoạt: Nếu Uông Linh nhìn thấy ảnh chụp này, chỉ sợ tức ói máu.
Trong vòng một phút sau khi đăng, Ứng Chử liền bình luận: Là do em đẹp.