Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại

Chương 50

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: cá quả.

...........

Đêm ngày 12 tháng 12 là ngày diễn ra trận bán kết cuộc thi âm nhạc Hoa Quốc. Trong suốt quá trình, Ôn Kiều nhờ vào sáng tác vô cùng sống động cùng màn trình diễn tuyệt vời, thừa thắng xông lên, trở thành người đứng đầu trong bốn thí sinh.

Nhân khí của cô cũng một đường tăng vọt. Đặc biệt chuyện cô bị Tô Nhiễm Nhiễm hãm hại càng làm đại chúng trìu mến cô hơn, trong thời gian bị bôi nhọ, Ôn Kiều lại không sợ sóng gió bên ngoài, bảo vệ bạn mình khiến mọi người cảm thấy cô thực sự rất nghĩa khí. Sau khi sự tình sáng tỏ, Ôn Kiều cũng nhờ họa được phúc, nổi lên nhanh chóng, fan trên Weibo đã lên đến hơn bảy trăm vạn, là người có nhân khí cao nhất trong bốn thí sinh.

Lý Ngôn Hề đúng giờ mở máy tính xem phát sóng thi đấu trực tiếp, có thể ngắm Ôn Kiều. Tuy trong lòng cô, Ôn Kiều là số một, nhưng ba thí sinh kia cũng rất có thực lực, nếu Ôn Kiều không chú ý, có thể sẽ bị tụt bậc mất.

Cô vô cùng khẩn trương xem phát sóng, cảm giác trước kia mình thi đại học cũng không lo lắng như vậy.

Hôm nay Đàm Yên không chơi game, ngồi xem phát sóng trực tiếp với cô.

Cô nâng má, nghe Ôn Kiều hát, đánh giá một câu, “Hát rất hay.”

Lý Ngôn Hề tự hào nói: “Đúng vậy, Kiều Kiều là số một!”

“Hóa ra là bạn cậu.” Đàm Yên nghiêng đầu nhìn cô, tựa hồ đang đánh giá điều gì.

Một lát sau, cô kéo dài âm điệu, “Chắc chắn cậu là nhan khống, bạn bè bên cạnh cậu đều không tồi. Chẳng lẽ bởi vì điều này mà cậu mới cho tôi ở nhờ?”

Tuy Đàm Yên là đại tiểu thư, có hơi không rành thế sự, nhưng không đến mức ngu ngốc, cũng biết rằng một người sẽ không tùy tiện cho người xa lạ ở nhà mình.

Lý Ngôn Hề vô cùng đạm nhiên trả lời vấn đề đã bị người khác nhắc qua nhiều lần này: “Nhan khống chỉ là bản năng con người thôi.”

Hơn nữa cô cũng không thấy mình là nhan khống mà, Tô Nhiễm Nhiễm xinh đẹp như vậy, cô cũng không thích.

Chờ đến khi Ôn Kiều chiến thắng đối thủ của mình vô cùng thuyết phục, Lý Ngôn Hề không nhịn được nhỏ tiếng hoan hô.

Trận chung kết! Tiếp theo chính là trận chung kết!

Tuy Ôn Kiều có đưa cho cô vé vào cửa vòng bán kết, nhưng lần trước Lý Ngôn Hề mới vì việc này mà lên hot search, để tránh đầu sóng ngọn gió, liền tặng vé vào cửa cho bạn thân. Trận chung kết của Ôn Kiều lại khác, dù thế nào cô cũng sẽ đi cho bằng được!

Ôn Kiều trên phát sóng trực tiếp, cho dù thắng lớn cũng chỉ vui sướиɠ nhàn nhạt, không giống thí sinh chiến thắng của tổ A, kích động đến rơi nước mắt. Phần thong dong bình tĩnh này, càng là bởi nguyên nhân cô vô cùng tự tin với thực lực của mình.

Sau khi kết thúc vòng bán kết, MC phỏng vấn hai thí sinh bị loại trước, trong quá trình này không tránh được cảnh lừa tình, đều là tiết mục đã được lên kịch bản.

Phỏng vấn hai thí sinh kia xong, liền đến lượt phỏng vấn người chiến thắng.

Trong màn hình, MC cười tủm tỉm nói: “Con đường của Ôn Kiều nhiều chông gai như vậy, thật sự không dễ dàng.”

Ôn Kiều ừ một tiếng, “Cũng được ạ.”

MC: “ Nhân khí của Ôn Kiều đang tăng vọt, có muốn nói điều gì với fan của mình không?”

Ôn Kiều nhìn về phía màn hình, mặt mày lãnh diễn dịu dàng hơn, ánh mắt kiên định, “Tôi sẽ cố gắng hết sức mình.”

MC: “Trên chặng đường này, Ôn Kiều có muốn cảm ơn ai không?”

Thí sinh khi bị hỏi vấn đề này thường trả lời cha mẹ, người thân, hoặc là fan, tuy câu trả lời cũ rích nhưng vẫn dùng tốt.

Khóe môi Ôn Kiều cong lên, dưới ống kính, khuôn mặt 360 độ đẹp không góc chết không giống người thật. Đặc biệt khi cô cười rộ, khí chất lạnh lùng tức khắc trở nên minh diễm động lòng người. “Tôi muốn cảm ơn Vưu Tinh.”

Tay Lý Ngôn Hề đang nghịch mèo con bỗng ngừng lại, mí mắt giật giật. Không phải đâu… Ôn Kiều sẽ không thật sự làm như vậy chứ?

Phát sóng trực tiếp, MC hiển nhiên bị câu trả lời khác lạ này làm ngốc, cười hỏi: “Vưu Tinh? Là ca sĩ nào sao?”

Ôn Kiều dịu dàng cười, con ngươi như mặt nước rực rỡ làm cả người cô thoạt nhìn càng ôn nhu, “Vưu Tinh là tác giả tôi thích nhất. Cô ấy viết《 truyền kỳ ngân hà 》 thật sự rất hay, ngày nào tôi cũng theo dõi.”

“Thật ra, mấy vòng thi đấu này có không ít bài hát lấy linh cảm từ tác phẩm của cô ấy.”

“Cô ấy là nữ thần Muse của tôi.”

Bộ dáng Ôn Kiều hiện tại cũng không khác em gái fan cuồng bao nhiêu, chỉ là người đó cũng không phải minh tinh thần tượng, mà chỉ là một tác giả ít khi được để ý.

Cô chớp chớp mắt, nhìn qua có điểm tinh nghịch, “Tôi chỉ hy vọng Vưu Tinh có thể ra một ngày mười chương, mỗi ngày chỉ có hai chương xem chưa đã.”

Lý Ngôn Hề có chút bất đắc dĩ cười, trên sân khấu lớn như vậy, lại có thể quảng cáo tiểu thuyết cho cô, anyway, cô quá phục Ôn Kiều.

Một ngày mười chương là không thể nào! Chỉ có trong mơ thôi.

………

Giống như cô dự đoán, phát sóng trực tiếp này quy mô toàn Hoa Quốc. Vì thế hầu như mọi người đều biết đến cái tên Vưu Tinh. Trong khoảng thời gian ngắn, lượt tìm kiếm Vưu Tinh không ngừng tăng lên.

Đặc biệt là fan Ôn Kiều, tình cảm với thần tượng vô cùng nồng nhiệt, yêu ai yêu cả đường đi. Ôn Kiều nói thích tác phẩm của Vưu Tinh, vì thế bọn họ liền đi tìm đọc.

Các trang web giải trí liên tục đăng tin. Dù sao cuộc thi âm nhạc Hoa Quốc gần đây vô cùng được quan tâm, chỉ cần liên quan đến thí sinh liền vô cùng hot. Lý Ngôn Hề tùy tiện mở ra, bị không ít tiêu đề làm loạn đầu.

[Ôn Kiều công khai tỏ tình Vưu Tinh! Vưu Tinh là ai?]

[Những thí sinh bị loại là do không có Vưu Tinh?]

[Lớn mật tỏ tình với tác giả, Ôn Kiều có sở thích đặc biệt]

[Phương pháp quảng cáo mới? Tôi chỉ mê Ôn Kiều!]

Lý Ngôn Hề ưu thương xem đến nửa tiếng, cái tên Vưu Tinh lên hot search.

Đợt tăng nhiệt này dẫn đến lượt đặt mua ở hậu trường tăng mạnh. Biên tập viên Lưu Niên vô cùng kích động gọi điện thoại cho cô.

“Em xem số liệu hậu trường chưa? Lượt đặt đã qua hai vạn rồi!”

Lượt mua ở hậu trường của Lý Ngôn Hề thời gian này đã đứng vững ở một vạn năm, kết quả nhờ Ôn Kiều, số liệu trực tiếp bay cao, hơn nữa còn có khuynh hướng tiếp tục tăng lên.

Lý Ngôn Hề gật đầu, “Vâng, em biết rồi.”

Lưu Niên vui đến mức nói năng lộn xộn, “Cứ viết tiếp đi, theo đà này, tiểu thuyết của em nói không chừng có thể lên năm vạn.”

Lý Ngôn Hề nghĩ nghĩ, nói: “Nhưng mà đa số lượt tăng này đều nhờ vào Ôn Kiều, chưa chắc bọn họ sẽ thành đọc giả của em.”

Lưu Niên nói: “Không sao hết, chị tin vào thực lực của em. Ôn Kiều nói cô ấy lấy linh cảm từ truyện của em, chắc chắn sẽ có fan nghiên cứu truyện này, chỉ cần bọn họ thấy, liền có khả năng biến thành người đọc lâu dài.”

“Chị tranh thủ chút, xem có thể cho em lên trang đầu đại đồ tuần sau không. Dù sao em ký bản quyền chuyển thể, trang web cũng nên sắp xếp đề cử này, vừa lúc rèn sắt khi còn nóng.”

Những chuyện đề cử này, Lý Ngôn Hề yên tâm giao cho Lưu Niên. Thành tích tiểu thuyết này của cô tốt, Lưu Niên dẫn dắt nên vô cùng quan tâm.

May mắn Lý Ngôn Hề cũng không phụ sự nhiệt tình của cô, chưa từng làm cô thất vọng.

Cô hàn huyên với biên tập viên trong chốc lát, phát hiện có điện thoại gọi đến, lúc này mới cúp.

Cuộc điện thoại này là Ôn Kiều gọi.

“Không làm phiền đến em chứ?” Tiếng Ôn Kiều truyền đến mang theo ý cười.

Lý Ngôn Hề cầm điện thoại vào phòng, nằm lên giường, “Không, có điều không nghĩ là chị sẽ đề cử truyện của em.”

“Máu nóng lên não, cảm thấy đây là cơ hội tốt.”

Lý Ngôn Hề cười cười, “Nhờ ơn của chị, lượt đặt mua hôm nay của em tăng vọt luôn.”

Ôn Kiều nói: “Nửa năm trước, chị không nghĩ mình sẽ có cơ hội đứng ở trên sân khấu, sẽ có nhiều người cổ vũ cho chị như vậy, cũng chưa từng nghĩ sẽ được ký hợp đồng với Hoàng Triều.”

“Ngôn Hề, cơ hội này ban đầu là em mang đến cho chị.”

“Với cả, chị cũng đâu có nói sai, linh cảm sáng tác của chị có không ít là bởi vì truyện của em mà.”

Lý Ngôn Hề cười cười, “Chờ chị được quán quân, em sẽ mời chị một bữa lớn. Được thiên hậu tương lai đề cử, cuộc sống sau này thật tuyệt vời.”

Ôn Kiều đầu dây bên kia cười ra tiếng, “Được, vì lời này của em, chị phải cầm giải quán quân về mới được. Cuối tuần sau em có rảnh không? Có muốn đến trường quay xem không? Chị có năm vé vào cửa.”

Lý Ngôn Hề không chút do dự nói: “Đương nhiên muốn! Em còn muốn tận mắt nhìn thấy chị cầm cúp vô địch.” Cô nói thêm, “Ánh vàng rực rỡ, nhìn thôi cũng thấy đáng giá.”

Cô vô cùng tin tưởng Ôn Kiều, không phải vì cuối cùng ở trong sách cô ấy ở đỉnh cao, mà là sớm chiều ở chung nên hiểu được. Tuy Lý Ngôn Hề không phải chuyên gia, không thể phân tích rõ ràng như giám khảo, cô chỉ cảm thấy Ôn Kiều hát có thể chạm đến thâm tâm mỗi người, chọc trúng phần mềm mại nhất trong tâm.

“Được rồi, năm vé vào cửa kia sẽ để dành cho em hết, để Lâm Đồng đưa em nhé.” Cô nói thêm, “Ứng Chử thì không cần tới, miễn cho nhìn chướng mắt.”

Lý Ngôn Hề có chút đau đầu, cũng không biết nguyên nhân gì, Ứng Chử với Ôn Kiều, tựa hồ có chút không hợp nhau.

“Được, lần này không đưa anh ấy theo.”

Cô đảm bảo.

……..

Sáng sớm hôm sau Lý Ngôn Hề đến trường. Ứng Ứng đã có Đàm Yên chăm sóc, cô không lo lắng lắm.

Trước khi vào học, Chu tử làm mặt quỷ với cô. Rõ ràng là trêu chọc lời Ôn Kiều hôm qua, dù sao cô cũng biết bút danh của Lý Ngôn Hề.

Lý Ngôn Hề bình tĩnh, dù sao mọi người cũng không biết Vưu Tinh là cô, trên mạng nháo lớn thế nào cũng không dính đến mình. Sở dĩ Ôn Kiều công khai nhắc đến tiểu thuyết của cô, một phần cũng là vì như vậy.

Chỉ tiếc phong thái ung dung bình tĩnh chỉ duy trì được cho đến khi về ký túc xá.

Tiểu công chúa diễn đàn Đào Hân Nhiên vô cùng hưng phấn nói: “Ngôn Hề, cậu lại nổi rồi.”

“Ừ, đơn đặt lên hai vạn hai rồi.” Buổi sáng hôm nay cô mới reload lại trang, suýt chút nữa bị tiền lời làm lóe mù mắt, một đợt đề cử này so với mười trang đầu đại đồ còn lợi hại hơn.

Đào Hân Nhiên lắc đầu, trên mặt thanh tú không chút che giấu vui sướиɠ khi người gặp họa, “Không phải bút danh Vưu Tinh, là chính cậu ấy.”

Lý Ngôn Hề vẻ mặt mờ mịt nhận lấy điện thoại, vào Weibo.

Chủ tus rõ ràng là fan Ôn Kiều, mọi bài đăng đều là tin tức của Ôn Kiều.

Tiêu đề Weibo mới nhất của cô ấy là [Vưu Tinh với Lý Ngôn Hề, ai mới là người Ôn Kiều yêu nhất?]

Lý Ngôn Hề nhìn bình luận phía dưới, phát hiện hai bên đều có người ủng hộ, tranh luận vô cùng sôi nổi. Trong mắt đại đa số mọi người, Lý Ngôn Hề trước sau đều làm bạn bên cạnh Ôn Kiều, lại như không khí. Còn Vưu Tinh là bạch nguyệt quang, đóa hoa hồng đỏ trong lòng Ôn Kiều.

Cô nhìn bình luận đủ mọi chủng tộc, mí mắt giật giật.

Đây đều là suy đoán dã man gì vậy!!! Cái này cũng có thể dựng thành chuyện được, bây giờ mọi người rảnh vậy sao!?
« Chương TrướcChương Tiếp »