Chương 54

Edit: cá quả

.............

Trường cấp hai của Ứng Chanh học cả buổi sáng thứ bảy. Lúc Lý Ngôn Hề cùng Ứng Chử đến trường học, còn cách thời gian tan học hai mươi phút, đang là tiết cô giáo Uông.

Cô với Ứng Chử đi tới văn phòng tổng giám thị trước để nghe rõ về chuyện của Ứng Chanh. Tổng giám thị là cô Trần, đeo kính đen, khoảng chừng 50 tuổi, nhìn bộ dáng vô cùng nghiêm túc.

Tầm mắt sắc bén của cô dừng trên người Lý Ngôn Hề với Ứng Chử, “Hai người là phụ huynh em Ứng Chanh?”

Ứng Chử gật đầu, “Tôi là anh trai em ấy.”

Cô giáo Trần nói: “Hôm qua thi giữa kì, bạn Ứng Chanh chép đáp án ra giấy cho Ninh Dương. Đến khi bị giám thị bắt được vẫn không có thái độ nhận sai.”

Ngữ khí phẫn nộ của cô còn mang theo vài phần đau lòng, “Từ khi nhập học đến nay, Ứng Chanh luôn rất ngoan, thành tích trong học kỳ này cũng đang dần tiến bộ. Nếu em ấy thành thật nhận lỗi, viết bản kiểm điểm, chúng tôi chỉ tính toán phê bình em ấy một chút.”

“Nếu hai vị là phụ huynh Ứng Chanh, vậy hãy nói với em ấy về tính nghiêm trọng của vấn đề. Tuổi này của em ấy vẫn nên lấy việc học làm chủ, không nên vì sự ngây thơ bồng bột tuổi dậy thì mà hủy đi tương lai của mình.”

Lý Ngôn Hề nhìn ra được cô Trần tuy rằng nghiêm khắc, nhưng cũng là thật tình quan tâm học sinh. Đối mặt với giáo viên như vậy, cô vô cùng tôn kính.

Sắc mặt cô hòa hoãn một chút, nói: “Cô Trần, tôi nghĩ trong này nhất định có hiểu lầm. Chanh Chanh nhà tôi không phải loại người sẽ giúp đỡ người khác gian lận, càng chưa nói đến, em ấy còn ghét Ninh Dương, sao lại có thể giúp cậu ta gian lận chứ?”

Cô đem sự tình phát sinh ngày đó kể đại khái cho cô giáo Trần.

Cô Trần đang tức giận cũng lung lay, “Cứ cho điều em nói là đúng, nhưng xác thực em ấy bị bắt giúp Ninh Dương gian lận. Chẳng lẽ là Ninh Dương kia uy hϊếp em ấy không thành?”

Ứng Chử mở miệng nói: “Cô Trần, thật sự có người tận mắt nhìn thấy Chanh Chanh ném giấy cho Ninh Dương?”

Cô giáo Trần lắc đầu, “Nhưng trên tờ giấy thật sự là chữ viết Ứng Chanh, giấy cũng nhét trong tẩy của em ấy.”

Ứng Chử nhàn nhạt nói: “Chữ viết chỉ cần luyện tập nhiều, muốn bắt chước cũng không khó. Tôi cũng có thể bắt chước được chữ của Chanh Chanh.”

Lý Ngôn Hề có chút câm lặng nhìn trần nhà, Ứng Chử đương nhiên có thể bắt chước được chữ của Chanh Chanh. Thời gian trước Chanh Chanh được nghỉ, chơi điên rồi, bài luận không viết được chữ nào, cuối cùng Ứng Chử phải bắt chước chữ Ứng Chanh, giúp em ấy viết một chút.

Cô giáo Trần nghe bọn họ nói, cũng cảm thấy hợp lý. Hơn nữa ngày thường Ứng Chanh cũng để lại cho cô ấn tượng rất tốt, tuy ba mẹ mất sớm, lại có chí tiến thủ, tính cách phóng khoáng hoạt bát, là con cưng trong lòng các thầy cô.

Ứng Chử tiếp tục nói: “Cô Trần, chúng tôi có thể xem tờ giấy kia không?”

Cô giáo Trần gật đầu, tờ giấy kia cô vẫn còn giữ, đang ở trong túi.

Lúc này, cô giáo Uông cũng mang Ứng Chanh lại đây.

“Anh, chị Ngôn Hề.” Ứng Chanh nhìn thấy người thân của mình, mới vừa gọi một tiếng, hốc mắt liền đỏ, nước mắt muốn rớt không được, rõ ràng hai ngày này đã chịu ủy khuất.

Lý Ngôn Hề thấy vậy, vô cùng đau lòng. Cảm giác bị bôi nhọ khẳng định không dễ chịu.

Ứng Chanh đi đến bên cạnh cô, thanh âm nghẹn ngào, “Chị Ngôn Hề, em thật sự không gian lận.”

Lý Ngôn Hề trấn an sờ đầu cô bé, “Ừ, chị tin em.”

Cô giáo Uông chậm rãi đi tới, ôn nhu nhìn Ứng Chanh, “Ừ, cô cũng tin Ứng Chanh không phải loại người như vậy.”

Ứng Chanh cảm kích nói: “Em cảm ơn cô.”

Cô Trần lấy tờ giấy ra đưa cho Ứng Chử. Lý Ngôn Hề nghiêm túc nhìn tờ giấy, lông mày chợt giãn ra.

“Không phải Chanh Chanh viết.”

“Không phải Chanh Chanh viết.”

Tiếng cô cùng Ứng Chử đồng thời vang lên, hai người lại tâm linh tương thông. Lý Ngôn Hề không khỏi lộ ra ý cười, “Anh nói trước đi.”

Ứng Chử chỉ chỉ chữ, “Khi Chanh Chanh viết ‘sin’, sẽ theo thói quen viết i với n liền bút, những chữ khác đều bắt chước rất giống, chỉ là chỗ này không giống nhau.”

Cô giáo Trần quay đầu nói với Ứng Chanh: “Ứng Chanh, em lấy bài thi ra đây một chút.”

Ứng Chanh gật gật đầu, ngoan ngoãn đem bài thi ra, hai bên đối lập nhau, ở điểm này quả nhiên không giống nhau.

Cô giáo Trần đang nhíu chặt mày cũng giãn ra, sau đó lại hơi nhăn lại, “Chỉ là chứng cứ này vẫn chưa đủ…Sẽ có người cho rằng bạn Ứng Chanh cố ý viết như vậy nhằm phủi sạch hiềm nghi.”

Cô có thể nói như vậy, hiển nhiên là đã tin tưởng Ứng Chanh, cho nên với đặt bản thân vào hoàn cảnh của cô bé mà suy nghĩ.

Lý Ngôn Hề tươi cười xán lạn, “Vẫn còn một chứng cứ nữa.”

Cô vươn món tay mảnh khảnh, chỉ giấy, ngữ khí xác định, “Ứng Chanh sử dụng bút ngòi 0.35mm, nhưng trên tờ giấy này là 0.38mm. Tuy hai loại này nhìn qua có vẻ không khác nhau lắm, nhưng tôi vẫn có thể nhìn được.”

Ý cười khóe miệng cô càng sâu, “Loại bút Ứng Chanh dùng trong học kì này là trước khi khai giảng tôi đưa em ấy đi mua, nghe nói ruột bút này sẽ có mùi hoa lan nhàn nhạt.”

Tốt xấu gì loại bút này cũng năm, sáu đồng, ít nhiều sẽ khác loại một đồng kia. Lại nói cũng vừa khéo, Ứng Chanh vì tiết kiệm, cho nên vẫn dùng vỏ bút cũ, chỉ có ruột bút dùng xong mới đổi loại Ngôn Hề mua cho cô. Không nghĩ tới hành động lơ đãng thời điểm này lại giúp mình một phen.

Ứng Chanh há to miệng, vẻ mặt sùng bái nhìn Lý Ngôn Hề, “Chị Ngôn Hề, chị cứ như thám tử ấy!”

Lý Ngôn Hề cười cười, “Bởi vì bút là chị mua, cho nên mới nghĩ đến phương diện này.”

Cô Trần ngửi ngửi bài thi, lông mày hoàn toàn giãn ra, “Thật sự là có hương hoa lan thoang thoảng, tuy rằng rất ít.”

Cô tiếp tục ngửi tờ giấy thi gian lận kia, chỉ có mùi mực viết.

Lúc này cô giáo Trần đã tin tưởng hoàn toàn. Tính cách cô tuy hơi cứng nhắc nhưng cũng không phải loại người vì sĩ diện chết cũng không chịu nhận lỗi.

“Thực xin lỗi bạn Ứng Chanh, lần này là cô đã hiểu lầm em.”

Bản thân Ứng Chanh cũng không phải người nhỏ nhen, sau khi được chứng minh trong sạch, tâm tình vui sướиɠ, tự nhiên sẽ không so đo nhiều. Cô xua xua tay, “Cũng không thể trách cô giáo nghi ngờ, nếu không phải anh trai với chị Ngôn Hề có hỏa nhãn kim tinh, em cũng không biết phải giải thích như thế nào.”

Hôm qua cô tức giận, cũng chỉ có thể khóc trong ổ chăn.

Cô Trần nói: “Thứ hai cô sẽ phát thông báo toàn trường làm sáng tỏ chuyện này.”

Hiện tại mọi người cũng đã gần về hết, giờ thông báo thì không hợp lý lắm. Còn về phần giấy kiểm điểm, thông cáo phê bình, tự nhiên là không tồn tại.

Cô Uông cũng nở một nụ cười thật tươi, lúc cười lên, đôi mắt híp thành cường cong vũ mỵ, “Thật sự quá tốt rồi Ứng Chanh. Cô quả nhiên không nhìn lầm em.”

“Vâng, cảm ơn cô đã tin tưởng em.”

Tay Ứng Chử nắm chặt tờ giấy, thần sắc lạnh nhạt lại khiến người cảm nhận được một loại lãnh ý, “Ngoại trừ làm sáng tỏ chuyện này, còn cần phải tìm cho ra ai đang hãm hại Chanh Chanh.”

Bất kể là trăm phương ngàn kế bắt chước chữ viết Ứng Chanh hay dùng loại bút gần giống viết đáp án, đối phương rõ ràng là muốn phá hỏng thanh danh của Ứng Chanh. Cứ cho là mâu thuẫn giữa bạn cùng lớp, ngáng chân nhau bình thường, nhưng lại dùng cả đến thủ đoạn như này, thật sự quá bỉ ổi.

Hôm nay nếu không phải có Lý Ngôn Hề với Ứng Chử cẩn thận chứng thực, chỉ sợ đối phương đã đạt được mục đích.

Ứng Chanh tay nắm chặt, oán giận, “Đúng vậy, phải bắt được người này!”

Nghĩ đến hôm qua mình bị vu oan không thể chối cãi, cô bé liền tức đến nghiến răng.

Cô Trần gật gật đầu, sắc mặt trầm lại, trực tiếp dùng loa phát thanh gọi Ninh Dương đến. Cũng may lúc này Ninh Dương chưa về nhà, nếu không chuyện này phải để đến thứ hai.

Ninh Dương có thể khiến Hà Mai chạy đến tìm Ứng Chanh gây sự, đương nhiên cũng có chút vốn liếng. Ngũ quan cậu ta tương đối tuấn lãng, ở trong đám học sinh cấp ba xác thực là hạc giữa bầy gà, chỉ tiếc có lẽ bởi vì thường xuyên giao lưu với đám người trong giang hồ nên dáng vẻ có chút lưu lanh. Đương nhiên, cũng không ít nữ sinh yêu thích loại hình này, Lý Ngôn Hề từng nghe Ứng Chanh kể, một vài cô bé tựa hồ cảm thấy cậu ta rất khốc nên rất thích cậu ta.

Trước mặt cô tổng giám thị đang “mặt đen như mực nước” Ninh Dương thu hồi gai, ngoan ngoãn hơn nhiều, “Cô tìm em ạ.”

Cô Trần trầm giọng hỏi: “Tờ giấy này, thật sự lúc đó em không thấy được là ai ném đến chân em sao?”

Ninh Dương lắc đầu, tuổi không lớn lắm nhưng nói chuyện lại rất khéo đưa đẩy, “Thời điểm em chú ý tới, tờ giấy đã bị thầy giám thị nhặt lên.”

“Thật sự một tí cảm giác cũng không có sao?”

Ninh Dương lắc đầu.

Cô giáo Trần hỏi cậu ta không ít vấn đề, đều không có kết quả gì, cuối cùng chỉ có thể phất tay bảo cậu ta rời đi.

“Anh trai Ứng Chanh, chuyện này trường học chúng tôi sẽ điều tra kĩ, nhất định sẽ được phơi bày.”

Lý Ngôn Hề cảm thấy, nguyên nhân chủ yếu là trong phòng học không lắp camera, nếu không chuyện đã sớm rõ ràng.

Cô suy nghĩ, nói ra, “Cô Trần, tôi có thể xem bài thi của những người xung quanh Ứng Chanh và Ninh Dương không?”

Cô Uông hỏi: “Chẳng lẽ em cho rằng người xung quanh Ứng Chanh hãm hại em ấy?”

Lý Ngôn Hề thản nhiên nói: “Có thể ném giấy cho Ninh Dương, lại không gây sự chú ý của mọi người, rất có thể là những người ngồi gần đó. Em muốn xem liệu có thể từ bài thi tìm ra được chút manh mối nào không.”

Cô Uông nhíu mày lại, có chút ưu thương cảm khái nói: “Các em đấy đều là học sinh của tôi, tôi cũng không muốn nghi ngờ các em ấy.”

Sau khi nhẹ nhàng lật hết bài thi, Lý Ngôn Hề khép lại bài thi nói: “Em không thấy vấn đề gì.”

Ngoài miệng cô nói như vậy, trong lòng đã ẩn ẩn đáp án. Chỉ là đáp án này lại không thích hợp nói ra bây giờ, nếu không sẽ dẫn đến tranh chấp.

Ứng Chử đồng dạng có suy nghĩ như vậy, ánh mắt đảo qua cô giáo Uông, cô Uông vén tóc sau tai, cái động tác đơn giản này trên người cô, mang phong tình vạn chủng, tràn đầy mị lực nữ nhân.

Ứng Chử rũ mắt, không nói gì.

Lý Ngôn Hề trả lại bài thi cho cô giáo Trần, “Cảm ơn cô Trần phối hợp, nhưng tiếc là em không tìm ra được manh mối gì.”

Cô Trần lắc đầu, “Đây vốn là chuyện trường học chúng tôi nên làm.” Đối với việc hiểu lầm Ứng Chanh, một giáo viên chính trực như cô một mực cảm thấy áy náy, dù sao đứa bé là thật sự bị ủy khuất.

Lý Ngôn Hề cười nói: “Nếu không còn chuyện gì, vậy chúng em xin phép về trước.”

Hiện tại cô cũng đói, dù sao cũng đã vì chuyện này mà chậm trễ nhiều thời gian.

Cuối cùng Lý Ngôn Hề, Ứng Chử, Ứng Chanh cùng cô Uông cùng lúc rời phòng làm việc.

Lý Ngôn Hề cùng Ứng Chử trực tiếp đứng dưới lầu ký túc xá chờ Ứng Chanh thu thập hành lí xuống.

Cô Uông nói với Ứng Chử: “Nếu có tin gì mới, tôi sẽ thông báo cho cậu.”

Thần sắc Ứng Chử lạnh nhạt, “Cảm ơn.”

Sau đấy giống như hứng thú với tuyết trên tàng cây, bắt đầu ngắm nhìn.

Cô giáo Uông Cười với anh một cái, không nói gì, quay người rời đi, bóng lưng yểu điệu khuất dần.

Lý Ngôn Hề lấy cùi chỏ chọc chọc Ứng Chử, “Có phải anh cũng phát hiện không?”

Ứng Chử ừ một tiếng, không nhìn cây nữa, ánh mắt nhìn qua cô giáo Uông như băng tuyết, lạnh toát.

Lý Ngôn Hề nói: “Như vậy chúng mình nhắn tin cho nhau xem đáp án có giống nhau không.”

Ba giây sau, điện thoại hai người đồng thời có thông báo.

Lý Ngôn Hề mở máy, nhìn thấy chữ “Uông” bên trong tin nhắn, không khỏi cười một tiếng. (Mă trời ơi, biết ngay mà)

Cô với Ứng Chử quả nhiên rất ăn ý, đều nghi ngờ là cô Uông. Điều duy nhất cô không hiểu là suy nghĩ của cô Uông, hãm hại Chanh Chanh có lợi gì cho cô ấy sao?