Edit: cá quả.
............
Lý Ngôn Hề nhớ tới Ôn Kiều chuẩn bị cho mình hai tấm giấy mời, nói với Ứng Chử việc này, “Đương nhiên, nếu anh bận, không đến cũng không sao.”
Ứng Chử: “Không có việc gì, tuần sau anh rảnh, khoảng thời gian trước tương đối bận, đến đó thả lỏng một chút cũng tốt.”
Lý Ngôn Hề nhớ tới anh cùng bạn quản lý công ty, trong lòng xúc động gật đầu. Xử lý việc công ty vốn dĩ đã mệt, chưa nói đến Ứng Chử vẫn là học sinh, ngày thường còn có khóa. Cô cười nói: “Đến lúc đấy em sẽ mời anh ăn cơm, đi chơi nữa, bên đó mới mở công viên giải trí, chắc chắn Chanh Chanh sẽ thích, chúng ta đi trước thử xem sao.”
“Được rồi, cứ như vậy đi, em sẽ bao, cũng coi như là cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã giúp đỡ.”
Lúc trước Ứng Chử giúp cô lấy lại điện thoại, cô vẫn chưa có cơ hội trả ơn, sau đấy Ứng Chử còn giúp mình lấy được file ghi hình hậu trường.
Tiếng cười Ứng Chử nhẹ nhàng truyền tới, “Được, vậy chờ em bao nuôi.”
Tuy anh nói chính là tình hình thực tế, nhưng khi Lý Ngôn Hề nghe hai chữ bao nuôi, có chút kì lạ, rất muốn cười. Có người lại tự nhục nhã mình như thế sao?
Ứng Chử hẹn cô lúc đó sẽ tự mình đến trường đón cô.
Cuối cùng anh nhắc tới một việc, “Chanh Chanh muốn ghi danh vào trường các em, có điều trình độ của em ấy hiện tại không quá khả quan, cho nên anh muốn mời gia sư bổ túc tiếng Anh cho em ấy, nếu em cảm thấy ai thích hợp, có thể đề cử chút.”
Lý Ngôn Hề gật đầu, “Vâng, em sẽ chú ý xem có ai muốn làm gia sư không.”
Cô cũng là nhìn Chanh Chanh lớn lên, đã xem đó là em gái mình. Hiện giờ thấy Chanh Chanh muốn tiến bộ, cô vô cùng vui sướиɠ. Xét thứ hạng Chanh Chanh ở trong trường, không phải là vấn đề lớn, nhưng muốn vào đại học Z, thì lại phải cố gắng nhiều hơn.
Hai người hàn huyên trong chốc lát, Lý Ngôn Hề cúp điện thoại trở lại ký túc xá.
Đám người Đào Hân Nhiên vẫn còn đang lướt diễn đàn, dưới tình huống đã ngắt mạng, cũng không lo phí lưu lượng.
Lý Ngôn Hề nhìn không khí náo nhiệt ấm áp này không khỏi mỉm cười.
…………
Trong tuần tiếp theo này, cô nỗ lực viết văn, cũng chỉnh sửa lại phần sau bản phác thảo một chút. Căn cứ vào tổng thể, truyện này của cô ước chừng còn khoảng 30 vạn chữ thì kết thúc. Lúc trước cô viết dài nhất cũng chỉ là viết văn, chưa từng viết tiểu thuyết như vậy, đây cũng là trải nghiệm vô cùng mới mẻ.
Đến sáng thứ bảy, cô dậy từ sớm. Cuộc thi âm nhạc Hoa Quốc bắt đầu lúc 6 giờ tối. Cô và Ứng Chử có thời gian một ngày để chơi đùa.
Sau khi Chu Tử biết cô muốn đi “hẹn hò” với Ứng Chử thì vô cùng kích động, Mao Toại tự đề cử mình, “Mình giúp cậu trang điểm!”
Đào Hân Nhiên cũng nói: “Mình cũng giúp cậu trang điểm, mấy hôm trước mình vừa học được một kiểu trang điểm mới.”
Lý Ngôn Hề đầu đầy hắc tuyến, “Ban ngày mình muốn đi công viên giải trí, cho nên đơn giản ra ngoài thôi.”
Chu Tử tuy rằng tiếc nuối, nhưng vẫn chọn một bộ quần áo thích hợp ra ngoài cho Lý Ngôn Hề. Áo hoodie cao bồi đơn giản, tràn ngập hương vị hưu nhàn lười biếng, bên ngoài lại phối một chiếc áo khoác màu kẹo, sau khi mặc vào, liền trở thành một cục sắc màu mùa đông, giày thì đương nhiên là giày trắng quốc dân rồi. Lại trang điểm nhàn nhạt, đi trên đường tỉ lệ quay đầu tuyệt đối trăm phần trăm.
Nghĩ đến buổi tối sau khi xem thi đấu xong trời sẽ lạnh, Lý Ngôn Hề cất gang tay và khăn quàng cổ vào trong túi, còn có cả phấn nền và son môi.
Túi của con gái là hố đen vũ trụ, bất kể cái gì cũng đều có thể cất vừa.
Chờ đến khi cô chuẩn bị xong, Ứng Chử gửi tin nhắn cho cô, nói anh đã đến cổng trường đại học Z.
Lý Ngôn Hề vội vàng đi xuống, chạy chậm đến cổng trường.
Cổng trường đại học Z có cây ngân hạnh lớn, nghe nói thụ linh còn dài hơn lịch sử trường học. Lá cây ngân hạnh đã ố vàng, một vài lá rơi xuống mặt đất, như là phô vàng.
Ứng Chử đứng dưới cây ngân hạnh, rũ mi mắt, khí chất ưu nhã hơn người, lá rụng từ trên cây bay xuống, đảo quanh trong gió, phong cảnh đẹp như bước ra từ tranh vẽ.
Lý Ngôn Hề thả chậm bước chân, đi đến trước mặt anh, “Bất ngờ thật, thế mà có người muốn xin số điện thoại của anh.”
Đại học Z và đại học K thường xuyên so sánh với nhau, không chỉ so sánh về thành tích, nhân tài, các loại lông gà vỏ tỏi cũng muốn so. Từ thức ăn trong trường, điều kiện ký túc xá, so đến cả giá trị nhan sắc. Trải qua từng đợt chém gϊếŧ, cuối cùng cũng miễn cưỡng đạt được nhận thức chung.
Soái ca đại học K chất lượng tương đối cao, mỹ nữ đại học Z lại càng xuất chúng. Nhan sắc Ứng Chử, bất kể là ở trường nào cũng đạt đến trình độ ngạo thị quần hùng, cũng không trách được Diêu Yến lúc ấy coi trọng anh, muốn thuyết phục anh tiến vào giới giải trí.
Ứng Chửu kéo kéo cổ áo, gợi lên một mạt tươi cười, “Ừ, dù sao bọn họ bây giờ cũng đã biết anh là hoa có chủ.”
Lý Ngôn Hề: “…….”
Thật sự chính là cái dạng này!
Cô nhìn đồng hồ — 8 giờ tròn, thời gian này bắt đầu đi đến công viên cũng sẽ vừa lúc mở cửa. Hai người cùng đến nhà ga chờ xe, sau khi lên xe thì vô cùng tự giác ngồi hàng ghế cuối cùng.
Ngồi xe một tiếng rưỡi, bọn họ mới tới nơi. Bởi vì là cuối tuần nên có rất nhiều người đến công viên giải trí, không ít cha mẹ dẫn theo con cái đến chơi.
Lý Ngôn Hề đã sớm mua vé trước trên mạng, trực tiếp check vé ở máy tự động, còn Ứng Chử cầm bản đồ của công viên. Hai người vừa đi vừa thảo luận nên chơi trò gì.
“Cái này! Bạn cùng phòng em cực lực đề cử cái trò đĩa bay này! Chúng mình thử đi!” Cô chỉ vào trò bay qua cực hạn vòng vòng trên đầu.
Ứng Chử ừ một tiếng, “Ngồi vòng quay không? Con gái các em không phải đều thích cái này sao?”
*là cái vòng quay này nè
Lý Ngôn Hề nghĩ nghĩ, vẻ mặt vô tội nhìn anh, “Thật ra, em cũng không thích cái này lắm, cảm giác cứ bị nhàm chán.”
Cô thích chơi những thứ như tàu lượn siêu tốc cơ. Bề ngoài cô thoạt nhìn yên tĩnh, nhưng thật sự có tâm hồn vui chơi sắt thép.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Lý Ngôn Hề cảm thấy khóe miệng Ứng Chử co rút một cái. Anh xoa nhẹ huyệt thái dương, ngữ khí có chút bất đắc dĩ, “Được rồi, anh thừa nhận, là anh muốn chơi.”
“Phốc!” Lý Ngôn Hề cười ra tiếng, cô không nghĩ tới trúc mã còn có nội tâm thiếu nữ như vậy.
Ứng Chử như là vì chính mình giải thích, “Từ chỗ cao quan sát phong cảnh bên dưới, cảm giác không tồi mà.”
Lý Ngôn Hề đánh dấu chọn ở vòng quay.
Bay qua cực hạn, vòng quay, tàu lượn siêu tốc, nhà ma,… Hai người rất nhanh đã quyết định được những trò sắp chơi. Tuy rằng nơi này cũng có cả trò tàu nước, nhưng bây giờ thời tiết lạnh, Lý Ngôn Hề lo lắng chỉ bị hắt nước một chút thôi sẽ bị cảm, đành phải nhịn đau chơi trò công trình.
Quyết định xong, hai người đi xếp hàng. Lý Ngôn Hề kiến nghị nên bắt đầu từ trò bay qua cực hạn, trò chơi này thật sự quá được hoan nghênh, hiện tại ít người thì nên xếp hàng, đến lúc nhiều người hơn, chắc phải nắm tay nhau chờ đến thiên hoang địa lão.
Bay qua cực hạn là trò chơi thông qua 3D để trải nghiệm nổ mạnh thị giác, sau khi Lý Ngôn Hề ngồi lên, rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao trò chơi này được khen ngợi không ngớt như vậy. Bởi vì hiệu quả thực sự quá tốt, người chơi như được bay qua các địa danh nổi tiếng của các quốc gia trên thế giới, tính chân thật làm được quá tuyệt vời.
Chơi xong một vòng, cô còn có chút chưa đã thèm. Ban đầu còn tính lại chơi thêm một lượt nữa, chỉ có điều quay đầu nhìn đội ngũ rồng rắn xếp hàng, Lý Ngôn Hề đành đánh trống lui quân. Không được không được, chỉ sợ đợi thêm hai tiếng, hai người bọn họ cũng chưa chắc được chơi đâu.
Tàu lượn siêu tốc, nhảy lầu cơ…. Một đống trò chơi làm cô vô cùng sung sướиɠ. Bởi vì đi dạo không ngừng nên cho dù gió thổi lạnh thấu xương cô vẫn không cảm giác được gì.
Tới gần giữa trưa, hai người tìm nhà ăn, chuẩn bị ăn cơm trưa.
Ứng Chử định xếp hàng mua đồ ăn, Lý Ngôn Hề trực tiếp ấn anh trên ghế, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Em đã nói hôm nay trả tiền, anh phụ trách giữ chỗ là được rồi.”
Ứng Chử nhẹ nhàng cười, “Được, vậy thì nhờ em.”
Nụ cười này của anh tức khắc khiến Lý Ngôn Hề cảm thấy mình cao hai mét tám, đứng vào binh đoàn xếp hàng. Bởi vì đang là giữa trưa, hàng cũng khá dài. Cô phải đợi gần hai mươi phút mới đến phiên mình.
Cô nhìn thực đơn, gọi pizza và hamburger, lại mua thêm hai cốc coca.
Sau khi mua xong bưng khay trở về, Lý Ngôn Hề nhìn thấy có mấy cô gái đối diện đang làm nũng với Ứng Chử.
“Thật sự không thể lưu số điện thoại sao? Lúc nhàm chán có thể hẹn chơi mà.”
“Có bạn gái rồi cũng không sao, bạn gái anh chả lẽ còn hạn chế cả việc kết bạn sao? Hẹp hòi như thế, còn giữ làm cái gì.”
Lý Ngôn Hề tâm tình phức tạp, như này có tính là thọc gậy bánh xe không? Đồng thời cô cũng có chút mong chờ phản ứng của Ứng Chử. Lấy nhận thức của cô về trúc mã, hiện tại anh đang ở giai đoạn không kiên nhẫn rồi.
Ứng Chử nhìn thấy cô, mắt sáng rực lên, đứng dậy đi đến bên người cô, vô cùng tự nhiên nhận lấy khay, “Ngôn Hề, em trở lại rồi.”
Lý Ngôn Hề quét qua ba cô gái thời thượng đối diện, mũi hừ nhẹ một tiếng, ngữ khí ý vị không rõ, không nghe ra có đang ghen hay không, “Anh rất được chào đón đấy.”
Thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa nói: “Chắc cậu là bạn gái anh ấy? Hai người hơi chán lắm, không bằng mọi người chơi cùng nhau, cũng náo nhiệt hơn một chút. Chúng tôi đã tới đây vài lần, có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho hai người đấy.”
Đem chuyện thọc gậy bánh xe trở thành một việc đương nhiên như vậy, Lý Ngôn Hề cũng phục cô gái này. Có điều cô ít nhiều cũng hiểu được ý tưởng của đối phương. Diện mạo Ứng Chử tuấn mỹ, cho dù đưa vào giới giải trí cũng không thua kém mỹ nam. Hôm nay anh mặc quần áo đen trắng đơn giản, nhưng cắt may hợp thể, chi tiết biểu lộ rõ ràng phẩm vị, người tinh ý đều có thể nhận ra giá cả không thấp.
Có sắc còn có tiền, đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu truy đuổi.
Ứng Chử rũ mắt, bộ dáng cụp mi có loại cảm giác ngoan ngoãn khiến cô nhớ tới hồi nhỏ đã từng nuôi một con mèo, “Không được, tôi sợ cô ấy không cần tôi.”
“Nếu cô ấy không cần tôi, ai sẽ bao nuôi tôi đây.”
Lý Ngôn Hề chút nữa phụt cười — diễn! Anh lại tiếp tục diễn!
Ba cô gái kia trợn mắt há hốc mồm nhìn Ứng Chử, các cô thế nào cũng không nghĩ tới nhìn như thiếu niên nhà giàu thế mà lại bị bao nuôi?
Sau khi sắc mặt biến hóa như qua phường nhuộm, một cô gái dùng sức hừ một tiếng, “Hóa ra là tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm! Chả nói sớm! Lãng phí thời gian liếc mắt đưa tình của lão nương” Sau đó tức giận rời đi, hai tiểu đồng bọn cũng đi theo, còn không quên quay đầu lại ném cho Ứng Chử ánh mắt khinh thường.
Ứng Chử khí định thần nhàn ngồi xuống, xếp đồ ăn Lý Ngôn Hề thích trước mặt cô, điểm không đem mặt người khác đặt trong tầm mắt này cũng khiến cô bội phục.
Lý Ngôn Hề cắn một miếng hamburger, nhìn mác áo của anh, gõ tên vào điện thoại tìm kiếm.
À, rất tốt, một bộ gần vạn. Nuôi không nổi, nuôi không nổi! Cô còn tiếc mua cho mình quần áo đắt như thế đấy.
Cô vô cùng chân thành nói với Ứng Chử: “Em cảm thấy mình không nuôi nổi anh.”
Ứng Chử biết nghe lời phải, “Không sao, anh có thể tự trả tiền.”
Lý Ngôn Hề suýt nữa bị nghẹn hamburger. Tự trả tiền cái gì? Tự trả tiền tiền cô bao nuôi à?
............
Ôi hôm nay mình định đăng truyện thì quá bất ngờ luôn, cảm ơn Not Qwen Lol và brumous đã đề cử truyện ạ, cảm ơn mọi người đã yêu thích truyện này nha (*^-^*)