Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại

Chương 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: cá quả

......

Ngày 8 tháng 12, đêm qua thành phố X trải qua một trận tuyết nhỏ, mọi vật trong tầm nhìn hầu như đều được bao trùm bởi một tầng tuyết. Gió lạnh thổi qua lá khô phát ra tiếng rêu rào rạt, ngẫu nhiên có một lớp tuyết rơi xuống, trúng đầu học sinh, dẫn đến một trận hô to gọi nhỏ.

Lý Ngôn Hề bọc một lớp áo bông xanh lục, hận không thể gói mình thành một cục. Lạnh quá đi… Mùa đông năm nay lạnh sớm, mới mấy ngày mà nhiệt độ đã giảm không phanh, đông lạnh đến mức cô hận không thể cả ngày đều ở nhà ôm máy sưởi.

Cô hâm mộ nhìn Minh Tinh tiêu sái chỉ mặc một chiếc áo gió bên ngoài, “Cậu mặc ít như vậy không lạnh thật à?”

Minh Tinh hất cằm, “Không đâu, cậu có thể chạy bộ buổi sáng cùng mình, sẽ không sợ lạnh. Thể chất cậu quá yếu ớt.”

Lý Ngôn Hề liều mạng lắc đầu, với cô mà nói, chạy bộ buổi sáng thật sự là lấy mạng. Đặc biệt là trong mùa đông, muốn để cô rời khỏi ổ chăn ấm áp là không có khả năng, nằm mơ thì có.

Cô kéo khăn quàng cổ lên, che khuất mặt mình, bởi vì trùm khăn quàng mà tiếng nói bị nhỏ đi, “Giờ chúng mình đi đâu?”

“Đến khoa kinh tế đấy.”

“Cậu có người quen bên đấy à?”

Minh Tinh dừng bước chân, nở nụ cười, ý cười lại chưa chạm đến đáy mắt, “Đương nhiên là tới gây sự nha!”

Khóe miệng Lý Ngôn Hề co rút. Minh Tinh có nhớ hiện giờ cô ấy là sinh viên đại học mà không phải là chị đại một khu không vậy.

“Ai đắc tội cậu?” Lý Ngôn Hề nghĩ nghĩ, nói: “Mình giúp cậu soạn thảo văn bản trau chuốt, đăng bài bóc phốt cậu ta!”

Cái này là nghề của cô rồi. Chủ yếu là cô tin Minh Tinh không phải loại người ác ý bắt nạt người khác, chắc chắn đối phương đã gây sự trước.

Minh Tinh phụt cười ra tiếng, nhịn không được duỗi tay nhéo mặt cô, “Mình định đến khoa kinh tế gặp Vu tâm với Hoắc Điềm. Trước đấy mình có hỏi thăm một chút, sau thời gian này, bọn họ vừa lúc viết xong một bài chuyên ngành. Tháng trước trường học bọn mình có hai người bôi nhọ nói cậu bắt nạt Tô Nhiễm Nhiễm. Đúng lúc mình có người bạn nhìn thấy Tô Nhiễm Nhiễm tiếp xúc với họ, mình cũng tìm người khôi phục nguyên kiện, nghe giọng chắc chắn là hai người họ.”

“Lúc ấy Tô Nhiễm Nhiễm còn tìm Trương Nhuế Nhã, nhưng sau đấy trong đoạn ghi âm trên mạng lại không có Trương Nhuế Nhã, hẳn là cậu ta không tham gia việc này.”

Lý Ngôn Hề nhớ tới ghi âm Trương Nhuế Nhã đưa tới, cong khóe miệng, mặt mày nhiễm ý cười, “Ừ, Tô Nhiễm Nhiễm tới tìm cậu ấy, sau khi bị lừa, còn bị cậu ấy mắng cho một trận.

Cô dăm ba câu giải thích về chuyện của Trương Nhuế Nhã.

Minh Tinh liếc cô một cái, “Nếu cậu lấy ghi âm của Trương Nhuế Nhã ra, chắc chắn có thể khiến Tô Nhiễm Nhiễm ngã càng thảm. Cậu không đem ra là vì sợ Tô Nhiễm Nhiễm ghi hận Trương Nhuế Nhã đúng không?”

Lý Ngôn Hề nói: “Tuy cậu ấy nói năng không để ý nhưng người không xấu, mình cũng không thể mang phiền toái đến cho cô ấy.”

Người kính người một thước, cô kính người một trượng, đây là nguyên tắc xử sự của cô từ trước đến nay.

Minh Tinh không phán xét cách làm của cô, trên thực tế cô có thể chơi thân với Lý Ngôn Hề, cũng là vì cách hành xử của đối phương khiến người khác tâm phục. Cô lấy tai nghe từ trong túi, nhét một cái vào tai Lý Ngôn Hề, mở ra nguyên kiện ghi âm đã được sửa chữa.

Trong ghi âm là hai cô gái, một âm thanh thanh thúy như châu ngọc rơi xuống đất, một lại ôn nhu như nước. Chỉ là nhớ tới chủ nhân hai giọng nói này thông đồng cùng Tô Nhiễm Nhiễm bôi nhọ mình, cô liền không thể thưởng thức được.

Lý Ngôn Hề giật mình, ban đầu cô chỉ cho rằng lúc ấy Tô Nhiễm Nhiễm tùy tiện tìm hai người qua đường Giáp giả mạo sinh viên đại học Z, khong nghĩ đến thật sự lại là bạn học trong trường. Cô cố nhớ lại hai người này, lắc đầu, “Mình không có ấn tượng.”

Càng không nhớ rõ mình đắc tội các cô ấy lúc nào.

Minh Tinh nói: “Hai người này là bạn thân, hình như là Hoắc Điềm yêu thầm học trưởng tỏ tình với cậu kì 1, nên mới ghi hận cậu.”

Thế này cũng được luôn? Khóe miệng Lý Ngôn Hề co rút, như thế này có tính là cô bị tai bay vạ gió không?

“Học trưởng nào? Hơn nữa mình từ chối học trưởng, không phải cô ấy nên vui à? Nếu mình đáp ứng, làm sao cô ấy có chuyện gì.” Cái này không thể trách cô không ấn tượng, bình quân một tháng ít nhất nhận được một lời tỏ tình, thẳng đến học kì này có Ứng Chử làm bạn trai, số lần được tỏ tình mới giảm đi không ít.

Nghĩ đến điểm này, Lý Ngôn Hề liền cảm thấy quả nhiên cô nên tiếp tục hợp tác với Ứng Chử, cũng coi như giúp nhau giảm bớt một chút phiền toái.

Minh Tinh nghĩ nghĩ, “Mình cũng không nhớ rõ tên, hình như học năm tư rồi.”

“Tất nhiên, cái này không quan trọng! Quan trọng là đòi lại danh dự.”

Tính tình Lý Ngôn Hề ngày thường ôn hòa, nhưng cũng không phải bánh bao mặc người nắn bóp. Không biết thì thôi, nếu đã biết, đương nhiên cũng không dễ dàng buông tha.

Cô chà xát tay mình, tinh thần phấn chấn đi về phía khu dạy học của khoa kinh tế.

Minh Tinh đã sớm hỏi thăm kĩ địa điểm bọn họ muốn đến, dễ dàng tới được tầng 5. Đợi chừng 10 phút, chuông tan học vang lên. Giáo sư cầm giáo án dẫn đầu rời khỏi bậc thang hội trường.

Chờ cho giáo sư đi rồi, Minh Tinh kéo Lý Ngôn Hề vào, thuận tay đóng cửa lớp lại.

Tiếng đóng cửa phanh một cái làm sinh viên còn lại trong phòng không khỏi nhìn về phía các cô.

Bất kể Minh Tinh hay Lý Ngôn Hề đều là người nổi tiếng trong trường, đa số bạn học rất nhanh đã nhận ra các cô.

Minh Tinh quay đầu nói với cô gái tóc đuôi ngựa đang chuẩn bị tắt máy tính lớp học: “Bạn học, cho mình mượn máy tính lớp các cậu một chút.”

Dứt lời, cô dùng cáp sạc chuyển ghi âm từ điện thoại đến máy tính của lớp, phát.

“Lúc ấy tôi vừa đi qua hậu trường, lúc đấy hậu trường không có nhiều người, tôi tận mắt thấy Lý Ngôn Hề mở rương đạo cụ của lớp cậu ấy, ngày đó Lý Ngôn Hề mặc váy màu vàng nhạt. Sau đấy tôi nghe tin Tô Nhiễm Nhiễm bị mẩu thủy tinh cắt vào chân, chỉ là tôi không dám nói ra, sợ người khác không tin.”

“Tô Nhiễm Nhiễm bị thương chắc chắn là do Lý Ngôn Hề làm, cậu ta vốn dĩ không thích Tô Nhiễm Nhiễm. Có vài lần tôi nhìn thấy Tô Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng nói chuyện cùng cậu ta, còn cậu ta lại bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn. Mọi người trong lớp cậu ta còn liên hợp lại cô lập Tô Nhiễm Nhiễm, chắc chắn là bởi vì ghen ghét.”

Minh Tinh mở âm lượng đến tối đa khiến tất cả mọi người trong phòng học đều có thể nghe được rõ ràng.

Các học sinh trong phòng học đều ngơ ngác, ghi âm này bọn họ cũng đã nghe qua trên mạng, còn có người bởi thế mà hiểu lầm Lý Ngôn Hề, thẳng đến khi bị video sau đấy vả mặt. Chỉ có điều ghi âm hôm nay, nội dung cho dù giống nhau, âm thanh lại khác với trên mạng, nghe ra còn có chút quen tai.

Minh Tinh đã sớm đưa ảnh chụp hai người kia cho Lý Ngôn Hề nhìn qua, cô nhìn chung quanh lớp học xếp theo hình bậc thang một vòng, cuối cùng tại vị trí thứ tư từ cuối lên thấy được Hoắc Điềm và Vu Tâm Nhàn.

Cô ngăn Minh Tinh đang ngo ngoe rục rịch lại, chuyện của mình vẫn nên để mình giải quyết, cũng không thể để chuyện gì cũng là Minh Tinh ra mặt hộ. Đến lúc đó thù hận lại rơi xuống trên người bạn tốt.

Cô chậm rãi đi đến trước mặt Hoắc Điềm và Vu Tâm Nhàn, người đằng trước người cũng như tên, thoạt nhìn điềm tĩnh ôn nhu, người sau để tóc ngắn, bộ dáng mang vài phần khí khái nam tử. Thời điểm cô đến gần bọn họ, sắc mặt Hoắc Điềm tức khắc trắng bệch, Vu Tâm Nhàn cũng chỉ là cố gắng tỏ ra trấn định.

Nhất cử nhất động của Lý Ngôn Hề cũng đem mọi ánh mắt tập trung tại đôi bạn tốt, mọi người cũng hậu tri hậu giác phát hiện, âm thanh vừa được phát thật sự rất giống hai người này, ánh mắt nhìn các cô mang theo vài phần nghi hoặc.

“Hoắc Điềm, Vu Tâm Nhàn, về chuyện vu oan cho tôi, các cậu muốn nói gì không?”

Vu Tâm Nhàn vẫn mạnh miệng, “Giọng nói giống nhau cũng là chuyện bình thường, ai nói nhất định là do chúng tôi nói. Cậu đừng hòng vu khống bọn tôi.”

Lý Ngôn Hề ngược lại cười, “Các cậu không thừa nhận cũng không sao, tôi sẽ giao ghi âm này cho trường học xử lí. Cũng không phải không có ai nhìn thấy các cậu và Tô Nhiễm Nhiễm gặp mặt, cùng lắm thì đến lúc đó đi hỏi chủ quán để xem camera cũng được.”

“Nếu các cậu muốn đem chuyện này lên tận trường học, vậy thì tôi sẽ phối hợp, có điều đến lúc đó chỉ sợ sẽ không phải chỉ là thông báo phê bình đơn giản như vậy đâu.” Khuôn mặt thanh tú của Lý Ngôn Hề phủ một tầng sương lạnh, cô gái tính tình ôn nhu tại đây một khắc này bày ra tư thái cường ngạnh không cho phép cự tuyệt.

Cô xoay người, chuẩn bị rời đi.

Hoắc Điềm quýnh lên, sợ Lý Ngôn Hề nói với giáo viên, trực tiếp giữ chặt tay áo cô, “Từ từ.”

“Xin, xin lỗi, là tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, bị Tô Nhiễm Nhiễm mê hoặc.” Hoắc Điềm gấp đến độ rơi nước mắt, “Khi đó tôi thật sự không cố ý, là cậu ấy uy hϊếp tôi.”

“Mấy ngày nay tôi vẫn luôn không ngủ yên, cũng muốn xin lỗi cậu nhưng lại không dám.”

Hoắc Điềm so với Vu Tâm Nhàn lại càng tâm cơ hơn, trong lòng biết dưới tình huống Lý Ngôn Hề tìm được chứng cứ, tiếp tục phủ nhận sẽ chỉ làʍ t̠ìиɦ cảnh chính mình ngày càng xấu hổ.

Đôi mắt cô đỏ rực, giống như con thỏ nhỏ, nhìn qua chọc người thương tiếc.

Chỉ tiếc Lý Ngôn Hề không phải người tùy tiện ai cũng có thể thương tiếc, nếu mấy ngày trước Hoắc Điềm chủ động xin lỗi mình, nói không chừng cô sẽ bỏ qua chuyện này. Kết quả để cô tìm tới tận cửa, cô ấy mới rớt vài giọt nước mắt tượng trưng, loại xin lỗi rẻ mạt này, cô không cần.

Khi Hoắc Điềm thừa nhận chuyện này, Vu Tâm Nhàn muốn phủ nhận cũng không được, chỉ là cắn môi dưới, “Cũng không phải chuyện gì to tát lắm, không phải cậu cũng không bị sao à?”

Lý Ngôn Hề quả thực bị chọc tức mà cười, lạnh lùng nói: “Tôi không có việc gì là bởi có người tốt bụng sửa được file ghi hình, trả lại trong sạch cho tôi. Mà thương tổn do hai người các cậu ác ý vu hại tôi thì vẫn tồn tại.”

Hoắc Điềm vội vàng nói: “Thật sự rất xin lỗi, chúng mình biết sai rồi. Cậu có thể tha thứ cho bọn mình không?”

“Tôi sẽ không tha thứ.” Ngữ khí Lý Ngôn Hề lạnh nhạt, lại rất kiên quyết.

Ánh mắt trong trẻo sâu thẳm của cô đảo qua hai người, “Xin lỗi không có thành ý, tôi không thể chấp nhận.”

“Thật ra, nếu là tôi, tôi cũng sẽ không tha thứ cho các cậu. Sau khi có chứng cứ mới làm bộ xin lỗi, thấy được trước đấy các cậu cũng không quá áy náy.” Trong phòng học có nữ sinh bất bình lên tiếng cho Lý Ngôn Hề.

Có người nói đầu, những người khác cũng nhao nhao nói theo.

“Đúng vậy, cậu còn nói mình ngủ không yên, rõ ràng khí sắc các cậu trong khoảng thời gian này rất tốt, ngày hôm qua còn nói muốn giảm béo.”

“Lúc trước khi thảo luận về chuyện này, cũng không thấy các cậu bênh vực Lý Ngôn Hề, ngược lại còn đứng về phía Tô Nhiễm Nhiễm đấy.”

Đều là nữ sinh một lớp, làm sao có thể nhìn không ra. Mọi người cậu một lời, tôi một lời rất nhanh đã nói ra được nội tình.

Sắc mặt Hoắc Điềm trắng bệch, thân mình lung lay sắp đổ. Tình huống Vu Tâm Nhàn cũng không tốt hơn bao nhiêu, chỉ là miễn cưỡng chống đỡ một chút tôn nghiêm thôi.

Lý Ngôn Hề quay đầu đi, cười với bạn học nói chuyện lúc đầu, “Nước trong bình của cậu là nước ấm sao?”

Bạn học nữ tinh thần trọng nghĩa kia lắc đầu, tích cực nói: “Không phải, đã lạnh, nếu cậu muốn uống nước ấm, tôi sẽ giúp cậu rót.”

“Không, lạnh là được rồi.” Lúm đồng tiền Lý Ngôn Hề điềm mỹ, làm hoảng đến con nai chạy loạn trong tâm bạn học nữ, “Có thể cho mình mượn chút không?”

“Cho cho cho, đưa cậu nước ấm cũng được mà!”

Được sự cho phép của bạn học này, cầm bình nước, “Con người tôi không thích đâm sau lưng, tôi chỉ muốn có thù thì báo ngay trước mặt.”

Cô vặn mở, sau đó lưu loát hắt về phía Hoắc Điềm với Vu Tâm Nhàn. Ngày mùa đông nước lạnh hắt qua lạnh thấu tim.

Hoắc Điềm với Vu Tâm Nhàn hét chói tai, không kịp trốn tránh, bị hắt toàn bộ, không chỉ ướt quần áo, đầu tóc mặt mũi bọn họ cũng chung số phận, thậm chí còn dính lá trà trong nước.

Lý Ngôn Hề câu môi cười, “Như vậy miễn cưỡng tính hòa nhau.”

Sau đó cô trả bình nước lại cho bạn học, ung dung rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »