Edit: cá quả
..........
“A, nhưng sao anh đoán được là cô ấy?”
Ứng Chử thản nhiên nói: “Đầu tiên là tẩy, có thể thuận lợi lấy được tẩy của Ứng Chanh mà không để người khác nghi ngờ, một là bạn học xung quanh, hai là giám thị.”
Con ngươi đen nhánh ẩn ẩn nộ khí, “Còn chưa đề cập đến việc bắt chước chữ viết Chanh Chanh, trong lúc Ninh Dương không chú ý mà để giấy chỗ cậu ta cũng không bị người xung quanh phát hiện.”
Người hành động thuận lợi nhất là giám thị.
“Bạn của anh có quen giáo viên trường này, tối hôm qua đã hỏi qua một số chuyện. Trước giờ trường học đều xếp phòng thi theo thành tích, chỉ có điều khoảng thời gian trước, cô giáo Uông lại đề nghị phân bố lại phòng thi, lí do là dựa theo thành tích xếp hạng sẽ dễ dàng để học sinh có cơ hội gian lận. Nếu không lấy thành tích của Ninh Dương, không có khả năng cùng phòng thi với Chanh Chanh.”
Ứng Chử nghi ngờ cô Uông tuyệt nhiên không phải là không có lí do.
Lý Ngôn Hề gật đầu, nói: “Em nghi là cô ấy vì trường này ra đề thi giữa kì môn toán tương đối khó, mà trường bọn họ lại ra hai mã đề thi.”
Cô dừng lại một chút, nói tiếp: “Em nhìn những bài thi xung quanh một chút, ngoại trừ Chanh Chanh, không có ai giống toàn bộ đáp án”
“Nhưng cho Ninh Dương lại là đáp án chính xác.”
Cho nên cô mới nghi ngờ giám thị, mặc dù giám thị còn lại cũng không tránh được hiềm nghi. Nhưng là chủ nhiệm lớp Chanh Chanh, cô cảm thấy cô Uông có cơ hội bắt chước chữ Chanh Chanh có khả năng lớn hơn.
Càng chưa đề cập đến việc từ khi gặp mặt, cô Uông một mực đem cho cô cảm giác không hài hòa.
Cô với Ứng Chử trao đổi quan điểm một chút, cảm thấy trước mắt, cô giáo Uông có nhiều hiềm nghi nhất.
Chỉ là….
Lý Ngôn Hề khẽ thở dài, những điều này mới chỉ là suy đoán, vẫn chưa cầm được chứng cứ xác thực mười phần, cô giáo Uông chắc chắn không thừa nhận việc này. Trường học cũng sẽ đứng về phía giáo viên của mình, trong tình huống chưa nắm chắc được phần thắng, làm lớn chuyện sẽ chỉ làm liên lụy đến Chanh Chanh.
Chính bởi nguyên nhân này, cô với Ứng Chử mới có thể ngầm hiểu lẫn nhau đè chuyện này xuống. Còn cô Uông, từ từ điều tra cũng được.
Cô ngước mắt nhìn Ứng Chử trầm tĩnh, Ứng Chử đôi khi sẽ mắng em gái mình, nhưng kỳ thật rất thương con bé, việc này chắc chắn sẽ không qua như vậy.
Lúc này, Ứng Chanh cũng thu dọn xong đồ đạc của mình. Bởi vì đã được rửa sạch oan khuất nên tinh thần cô bé tốt hẳn, cả người phấn chấn.
Bọn họ ra tới cổng trường, vừa vặn gặp cô Uông với dáng vẻ đang muốn về nhà.
Cô đứng trước xe Bentley, mỉm cười, “Bạn học Ứng Chanh, nếu không tôi thuận đường đưa mọi người về?”
Hương xa phối mỹ nhân, nhìn lại là cảnh đẹp ý vui.
Ứng Chanh lắc đầu, “Thôi ạ, làm phiền cô mất.”
Bọn họ không nhìn cô Uông, trực tiếp gọi taxi. Trước khi về đến nhà, Ứng Chử ghé qua siêu thị gần đó, mua vài món ăn về làm cơm trưa.
Sau khi ăn cơm xong, anh liền phải trở lại công ty, còn thu xếp theo vài bộ quần áo. Nhìn điệu bộ của anh, chỉ sợ tương lai sẽ phải ở công ty dài dài.
Mở công ty quả nhiên không dễ.
Nội tâm Lý Ngôn Hề cảm khái, rồi nhìn Ứng Chanh làm bài tập. Cô không biết nên giúp gì, nên giúp anh để ý, chăm lo cho Ứng Chanh cũng tốt.
……
Buổi chiều Lý Ngôn Hề viết luận văn được một nửa, Ôn Kiều gọi điện thoại tới. Sau khi Ôn Kiều được giải quán quân, liền bắt đầu chuẩn bị album, loay hoay hoa mắt váng đầu, cho nên Lý Ngôn Hề cũng không có ý quấy rầy cô ấy.
Lần này Ôn Kiều gọi đến, chủ yếu là hỏi tình huống truyện của Lý Ngôn Hề, cũng mang đến một tin tốt.
[Công ty thấy chị với tiểu thuyết của em có liên quan đến nhau, nên chuẩn bị lấy mấy sáng tác lúc trước của chị làm nhạc đệm cho hoạt họa.]
Lý Ngôn Hề nghe lời này, cười thật tươi, “Vậy thì tốt quá rồi! Em quá mong chờ luôn! Nếu là chị thì nhất định sẽ thành tuyệt tác.”
Bộ tiểu thuyết này là tác phẩm, đứa con lọt lòng của cô. Lý Ngôn Hề tự nhiên cũng hi vọng nhìn thấy tác phẩm của mình thật hoàn mỹ. Cô cũng tin, là fan cứng của tiểu thuyết, Ôn Kiều hát là hợp lí nhất.
[Cho nên em bật mí một chút về kết cục đi hihi, tuần này em cũng ra chương ít hơn, mỗi ngày một chương.]
Lý Ngôn Hề sờ sờ mũi, thở dài nói: “Dù sao cũng là kết thúc nên em muốn hoàn thiện đại kết cục thật cẩn thận.”
Cô muốn để tiểu thuyết này của mình có kết thúc tốt nhất. Con ngươi hiện lên ánh sáng giảo hoạt, “Nhưng mà chị thật sự muốn được bật mí sao?”
Ôn Kiều trầm mặc một hồi, vẫn là quả quyết lựa chọn nghe.
“…Nói đi, chị không sợ!”
Lý Ngôn Hề ôm gấu bông, dùng tư thế thoải mái nhất nằm trên giường, vô cùng vui vẻ kể.
“Cuối cùng Alicia vẫn lựa chọn bình thuốc thức tỉnh gen nữ vương trùng tộc trên người mình, cô lựa chọn tân nhân loại, trở thành nữ vương bọn họ.”
[Mặc dù chị biết cô ấy có thể sẽ lựa chọn tân nhân loại, nhưng thật sự như thế thì vẫn cảm thấy kì lạ. Ngôn Hề, Lambert vẫn là nguyên soái Liên Bang à? Em định để hai người họ chém gϊếŧ nhau à? Đối xử tốt với nam nữ chính một chút điiii!]
Lý Ngôn Hề giả bộ như không nghe thấy kháng nghị của Ôn Kiều, tiếp tục vui vẻ kể, “Vẫn còn tốt nha, tốt xấu gì bên người Lambert còn có hai cô con gái, nhiều ít cũng coi là an ủi đi.”
[Con gái nào?]
"Lúc trước Alicia đi Saint-Mistar, bị truy sát, vẫn là Lambert giúp cô ấy. Hai người bọn họ trước đó vốn đã thích nhau, sau đấy liền ở cùng nhau."
“Sau khi Alicia dùng thuốc thì liền mang thai. Cô vừa trở thành nữ hoàng tân nhân loại, còn phải chỉnh đốn thế lực, bên người có không ít nguy hiểm, cho nên liền đưa con gái cho Lambert.”
“Sau khi bỏ ra năm năm đưa quốc gia trở nên hùng mạnh, Alicia liền phát động công kích liên bang.”
“Nội bộ Liên Bang đã bị mục nát, cô muốn đổi mới toàn bộ, sáng tạo thế giới mới. Nhất là những quý tộc lâu năm, là mục tiêu của cô.”
Tiếng thở dài của Ôn Kiều nhẹ nhàng truyền tới, mang theo vài phần phiền muộn.
[Chỉ là hành động của cô ấy rơi vào trong mắt Liên Bang lại là phản đồ, là tội nhân, sẽ bị coi thành sự sỉ nhục của lịch sử. Thế lực mà cô ấy muốn tiêu diệt, ngược lại sẽ bởi vì phản kháng, mà trở thành anh hùng trong lòng của dân chúng.]
Lý Ngôn Hề gật đầu, “Đây là con đường tự mình lựa chọn, cô ấy sẽ không hối hận.”
“ Tân nhân loại một đường thuận lợi đoạt lấy rất nhiều thành trì. Kẻ thù chính trị trước khi của cô cũng chết trong tay cô trên chiến trường, còn lại thì không đủ căn cứ. Cuối cùng đối thủ của Alicia là Lambert, hi vọng cuối cùng của nước Liên Bang.”
[…]
[….Em là mẹ kế độc ác à!! Chị biết ngay em sẽ không bỏ qua cho bọn họ mà!]
Ôn Kiều luôn thong dong bình tĩnh trước mọi người, giờ khắc này phát ra tiếng kêu thảm thiết lấy lòng Lý Ngôn Hề.
“Cuối cùng Lambert chết trong tay Alicia, cái chết của hắn, cũng thành công để lại uy danh của Alicia tại Liên Bang. Chỉ là Alicia bởi vậy bị trọng thương, hai phe vì thế mà ký khế ước hào bình không xâm phạm lẫn nhau hai mươi năm.”
Liên Bang Quốc không ký cũng không được, bọn họ cũng hao tổn quá nhiều trong chiến đấu.
“Nhân thời gian này, tân nhân loại tu sinh dưỡng tức, tạo dựng cơ sở. Còn Liên Bang, chờ sau khi con gái Alicia lớn lên, bởi vì thế lực Liên Bang khác mạ non không tiếp, vô cùng tài năng, trở thành nữ vương mới.”
Bất kể là Alicia hay con gái cô ấy, đều trong suy nghĩ thay đổi vô thức của dân chúng, nguyên bản hi vọng hòa bình xa xôi, tựa hồ có thể chạm tay đến.
Lý Ngôn Hề nói đại khái về phần cuối, ngữ khí hoạt bát khó gặp, “Em kể xong rồi!”
Cô cảm thấy mình rất nhân từ, kết cục cuối cùng tràn đầy hi vọng.
Ôn Kiều hít một hơi thật sâu, ngữ khí lạnh lùng.
[Chị nói với em, chị muốn anti Vưu Tinh nửa ngày. Chờ chút, tí nữa chị đăng Weibo, nói với mọi người chân ái của chị là Lý Ngôn Hề.]
Lý Ngôn Hề xấu hổ: “…Đừng!”
Mặc dù cả hai đều không tổn hại gì, nhưng Ôn Kiều tốt xấu gì cũng muốn thông cảm cho phòng quan hệ xã hội, họ rất vất vả haizz.
[Mặc dù chị biết em sẽ viết không nương tay, nhưng không nghĩ tới em sẽ độc ác như vậy, để Alicia tự tay gϊếŧ anh của mình, người mình yêu, tự tay hủy hoại thanh danh của mình, cuối cùng không còn gì hết.]
Lý Ngôn Hề: “…Dù sao thì cô ấy còn có quốc gia, lý tưởng của mình mà!”
Rất hiển nhiên, hiện tại Ôn Kiều nghe không vào.
Lý Ngôn Hề chỉ có thể dời lực chú ý khỏi chủ đề nguy hiểm này, “Đúng rồi, em có chuyện muốn xin ý kiến của chị. Chị nói xem là cô ấy suy nghĩ gì?”
Cô kể cho Ôn Kiều qua về chuyện cô Uông. Nếu nói cô giáo Uông ghét Chanh Chanh, bình thường cô lại rất quan tâm Chanh Chanh, khi Chanh Chanh nhắc đến cô ấy toàn điều tốt, có thể nói là giáo viên yêu thích nhất của em ấy trong trường.
Quả nhiên Ôn Kiều tạm thời buông xuống chuyện kết cục. Sau một lát trầm ngâm, giọng nói khẳng định.
[Chắc chắn là vì Ứng Chử rồi!]
Lý Ngôn Hề: “….Vì cái gì?”
[Em cũng nói, trong chuyện này, tất cả mọi người đều không tin Ứng Chanh, chỉ có cô giáo Uông đứng về phía em ấy đúng không? Chanh Chanh vô cùng đơn thuần, khẳng định cực kì cảm kích cô ấy. Nếu không có em với Ứng Chử làm sáng tỏ, thời gian trong trường của em ấy tuyệt đối không dễ chịu, người duy nhất mang ấm áp đến cho em ấy là cô Uông. Trong tình huống này, em ấy sẽ càng ngày càng dựa dẫm vào cô Uông, coi cô ấy là người cứu rỗi cuộc đời mình.]
[Em nghe câu chuyện này chưa? Một cô gái tham gia tang lễ, đối với một người con trai vừa thấy đã yêu, sau khi trở về cô ấy liền gϊếŧ chị gái của mình, chỉ vì để được nhìn thấy người con trai ấy một lần nữa ở đám tang.]
Ôn Kiều lấy ví dụ này để Lý Ngôn Hề ít nhiều suy đoán ra một hai.
[Đương nhiên là bởi người mà cô ấy thực sự quan tâm là người nhà Chanh Chanh, nếu không phải Ứng Chử thì không còn khả năng nào khác.]
Lý Ngôn Hề nghe lời này, biểu cảm trở nên nghiêm túc, “Vậy là mục tiêu của cô ấy là Ứng Chử. Nhưng Chanh Chanh làm sao có thể là đối thủ của cô ấy, khó có lòng phòng bị, rất dễ dàng trúng chiêu.”
[Trường Chanh Chanh có phải là trường R không?]
Lý Ngôn Hề ừ một tiếng.
[Cô giáo Uông kia tên đầy đủ là gì?]
“Uông Linh.”
Tiếng hừ lạnh của Ôn Kiều truyền tới.
[Thế giới này đúng là thật nhỏ, hóa ra lại là người quen. Nếu như là Uông Linh thì em yên tâm đi, người mà cô ta quan tâm là Ứng Chử, chứ không phải Chanh Chanh. Chỉ là…theo lí mà nói thì mục tiêu trước kia của cô ta cơ bản đều là kẻ có tiền, phú nhị đại. Gia thế bạn trai trước của cô ta cũng không chênh lệch nhiều so với Phỉ Vanh, làm sao lại tự nhiên coi trọng Ứng Chử?]
Lý Ngôn Hề suy nghĩ một chút về tình huống Phỉ Vanh lúc trước, cho dù Ứng Chử cùng bạn mình hợp tác mở công ty, nhưng so sánh với nhau, cũng chỉ là một phần nhỏ.
“Người quen của chị?” Cô nghe tiếng Ôn Kiều, giống như có ân oán gì với Uông Linh.
“Cô ta là con gái mẹ kế chị, thủ đoạn cũng không thua kém gì mẹ mình đâu.”
Dưới giọng nói hời hợt, là núi lửa chực phun trào.