Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại

Chương 57

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: cá quả.

....

[Alicia đứng trên đỉnh núi, nhìn thiếu nữ hào khí bừng bừng mang vương miện đằng xa, trong tiếng hoan hô cùng khúc nhạc du dương từng bước tiến đến vị trí cao nhất.

Con gái Aurora của cô giống Lambert chứ không giống cô, chỉ là ánh mắt kiên nghị lại y hệt ánh mắt cô lúc trẻ.

Khóe môi hơi câu lên, như này là rất tốt rồi. Dù không có cách nào quang minh chính đại nhìn con trưởng thành, chí ít đều cùng chung hơi thở dưới một khoảng trời, vì cùng một giấc mộng mà cố gắng.

“Từ giờ trở đi, ta là vua của các ngươi.”

Cô nghe thiếu nữ nói như vậy, hăng hái.

Những tiếng hoan hô sôi trào chọc tan bầu trời. Náo nhiệt trong hoàng cung với thanh lạnh trên đỉnh núi tạo sự tương phản rõ rệt.

“Bệ hạ, chúng ta cần phải trở về, nơi này cũng không phải nơi chúng ta có thể ở lâu.”

Cận vệ của cô cung kính thuyết phục.

Alicia rũ mắt, cởi mặt nạ trên mặt, “Chờ thêm chút nữa.”

Cô lấy ra một vò rượu, tự mình vặn nắp, trong nháy mắt, mùi rượu nồng đậm tỏa ra xa. Đây là loại rượu cô tự ủ sau khi sinh hạ Aurora, chôn ở dưới cây trước cửa nhà cũ, ngày hôm nay mới lại đào lên lần nữa.

Rượu mát lạnh rót vào trong ly, trong cái đắng chạm cổ họng mang theo một hương ngọt.

Alicia khép hờ mắt, nâng ly rượu lên, hướng hoàng cung Aurora xa xa mời rượu.

Giống như có cảm giác, đột nhiên Aurora quay đầu lại, nhìn về hướng của cô.

Alicia giật mình, khóe môi gợi lên, đem rượu uống một hơi cạn sạch.

“Chúng ta trở về đi.

Cuối cùng sẽ có một ngày, mẹ con các cô có thể đường hoàng gặp mặt.]

Viết đến ba chữ đại kết cục, đồng thời đăng tải truyện lên, quả thực lý Ngôn Hề muốn reo hò. Cuối cùng trước tuần thi cô cũng kết thúc xong tiểu thuyết này! Giải quyết xong thứ khiến mình đau đầu, cảm thấy cả người đều nhẹ bẫng. Còn phía dưới bình luận quỷ khóc sói gào, haizz, tốt nhất vẫn chưa nên vào xem. Thật sự không phải cô cố ý ngược nhân vật chính mà là truyện này, vốn cũng không ngọt ngào. Cô vốn cho là mình không nương tay chút nào, đọc giả đã quen rồi.

Đàm Yên buông tai nghe xuống, hỏi: “Cậu viết xong rồi?”

Lý Ngôn Hề gật gật đầu, “Ừm, phiên ngoại thì sau khi nghỉ lại viết tiếp.”

Ứng Ứng chạy đến bên chân cô, trong miệng còn ngậm một chiếc tất. Tất cô giặt sạch phơi khô rút vào phòng quên cất, kết quả bị Ứng Ứng lấy ra làm đồ chơi. Con mèo con hai tháng này càng ngày càng nghịch, trong phòng không có gì nó không thể lấy làm đồ chơi.

Cô tranh thủ kéo luôn tất xuống, chuẩn bị chút nữa ném vào máy giặt giặt lại lần nữa. Cô gõ đầu Ứng Ứng, xem như trừng phạt nho nhỏ.

Ứng Ứng trực tiếp ngã trên mặt đất, bộ dáng bị cô đánh ngất.

Lý Ngôn Hề câm lặng nghẹn lời — Đây là cái tật xấu gì, lại còn học được giả vờ ngất xỉu! Còn lâu mới là cô dạy cho cái trò này, Lý Ngôn Hề quay đầu, làm như không thấy Ứng Ứng đang giả chết trên sàn.

Đàm Yên nghiêng đầu một chút, “Ừm, thế sáng mai thứ bảy cậu có rảnh không?”

“Cậu muốn mời mình ăn cơm?” Lý Ngôn Hề hỏi ngược lại, từ sau khi Đàm Yên kiếm được tiền, liền thường xuyên mời Lý Ngôn Hề với Ứng Chanh ăn cơm.

Đàm Yên lắc đầu, “Trước đấy nói rồi còn gì, chờ mình kiếm được tiền, sẽ mua quần áo mới cho cậu.”

Cô nói như vậy, Lý Ngôn Hề liền nhớ tới việc này, lúc ấy cô chỉ coi là Đàm Yên nói đùa, không nghĩ tới đối phương thật sự nhớ trong lòng.

“Không cần đâu.”

Đàm Yên vô cùng coi trọng việc này, “… Cậu muốn mình trở thành người thất hứa?”

Khí thế đại tiểu thư toàn bộ triển khai, dáng vẻ không cho từ chối, chỉ được phép đồng ý.

“Vậy được rồi.” Dưới loại tình huống này, Lý Ngôn Hề cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Đàm Yên hài lòng vuốt cằm nói: "Yên tâm, ánh mắt của mình cũng không tệ lắm, không cần lo mình mua cho cậu loại quần áo quê mùa.”

“…” Không, cô căn bản không lo lắng cái này. Được rồi, cô ấy vui là được.

“Cậu muốn đi dạo chỗ nào?”

“Quảng trường Gấm Hoa, chỗ đó còn có thể có mấy cửa hàng vừa mắt.”

Lý Ngôn Hề không phản bác được, vị đại tiểu thư này, có phải là quên quảng trường Gấm Hoa là sản nghiệp của ba mình không. Bây giờ chạy tới đấy dạo phố, không khác gì tự chui đầu vào lưới cả.

Cô uyển chuyển nhắc nhở, “Ừm, có thể. Quảng trường Gấm Hoa là sản nghiệp của Đàm tiên sinh, có bảo an đầy đủ, chắc chắn sẽ an toàn.”

May mắn Đàm Yên không ngốc đến mức nghe không ra lời nhắc nhở, sắc mặt cứng lại. Cô mệt mỏi nói: “Vậy đi quảng trường Minh Hi cũng được, bên kia miễn cưỡng có thể.”

Lúc này, điện thoại Lý Ngôn Hề cũng vang lên, cô nhìn một chút, là Ôn Kiều gọi đến.

“Ngôn Hề, sáng mai có bận gì không? Chị thấy em viết xong truyện rồi.” Ôn Kiều vĩnh viễn là người chú ý tới tiểu thuyết của cô ngay lập tức.

Thuận lợi hoàn thành tiểu thuyết nên tâm trạng Lý Ngôn Hề rất tốt, “Chiều mai em có rảnh.” Sáng mai có hẹn ra ngoài với Đàm Yên.

“Cho nên sáng mai có việc?” Ôn Kiều luôn có thể bắt lấy trọng điểm.

“Tiếc thật, chị đã vất vả xin nghỉ một ngày.”

Từ khi kết thúc cuộc thi âm nhạc Hoa quốc, Lý Ngôn Hề vẫn chưa gặp được Ôn Kiều, nói không muốn gặp bạn thân là nói dối. Hơn nữa Ôn Kiều đang trong thời kì phát triển, không chỉ ra mắt album, giữ vững nhân khí, còn phải tham gia huấn luyện, loay hoay nhiều thứ, hận không thể biến một phút thành mười phút dùng cho thỏa thích.

Điều này khiến cô cảm thấy từ chối Ôn Kiều là tội không thể tha, lương tâm cắn rứt.

Cô quay đầu nhìn về phía Đàm Yên, đại tiểu thư có chút nhíu mày, miễn cưỡng đồng ý: “Thế thì thêm cô ấy cũng được.”

Được sự cho phép của đại tiểu thư, Lý Ngôn Hề vui vẻ nói với Ôn Kiều: “Sáng mai em định đi mua quần áo với bạn, Kiều Kiều có ngại đi cùng nhau không?”

“Cô ấy bây giờ đang ở nhà em?”

Ôn Kiều mãi mãi nói trúng tim đen như thế.

Lý Ngôn Hề ho khan một tiếng, tự nhiên cảm thấy chột dạ, “Cô ấy đang ở nhà em.”

Trời ơi, sao cô lại chột dạ aa!

Cô gõ gõ đầu mình, nhắc nhở bản thân tuyệt đối không được để fan cp trên mạng của hai người tẩy não.

May mắn Ôn Kiều không trách gì cô, rất nhanh đã hẹn được cẩn thận thời gian với địa điểm.

“Meo ô..” Ứng Ứng không vui vì bị cô xem nhẹ thật lâu bắt đầu cố gắng thể hiện cảm giác tồn tại.

Lý Ngôn Hề xoa xoa nó, cảm thấy sau khi cô thi xong, liền có thể mang Ứng Ứng đi tiêm vắc xin.

……..

Ba đại mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ cùng một soái ca đã gặp qua là không quên được tạo thành đội ngũ thu hút quay đầu trăm phần trăm.

Ba mỹ nữ đương nhiên là Lý Ngôn Hề, Ôn Kiều với Đàm Yên, bất kể người nào, ngũ quan đều tinh xảo, khí chất khác lạ, đẹp đến mức khắc sâu ấn tượng. Còn anh chàng đẹp trai là Minh Tinh. Minh Tinh huýt sáo, giơ ngón tay cái với Lý Ngôn Hề.

Đàm Yên cũng không nhận ra Minh Tinh, bởi vì đối phương có vẻ ngả ngớn mà nhíu mày.

Lý Ngôn Hề vội vàng giải thích: “Đây là Minh Tinh, là bạn thân của mình, cô ấy là con gái nhưng còn đẹp trai hơn nhiều nam sinh trường mình.”

Nghe được là nữ, lông mày Đàm Yên liền giãn ra, “Tôi là Đàm Yên.”

“Đàm Yên a..” Minh Tinh cười cười, chợt ý thức được cái tên này không thích hợp, nụ cười cứng lại trong chớp mắt. Cô lấy điện thoại ra, lộp bộp đánh chữ.

Lý Ngôn Hề nhận được tin nhắn WeChat: Đàm Yên? Con gái Đàm Bán Sơn?

Cô chưa nhắn lại, mà khẽ gật đầu với Minh Tinh.

Khóe miệng Minh Tinh giật một cái, ánh mắt nhìn Lý Ngôn Hề lộ ra vài phần khâm phục.

Lý Ngôn Hề ngẩng đầu nhìn trời, "Chúng ta tranh thủ thời gian đi vào đi, đừng ở bên ngoài nói mát."

………

Trong quá trình mua sắm, Minh Tinh quả thực đã bị ánh mắt ao ước ghen tỵ của phái nam đâm thủng. Trái ôm phải ấp người đẹp, là giấc mộng của ít nhiều nam nhân a.

Minh Tinh đã sớm tập mãi thành thói quen, còn rất thuận tay cầm túi xách làm chân sai vặt.

Thời điểm Lý Ngôn Hề chọn được một bộ vừa ý chuẩn bị thanh toán, Cô gái bán hàng cười tít mắt hướng Minh Tinh, quả nhiên đã bổ não ra vở kịch công tử phú nhị đại bao nuôi bạn gái.

Khóe miệng Minh Tinh co giật, cô không ngại giúp Lý Ngôn Hề trả tiền, nhưng rõ ràng có người sẽ để ý.

Đàm Yên đại tiểu thư vô cùng soái khí lấy thẻ mình ra, “Quẹt thẻ tôi!”

Cô gái bán hàng kinh ngạc một chút, ánh mắt nhìn về phía Minh Tinh càng kính nể — Bao nuôi đồng thời nhiều người đẹp như vậy, còn có thể để bạn gái trả tiền cho bạn gái khác, thần thánh vậy!

Tự nhiên hiểu tin tức truyền từ ánh mắt cô gái bán hàng Minh Tinh: “….”

Không phải, tôi không có.

…….

Trong hành trình mua sắm hôm nay, người mệt tâm khẳng định không chỉ có mình Minh Tinh.

Tại một cửa hàng nào đó.

Tiếp thi bưng nụ cười không thể bắt bẻ nào nói với Lý Ngôn Hề: “Làn da cô rất trắng, rất hợp với bộ màu đỏ này.”

Đàm Yên nói: “Màu vàng nhạt xinh hơn, đáng yêu.”

Ôn Kiều nói: “Chị thích màu đỏ hơn, nhiệt huyết.”

Hai người bốn mắt đối diện, dường như có tia điện chợt lóe.

Một giây sau, hai người đồng thời nhìn về phía Lý Ngôn Hề, trăm miệng một lời: "Ngôn Hề, cậu/em thích màu nào?"

Bị ánh mắt sáng rực của hai người đẹp nhìn chằm chằm, Lý Ngôn Hề có cảm giác bất kể mình chọn màu nào, đều sẽ dẫm vào hố mìn. Quá, quá nguy hiểm!

Minh Tinh thêm dầu vào lửa nói: “Mình cảm thấy màu xanh cũng ưa nhìn, trông hoạt bát, lại còn không lo bẩn.”

Phát biểu vô cùng trai thẳng khiến Đàm Yên với Ôn Kiều đồng loạt phẫn nộ trừng cô: “Trật tự!”

Cuối cùng đại tiểu thư Đàm Yên vỗ tay: “Màu đỏ với vàng đều mua hết, quẹt thẻ!”

Động tác tính tiền của đại tiểu thư vô cùng lưu loát, không mang theo nửa điểm chần chờ.

Ôn Kiều híp híp mắt, một giây sau quay đầu nói với Lý Ngôn Hề: “ Chị nhớ quà sinh nhật năm ngoái của em còn chưa mua, tí nữa mua tặng em hai bộ quần áo làm quà sinh nhật.”

Lý Ngôn Hề trong lòng oán thầm: Lúc cô với Kiều Kiều quen nhau thì sinh nhật đã qua lâu rồi, làm gì còn phải quà sinh nhật.

Chỉ là đối mặt với Ôn Kiều đang nhẹ nhàng cười, cô còn có thể nói gì, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, “Được.”

Đợi đến khi Ôn Kiều cùng Đàm Yên khí thế ra khỏi cửa hàng, tâm Lý Ngôn Hề có điểm mệt mỏi.

Minh Tinh tiến đến bên người cô, “Thật sự không cần một cái ôm an ủi sao?”

Lý Ngôn Hề nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là ôm lấy Minh Tinh nạp điện một chút.

“Mình quá phục cậu luôn, thật đấy.”

Minh Tinh nói vô cùng chân thành.

Khóe miệng Lý Ngôn Hề giật một cái, không định trả lời cô ấy.

Cô nhớ tới Đàm Yên với Ôn Kiều đều là bạn gái của Ứng Chử trong tiểu thuyết, nhất thời hình tượng của trúc mã trong lòng cô cao lên không ít. Ứng Chử trong tiểu thuyết, đến cùng là làm thế nào để chiều lòng nhiều người như vậy?

Hai người này chỉ đơn thuần là bạn tốt của cô, nhưng ganh đua tranh giành từng chút làm đầu cô đau nhức. Nếu cùng yêu một người, lại càng không dám tưởng tượng.

Trước mắt tâm tình Lý Ngôn Hề rất tốt, đã có thể nhìn nhận Ứng Chử mình biết với trong tiểu tuyết, thậm chí còn tìm niềm vui.

Cô gửi tin nhắn ngắn qua cho Ứng Chử: Em cực kì khâm phục anh!

Ứng Chử nhận được tin nhắn: “…?”
« Chương TrướcChương Tiếp »