Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại

Chương 40

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: cá quả

..........

Sau khi xuống từ vòng quay, bọn họ lại chơi vài trò khác nữa, trong đấy có cả nhà ma. Tuy nhân viên công tác nhà ma vô cùng chuyên nghiệp nhưng vẫn không thể dọa Lý Ngôn Hề sợ. Khi cô nhìn những “con quỷ” đó, theo phản xạ có điều kiện mà bắt đầu suy nghĩ bọn họ làm sao để có thể tạo ra hiệu quả như vậy, do đó cảm xúc sợ hãi cũng suy giảm đi nhiều.

Chờ đến khi chơi xong nhà ma, thời gian cũng không sai biệt lắm, hai người từ công viên giải trí rời đi, trước khi đi còn đến tiệm chụp ảnh chụp một tấm, cũng coi như là kết thúc cuộc hẹn hò ở công viên giải tri hôm nay.

Cuộc thi âm nhạc Hoa Quốc cách công viên trò chơi cũng không tính là xa, cũng chỉ khoảng tầm mười năm phút mà thôi. Gần đến nơi, Lý Ngôn Hề và Ứng Chử tìm một nhà hàng giải quyết bữa tối trước.

Ghi hình cuộc thi bắt đầu từ 6 giờ, bọn họ đến nơi vừa lúc 5 giờ rưỡi. Vài người bán hàng rong đứng ở cửa bán đồ: gậy huỳnh quang, biểu ngữ*, khí cầu, nhân vật lập bài, cái gì cũng đều có.

*Biểu ngữ: (H. biểu: tỏ ra; ngữ: lời) Tấm băng có viết khẩu hiệu căng ở nơi công cộng hoặc đem đi biểu tình

Nhất thời cảm xúc làm fan của Lý Ngôn Hề trỗi dậy, lôi kéo Ứng Chử đi mua vật phẩm cổ vũ Ôn Kiều.

Cô chọn gậy huỳnh quang cùng biểu ngữ, trên biểu ngữ là hình Ôn Kiều nhắm mắt hát, Lý Ngôn Hề có chút không vui, “Ôn Kiều ở ngoài đẹp hơn trong này nhiều!”

Mặt Ôn Kiều rõ ràng rất nhỏ nhắn, kết quả ở trên biểu ngữ này mặt lại bị kéo rộng ra. Chỉ có điều những biểu ngữ khác đều không bằng cái này, cô cuối cùng bất đắc dĩ mà mua biểu ngữ này.

Nói như vậy, từ vật phẩm cổ vũ cũng có thể nhìn ra nhân khí của các thí sinh, Ôn Kiều tuy xinh đẹp, chỉ là mỹ mạo của cô quá có tính công kích, theo bản năng cho người khác cảm giác không tốt lắm, cho nên nhân khí trong 64 thí sinh, cũng giống nhau.

64 người, người có nhân khí cao nhất không nghi ngờ gì chính là Tô Nhiễm Nhiễm có đoàn tiếp ứng, hiện tại cô ta đã có hơn 400 vạn fans trên Weibo, người sáng suốt đều có thể nhìn ra nếu cô ta có thể đi đến cuối cùng, nhất định có thể một bước lên mây.

Lý Ngôn Hề lấy được vật phẩm cổ vũ, liền cùng Ứng Chử tiến vào đại sảnh. Đồ vật cổ vũ đương nhiên là Ứng Chử giữ, anh cầm gậy huỳnh quang, biểu ngữ, vẻ mặt vân đạm phong khinh.

Bảo vệ đứng ở cửa có chút không nhìn được, nói với Lý Ngôn Hề: “Cô gái à, bạn trai cháu sao lại mang cháu chạy theo cổ vũ người phụ nữ khác, như vậy không được đâu!”

Nữ sinh thanh thuần xinh đẹp như vậy, sao lại mắt mù tìm được một tên lăng nhăng, gặp người không tốt rồi.

Lý Ngôn Hề mang một gương mặt thanh thuần vô hại, lại hơi mang theo nét mập mạp của trẻ con, bởi vậy từ nhỏ đến lớn đều được trưởng bối vô cùng yêu quý.

Ứng Chử: “……”

Lý Ngôn Hề xấu hổ, “Chú ơi, thật ra cháu mới là fan của Ôn Kiều, anh ấy chỉ giúp cháu cầm đồ thôi ạ.”

Bảo vệ lắc đầu: “Cháu đừng nói đỡ cho cậu ta, con gái các cháu, chính là dễ bị lừa a.”

Lý Ngôn Hề thực bất đắc dĩ mà đi vào trước ánh mắt “Đứa nhỏ này gặp phải người không tốt” của ông.

Chờ đến khi vào trong, cô nhịn không được phụt cười ra tiếng. Cô cảm thấy Ứng Chử hôm nay ra cửa nếu xem qua hoàng lịch, hẳn vận may sẽ không kém như vậy. Trước đấy thì bị người ta coi như tiểu bạch kiểm, giờ lại bị coi là đại củ cải hoa tâm.

Ứng Chử liếc cô một cái, không nói lời nào.

Khóe miệng Lý Ngôn Hề cong cong, cùng anh tiến vào phòng phát sóng. Cô lấy vé vào cửa ra, đối chiếu tìm chỗ ngồi. Ôn Kiều sắp xếp cho cô vị trí không tồi, ở hàng thứ năm.

Chờ đến khi ngồi xuống, Lý Ngôn Hề mới phát hiện. xung quanh đều là người cầm vật cổ vũ Ôn Kiều. Nghĩ đến thời điểm sắp xếp chỗ ngồi, đều chia theo fan, như vậy cũng sẽ không xảy ra mâu thuẫn.

Fan của Ôn Kiều, đa số đều là nam, nữ cũng không tính nhiều. Vừa lúc bên cạnh Lý Ngôn Hề cũng có một cô gái đang ngồi.

Cô gái kia trước sau đều bị con trai vây quanh, hiện giờ thấy Lý Ngôn Hề, giống như nhìn thấy người thân bị thất lạc nhiều năm, kéo tay Lý Ngôn Hề thì thầm nói chuyện.

“Cô cũng là fan của Ôn Kiều sao? Cô biết đến cô ấy từ đâu vậy?”

Lý Ngôn Hề nghĩ nghĩ, nói: “Tôi biết đến cô ấy từ khúc chiến hỏa.”

Đôi mắt cô gái kia tức khắc sáng như bóng đèn triệu volt, ngữ khí càng thêm kích động, nhưng vẫn nhớ đè thấp tiếng nói.

“Thật vậy không? Tôi cũng vậy!! Tôi là đọc truyện của Vưu Tinh đại đại, nghe được bài hát chiến hỏa này, thì vô cùng thích.”

“Sau đấy phát hiện Ôn Kiều đăng ký thi đấu, liền đến đây cổ vũ.”

“Mỗi lần thi trước tôi nghe bài hát này, cả người đều tràn trề năng lượng, thi cực kì tốt, cho nên mẹ tôi mới cho đến đây.”

Lý do này thực sự quá cường đại, Lý Ngôn Hề sáng ngời có thần nhìn cô gái đang lay mình thích Ôn Kiều với Vưu Tinh. Cô không nghĩ tới, ở chỗ này cư nhiên cũng có thể gặp được fan của mình với Ôn Kiều.

Tiểu cô nương khi nhắc đến thứ mình yêu thích, con ngươi rực sáng, tuy rằng có chút ồn ào, nhưng phần tâm ý này đích xác làm người cảm động.

Cô không tự giác lộ ra tươi cười nhu hòa.

Tiểu cô nương nhìn thiếu nữ tựa tranh dưới ánh đèn, không khỏi đỏ mặt, hướng đến mỹ nữ vẫn luôn là thiên tính của con người mà.

Cô nói nhỏ hỏi: “Tôi có thể chụp cùng cô một tấm không?”

Lý Ngôn Hề cười cười, “Đương nhiên được rồi.” Có thể gặp được fan của cô và Ôn Kiều ở đây, vốn dĩ chính là duyên phận khó có được.

Cô gái vô cùng vui vẻ chụp ảnh cùng cô, lưu lại.

Từ đầu tới cuối đồ bị xem nhẹ Ứng Chử thực bình tĩnh, cũng là thói quen rồi. A, vì sao lại phải bất ngờ?

Chờ đến khi MC lên sân khấu, ánh đèn lập lòe, phòng phát sóng vốn đang ầm ĩ liền yên tĩnh lại.

Sau khi MC tuyên bố bắt đầu, 64 thí sinh cùng nhau đi lên sân khấu, trong những người này, Tô Nhiễm Nhiễm và Ôn Kiều không thể nghi ngờ chính là người đáng chú ý nhất. Một người mỹ mạo diễm lệ, một lại tinh xảo điềm mỹ.

Fan trên chỗ ngồi cũng điên cuồng đánh call cho thần tượng của mình, thanh thế Tô Nhiễm Nhiễm không thể nghi ngờ là to nhất, cơ hồ muốn vượt mặt tất cả mọi người.

Lý Ngôn Hề vừa thấy như vậy không được nha, nỗ lực cổ vũ Ôn Kiều cố lên, gậy huỳnh quang múa may vô cùng hăng say.

Tiếp đến ca sĩ rút thăm phân tổ. Tô Nhiễm Nhiễm ở tổ a, Ôn Kiều là tổ b. Trong lúc thi đấu ca khúc đều là do chính thí sinh sáng tác, nghe nói ba ngày trước, ban tổ chức đã tiết lộ đề tham khảo cho thí sinh. Đây cũng coi như là khảo nghiệm trình độ soạn nhạc của bản thân thí sinh.

Vòng thi này chủ đề là phản bội. Có thể tuyển được ca sĩ ít nhiều gì cũng phải có thực lực, cô lấy ánh mắt của người nghe mà đánh giá, đều rất dễ nghe, chỉ có điều thực sự khắc sâu ấn tượng lại không nhiều lắm. Điều này cũng dễ dàng giải thích, nội trong thời gian ba ngày, muốn sáng tác ra tác phẩm đặc biệt xuất chúng cũng không dễ dàng.

Tô Nhiễm Nhiễm biểu diễn ca khúc 《 Anh ấy nhất định rất yêu em 》, nói về bạn trai phát hiện bạn gái mình vượt quá giới hạn với người đàn ông khác.

Ca từ rất êm tai, hình tượng biểu đạt được người con trai bị phản bội thống khổ cùng bất lực, lại bởi vì quá yêu bạn gái mà cố nén chúc phúc.

Chỉ có điều tuy bài hát tốt, lại không thích hợp với Tô Nhiễm Nhiễm, cô hát không ra được hương vị mà bài hát này nên có. Nếu nhất định phải nói ra, đó chính là không bộc lộ được hết tình cảm.

Trong đầu Lý Ngôn Hề vô thức hiện ra giai điệu — không biết vì sao, cô cảm thấy nếu bài hát này được hát bởi giọng nam trầm sẽ càng hay hơn.

Cô chợt phản ứng được, thần sắc cổ quái nhìn Tô Nhiễm Nhiễm trên đài — đừng nói là lại sao chép đi?

Chỉ tiếc cô cách Tô Nhiễm Nhiễm hơi xa, không thể nghe được suy nghĩ của đối phương.

Cứ việc Tô Nhiễm Nhiễm không bộc lộ ra được hết tình cảm, nhưng bài hát lại quá hay, nhóm giám khảo ca ngợi như nước, có điều bọn họ đều ca ngợi bài hát.

Diễn xuất của Tô Nhiễm Nhiễm không nghi ngờ đã để lại áp lực lớn đối với những người sau, có vài người tố chất tâm lý không đủ đã bị ảnh hưởng, phát huy thất thường.

Tổ b bên này bởi vì tạm thời không khớp, còn có thể biểu diễn ngược lại.

Rất nhanh đã đến lượt Ôn Kiều.

Bản thân Ôn Kiều có được một loại khí tràng, khi cô còn ở quán bar Tuyệt Thế, chỉ cần đến cô, người xem phía dưới đều có thể bị trấn an dễ như trở bàn tay.

Cô nhàn nhạt cười, nụ cười này làm nguyên bản mỹ diễm sắc bén nhu hòa đi vài phần, cô dùng âm thanh từ tính ôn nhu hát lên ca khúc của mình.

[Cho dù anh hướng kiếm về phía em, em vẫn luôn tin tưởng anh]

Lý Ngôn Hề nghe ca từ, càng nghe càng cảm thấy không đúng.

Từ từ, bài hát này rõ ràng viết về anh em Alicia! Hơn nữa còn viết về nội dung mới ra hai ngày này!

Ở thời điểm người khác nỗ lực sáng tác, Ôn Kiều còn đọc tiểu thuyết, cô nên nói là cô ấy tự tin…..

Lý Ngôn Hề nghe bài hát này càng cảm động, lại càng muốn cười. Cảm động vì bài hát thật sự hay, hoàn toàn viết ra tiếng lòng cô muốn biểu đạt, muốn cười là bởi đối phương cư nhiên lại đa cấp ở thời điểm này.

Mắt Lý Ngôn Hề rung rung, khóe miệng lại không tự chủ được mà gợi lên.

Cuối cùng, Ôn Kiều không hề nghi ngờ đã chiến thắng đối thủ, tiến vào vòng loại mười sáu người. Thời gian thi đấu vòng này là cuối tuần sau, đáng tiếc cô lại không thể tiếp tục đến đây cổ vũ.

………

Chờ đến khi từ phòng phát sóng ra, Lý Ngôn Hề còn có chút chưa đã thèm.

Dọc đường đi, đề tài của cô cơ bản không lệch về buổi biểu diễn, Ứng Chử đưa cô đến cửa ký túc xá mới trở về.

Vừa về đến ký túc xá, Lý Ngôn Hề liền bị bạn cùng phòng bao vây tra hỏi, cô đã tập thành thói quen với việc này, vừa muốn nói qua về hành trình của mình và Ứng Chử, vẻ mặt Chu Tử đã kích động nói: “Có phải các cậu đi xem thi đấu hay không?”

Lý Ngôn Hề kinh ngạc, “Sao các cậu biết?”

“Lúc bọn mình xem phát sóng trực tiếp, nhìn thấy cậu!”

“Cậu còn cổ vũ Ôn Kiều, Ngôn Hề, cậu còn không biết mình nổi rồi đâu!”

Lý Ngôn Hề suýt nữa bị sặc nước miếng, lắp bắp nói: “Mình, mình chỉ là đi xem thi đấu thôi.” Cô không ngoài dự đoán bạn cùng phòng sẽ xem thi đấu, dù sao cuộc thi này vì tỏ vẻ mình công bằng, phát sóng trực tiếp trong toàn bộ quá trình thi đấu, không qua hậu trường biên tập cắt ghép. Thi đấu có thể thành công rực rỡ như thế, một phần cũng là vì tính chân thật.

Đào Hân Nhiên trực tiếp đưa điện thoại cho cô, “Nè, cậu xem người xem xinh đẹp nhất đi.”

Người xem xinh đẹp nhất là cái quỷ gì vậy!

Lý Ngôn Hề đờ đẫn nhìn người xem xinh đẹp nhất, quả nhiên là hình chụp cô. Đoạn kia là cô cười mang nước mắt, nụ cười trong veo, nước mắt trong suốt như thủy tinh. Hơn thế, dưới ánh sáng nhu hòa, so nghệ thuật như tiên. Lý Ngôn Hề vô cùng may mắn cuối tuần cái mụn trên trán của mình đã biến mất, nếu không dưới kĩ thuật chụp ảnh HD này, rất dễ dàng bị nhận ra.

Cô không nhịn được khen ngợi một câu, “Chụp đẹp vậy, mình tự yêu bản thân luôn.”

“Không biết xấu hổ!”

“Tự luyến đáng xấu hổ!”

Bạn cùng phòng sôi nổi biểu đạt sự khinh bỉ với trình độ mặt dày của cô.

Lý Ngôn Hề tiếp tục lướt Weibo, chợt nhìn thấy một cái Weibo, bình luận và lượt tương tác đều không ít.

[Người xem xinh đẹp nhất kia với Tô Nhiễm Nhiễm là bạn học, tại sao lại cổ vũ cho Ôn Kiều mà không phải Tô Nhiễm Nhiễm?]

Mày Lý Ngôn Hề hơi nhăn lại, cuối cùng vẫn nhấn vào.
« Chương TrướcChương Tiếp »