Edit: cá quả.
..........
Cô mở box chat với Ứng Chử, gửi tin nhắn qua.
Lý Ngôn Hề: “Sao anh có cái này vậy?”
Ứng Chử: “Nhân viên công tác kia không cách thức hóa, lưu lại trong máy mình, cho nên anh copy một bản.”
Lý Ngôn Hề giật mình, rất nhanh phản ứng lại — chỉ sợ nhân viên công tác cũng muốn giữ lại làm cái đà, sau này thuận tiện lấy ra để dọa dẫm. Còn về việc làm cách nào Ứng Chử lấy được đồ từ tay nhân gia, cô cũng mặc kệ. Nếu video này bị truyền ra ngoài, Tô Nhiễm Nhiễm sẽ trèo cao ngã đau.
Cô mím môi, trên bàn phím gõ chữ.
“Trước tiên anh đừng gửi ra ngoài vội, cứ để xem thế nào đã.”
Cô mở Weibo, vào Weibo của Tô Nhiễm Nhiễm. Trong vòng mấy ngày này, fan của Tô Nhiễm Nhiễm đã đạt tới 110 vạn, cô ấy chỉ cần chụp ảnh bữa cơm, trong vòng vài giờ lượt tương tác cũng lên đến 5000, trình độ hot chạm tay là bỏng này một chút cũng không thua kém tiểu hoa tuyến hai đâu. Thậm chí còn có fan tổ chức fc cho cô.
Có thể nói là mấy ngày nay cô ấy đổi cách thức lên hot search liên tục, ví như hôm qua báo danh tham gia cuộc thi âm nhạc Hoa Quốc lên hot search, hôm nay hot search lại là livestream tháo trang sức.
Lý Ngôn Hề tìm tìm, cuối cùng cũng tìm được video. Trong video, gương mặt Tô Nhiễm Nhiễm sau khi tẩy trang trắng nõn nà, sáng ngời, như là viên ngọc hoàn mỹ cao cấp nhất, đẹp không tì vết. So với lần gặp mặt trước, không chỉ làn da cô ấy trở nên tốt hơn, mà khí chất lại càng như có không ít biến hóa, trong thanh thuần như có như không mang theo mị thái.
Trong video đều là fan khen cô mỹ nhan thịnh thế, mặt mộc còn đẹp hơn nhiều so với trang điểm.
Lý Ngôn Hề mới vừa tắt video này, lại thấy Tô Nhiễm Nhiễm đang livestream. Lúc này là livestream gảy đàn tranh.
Lý Ngôn Hề vào xem một lúc, Tô Nhiễm Nhiễm mặc váy như nữ sĩ phiêu dật, gảy đàn tranh tiên khí dạt dào. Tuy cô không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng gảy đàn có hay hay không thì vẫn có thể nhận xét được. Dựa theo chuyên gia đàn tranh phổ cập kiến thức khoa học, trình độ diễn tấu của Tô Nhiễm Nhiễm vô cùng cao.
Cô nhớ khi mới tới, Tô Nhiễm Nhiễm nói mình chỉ am hiểu dương cầm và violon, nhạc cụ Hoa Quốc chỉ mới nghe qua. Mới ngắn ngủn mấy ngày, cô ấy đã có thể thể hiện trình độ tấu đàn cao như vậy, nói không có hệ thống kia hỗ trợ cô mới không tin đâu.
Lý Ngôn Hề rũ mắt, file ghi hình kia cứ giữ lại một thời gian. Chờ đến khi Tô Nhiễm Nhiễm dự thi thì truyền ra, đến lúc đó, độ hảo cảm Tô Nhiễm Nhiễm thu được, ít nhiều đều sẽ trở lại ban đầu. Hiện tại nếu truyền ra, Đằng Long sau lưng Tô Nhiễm Nhiễm rất có khả năng sẽ ra tay hỗ trợ áp xuống. Nhưng nếu đã biểu diễn trên cuộc thi âm nhạc Hoa Quốc, các công ty giải trí tranh đấu gay gắt, đấu đá lẫn nhau, rõ ràng Tô Nhiễm Nhiễm là một con mồi béo bở, lúc này các công ty giải trí đều nguyện ý dâng tài nguyên, quạt gió thêm củi. Hơn nữa vào lúc cả nước xem sân khấu này, mới có thể đẩy lực ảnh hưởng của chuyện này lêи đỉиɦ điểm. Yêu càng sâu, khi bị phản bội, thống hận lại càng đậm. Trong giới giải trí, fan biến thành antifan sức chiến đấu có thể nói vô cùng mạnh mẽ.
Đi đường tắt chung quy đều không thể thành công, đặc biệt đối phương còn ôm ác ý sâu sắc với cô như vậy. Lý Ngôn Hề cũng không phải thánh nhân, sẽ không ngồi chờ chết. Nếu như để mình kéo dài hơi tàn, không bằng một lần giải quyết sạch sẽ. Không nắm chắc phần thắng trong tay, cần gì phải tiết lộ ra con át chủ bài của mình.
Cô copy video Ứng Chử gửi vào USB, tạm thời không suy nghĩ đến những chuyện linh tinh đó, mở hồ sơ, bắt đầu viết.
Thế giới bên ngoài bởi vì sự xuất hiện của Tô Nhiễm Nhiễm, còn đang dấy lên trào lưu cổ phong. Mà cô lại bình tĩnh, hết sức chuyên chú viết tiểu thuyết của mình.
Tiểu thuyết này của cô hiện tại đã đến đoạn cao trào lần thứ hai. Bối cảnh trong sách là tinh tế, người trong Liên Bang sau khi chinh phục được tinh tế, các nhà khoa học bắt đầu thực hiện công trình chế tạo gen, lấy gen Trùng tộc đã sớm bị diệt sạch, cải biến ra tân nhân loại. Thể lực và tinh thần lực của tân nhân loại đều rất mạnh, sức chiến đấu cường hãn, hình thức chiến đấu sẽ lấy tư thái Trùng tộc xuất hiện, ngày thường có thể biến đổi về hình dạng con người. Liên Bang nhân loại vừa sợ hãi lại chán ghét sự tồn tại của bọn họ, đặt cho bọn họ cái tên là trùng người.
Chiến tranh giữa hai chủng tộc kéo dài liên miên suốt vài chục năm, huyết hải thâm thù.
Cha của nữ chủ Alicia là thống lĩnh nguyên soái đời trước, chết trong tay tân nhân loại, anh trai nữ chủ đã chết lúc trước cũng là vì đối thủ phái anh chiến đấu ở tiền tuyến, còn thiết kế quân cứu viện chậm trễ, khiến anh trai nữ chủ chết trong tay tân nhân loại, thi cốt vô hồn.
Cốt truyện trước mắt đã đến đoạn nữ chủ Alicia cùng các thế lực Liên Bang quốc đấu đá, lục đυ.c với nhau, cuối cùng tập hợp được thế lực của cha mình, chiếm được một vị trí nhỏ ở Liên Bang, có được quyền lên tiếng. Phần này cũng nằm trong giai đoạn trưởng thành của nữ chủ.
Khi cô đang từ binh lính lên làm tướng lĩnh, trách nhiệm mang trên lưng càng thêm nặng nề. Tân nhân loại lại một lần nữa xâm phạm, công thành đoạt đất, nữ chủ bị phái đến tiền tuyến. Ở trong chiến tranh, cô làm gương cho binh sĩ, chiến đấu ở tuyến đầu, lấy tư thái bình tĩnh vững vàng chỉ huy binh sĩ, đoạt được vài pháo đài.
Lý Ngôn Hề vì miêu tả phân đoạn chiến tranh, ngày ngày ngâm mình trong thư viện, nghiên cứu các chiến dịch lớn tự cổ chí kim, các cuộc chiến tranh lớn cũng xem không ít, hơn nữa còn nghe 《 chiến hỏa 》của Ôn Kiều, mới miêu tả ra được cảm giác mà bản thân mong muốn.
Trong quá trình nữ chủ Alicia đánh qua, dẹp được hàng đống pháo đài, đối thủ cuối cùng của cô là tướng quân tân nhân loại Reed. Khi cô đánh bại Reed, đối phương đang bị thương từ trạng thái Trùng tộc khôi phục lại hình người, thế nhưng lại biến thành bộ dáng anh trai Eli đã qua đời.
Lý Ngôn Hề dùng thời gian cả tuần mới viết xong đoạn cao trào này, tổng cộng viết bảy vạn chữ, được cô bỏ vào trong rương dự trữ bản thảo. Một tuần này, ngoại từ đi học, cô đều ưu tiên dành thời gian để viết, có thể nói là mất ăn mất ngủ.
Sở dĩ cô liều mạng như vậy, nguyên nhân rất đơn giản. Sắp đến thời gian thi giữa kì, cô phải bắt đầu chuẩn bị ôn luyện. Khoa Tiếng Anh bọn họ có mấy môn nằm trong mục thi giữa kì như Anh văn. Khoảng thời gian trước Lý Ngôn Hề đều dùng để viết tiểu thuyết, vì tránh cho thành tích bị tụt lại phía sau, cô chỉ có thể sử dụng thời gian một tuần kế tiếp để ôn tập thật tốt.
Cô đổi tên tài khoản chim cánh cụt của mình thành: ‘Trong thời gian ôn thi’.
Không bao lâu, tin nhắn của Lâm Đồng đã được gửi qua. Avatar cô ấy là một con bồ câu béo phì, thịt núng nính, khiến người nhìn thấy rất có xúc động làm thịt bồ câu non nướng.
Lâm Đồng: “Vưu Tinh đại đại ~ có ở đây không?”
Lý Ngôn Hề: “Em có, sao vậy ạ?”
Lâm Đồng: “Trong hội nghị sáng nay ở công ty, phòng nghệ thuật đã quyết định chọn tác phẩm của em vào danh sách chuyển thể. Có lẽ tuần sau sẽ liên hệ với trang web các em.”
Lý Ngôn Hề: “Em cảm ơn ~ “
Lâm Đồng: “Không có gì, đây cũng là do tác phẩm của em vượt qua thử thách, hơn nữa cũng rất hợp khẩu vị của người phụ trách. Đúng rồi, tình tiết tiểu thuyết của em có phải đã tiến hành được một nửa không? Sắp tới em phải thi rồi? Tiểu thuyết liệu có ảnh hưởng đến việc học của em không?"
Lý Ngôn Hề: “Yên tâm, em đã chuẩn bị đủ bản thảo cho hai tuần.”
Thời gian cô kiểm tra và ôn tập tổng cộng khoảng hai tuần.
Lâm Đồng: “ :3 tôi có thể có vinh hạnh xem trước một chút không?”
Lý Ngôn Hề gợi lên nụ cười chơi xấu, gửi tệp qua cho Lâm Đồng.
Nửa giờ sau, Lâm Đồng đã gửi biểu cảm phát điên qua.
Lâm Đồng: “Phát điên. Jpg tướng quân tân nhân loại, thật sự là Eli sao? Đừng mà! Eli là mối tình đầu của tôi đó, phong độ nhẹ nhàng, mang phong thái kỵ sĩ, vô cùng che chở em gái.”
Lý Ngôn Hề: “Chị đoán đi ~ “
Lâm Đồng: “Khi nào em viết phần sau vậy?”
Lý Ngôn Hề: “Em đang trong thời gian ôn thi, nên hai tuần sau mới tiếp tục gõ chữ.”
Lâm Đồng không nhịn được gửi qua một ‘Lương tâm ngươi không cắn rứt sao.jpg’, Lý Ngôn Hề tỏ vẻ không chỉ không cắn rứt, mà còn đắc ý.
Là một tác giả, không thời khắc nào sung sướиɠ hơn nhìn người đọc vò đầu bứt tai, bị cốt truyện hấp dẫn đến mức muốn ngừng mà không được.
…….
Sau khi trêu chọc Lâm Đồng, Lý Ngôn Hề cất sách giáo khoa và tài liệu vào balo, chuẩn bị về nhà ôn tập.
Thu xếp không sai biệt lắm, bạn học Trương Viện qua tìm cô, nhìn dáng vẻ cô ấy, tựa hồ như có điều quan trọng muốn bàn bạc cùng cô.
Lý Ngôn Hề kéo khóa balo, cười nói: “Cậu muốn mượn vở sao?”
Ngày thường đi học cô vô cùng nghiêm túc, luôn là người ghi chép đầy đủ nhất trong ban, mỗi lần sắp tới kì thi, vở ghi của cô liền đặc biệt được hoan nghênh, thường xuyên có người tới mượn, Lý Ngôn Hề sớm đã thành thói quen, còn sao chép riêng vài phần, giúp đỡ cho nhiều bạn học. Cũng chính vì nguyên nhân này mà nhân duyên ở lớp của cô luôn tốt.
Trương Viện lắc đầu, kéo tay áo cô, “Mình có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.” Cô gật mạnh đầu, dường như muốn tăng thêm sức thuyết phục, “Thật đấy, rất quan trọng.”
Lý Ngôn Hề liền theo cô ấy ra ngoài.
Trương Viện kéo cô đến cuối hành lang, thấp giọng nói: “Lúc mình đang ăn cơm chiều, có một phóng viên không biết mượn thẻ sinh viên của ai vào được trường mình, tiến vào được bên trong, chạy tới phỏng vấn mình.”
Lý Ngôn Hề nói đùa: “Chúc mừng chúc mừng, cậu sắp trở thành ngôi sao rồi. Đến lúc đó đừng quên nâng đỡ bạn học bọn mình đó.”
Trương Viện tức giận lườm cô, “Nghiêm túc.”
Cô ấy đè thấp giọng, nhíu mày nói: “Phóng viên kia thật sự không biết xấu hổ, không biết từ đâu mà biết được chuyện giày Tô Nhiễm Nhiễm bị bỏ mảnh vỡ pha lê, chạy tới hỏi mình, ý là thời gian mình trông coi đạo cụ, có ai tới nói chuyện cùng mình không. Còn hỏi trong lớp bọn mình có ai không thích Tô Nhiễm Nhiễm.”
“Mình cũng không phải đồ ngu, làm sao không biết phóng viên vì để tin được hot, thích nhất là đổi trắng thay đen, cho nên mình nói chính xác là không có việc này.”
“Vị phóng viên kia nói ra mấy cái tên, trong đó có tên cậu. Cho nên mình nghĩ sắp tới cậu nên cẩn thận một chút, nếu như bị phóng viên tìm tới, tốt nhất đừng nói chuyện, tránh cho bọn họ cắt câu lấy nghĩa.”
Lý Ngôn Hề hiểu được lòng tốt qua nhắc nhở mình của Trương Viện, mỉm cười, “Được, mình biết rồi, cảm ơn cậu.”
Trương Viện xua tay, cười hắc hắc, “Cậu có thể xem xét việc mình nhắc nhở cậu như vậy, cho mình mượn vở ghi được không?”
Lý Ngôn Hề cười đến mi mắt cong cong: “Tất nhiên là được rồi.”
……..
Trên thực tế, Trương Viện không phải người duy nhất bị tìm đến.
Cùng lúc đó, Trương Nhuế Nhã cũng trở thành nhân vật mục tiêu.
Cô thong thả ung dung ngồi trên ghế của phòng bao, lật giở thực đơn trong tay. Đây là nhà hàng tư nhân ở thành phố X rất nổi tiếng với thiên nhiên đẹp và mỹ vị. Nếu muốn đặt trước phòng bao, ít nhất cũng phải tiêu tốn đến 5000 tiền đặt cọc.
Trương Nhuế Nhã không chút khách khí chọn vài món đắt nhất, dù sao người bỏ tiền cũng không phải là cô, được ăn chùa thì ngu gì không ăn.
Tô Nhiễm Nhiễm ngồi đối diện cô, mỉm cười nhìn cô gọi món ăn, thỉnh thoảng còn giới thiệu, “Móng heo thoại mai của nhà hàng này không tồi, cậu có thể nếm thử.”
Thoại mai (话梅, huàméi), là tên gọi để chỉ chung một số loại thực phẩm của người Trung Quốc trong đó có mơ ngâm với đường, muối và một số loại thảo dược khác như cam thảo.
Trương Nhuế Nhã gật đầu, tích đằng sau món móng heo xí muội. Ăn móng giò dưỡng nhan sắc xinh đẹp~.
Tô Nhiễm Nhiễm thấy thế, ý cười trong mắt gia tăng, “Kẻ thù của kẻ thù là bạn, chúng ta hợp tác một chút như thế nào?”
..........
Hehe đã bù đủ 3 chương như đã hứa với mọi người rồi nha.