- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại
- Chương 28
Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại
Chương 28
Edit: cá quả..........
Tô Nhiễm Nhiễm tức điên lên, suy nghĩ điên cuồng spam.
[Hệ thống, sao lại thế này? Vì sao hảo cảm của anh ta lại thấp như vậy?]
[Vì sao độ hảo cảm của lớp trưởng tận 80 mới được 4 điểm, Ứng Chử âm một trăm lại bị trừ nhiều như vậy?]
Một âm thanh máy móc khác chen vào.
[Ứng Chử là nam chủ vị diện này, độ thiện cảm của hắn có thể bù đắp được mười người, mong ký chủ cố gắng chiếm được tình cảm của hắn. Nhắc nhở ký chủ, điểm trước mắt đang ở số âm, hãy nhanh chóng xoát lên số dương.]
[Tôi đã biết! Tôi sẽ cố gắng! Tôi cũng không tin mỹ mạo cùng tài hoa của mình không thể chinh phục anh ta. Nếu có thể xoát độ hảo cảm của anh ta tới 100, nhất định có thể nhận rất nhiều điểm.]
[Có điều người này tâm phòng bị quá nặng đi? Có phải Lý Ngôn Hề ở bên cạnh anh ta thọc gậy bánh xe? Cô ta cũng quá đáng thật, tôi còn chưa làm gì với cô ta đâu, thật là không biết xấu hổ.]
[Tôi biết ngay mà, cô ta căn bản không hề thuần khiết lương thiện như trong sách miêu tả, chẳng qua chết sớm, mới không bị vạch trần bộ mặt thật thôi.]
[Ban đầu còn nghĩ sẽ yên ổn bên cạnh cô ta, nếu cô bất nhân, cũng đừng trách tôi bất nghĩa.]
Lý Ngôn Hề không cười nổi nữa: Cô đây là nằm không cũng trúng đạn sao? Ứng Chử ghét cô ấy, liên quan gì đến cô? Tính đến vừa rồi, cũng chỉ mới nói qua một lần thôi đó? Vị Tô Nhiễm Nhiễm này bị chứng hoang tưởng quá lợi hại rồi đấy.
Cô trực tiếp dừng nghe suy nghĩ.
Tô Nhiễm Nhiễm nháy mắt to vô tội, “Lý Ngôn Hề cậu vừa cười cái gì vậy? Là do tôi không đàn tốt chỗ nào sao?”
Ứng Chử liếc cô một cái, ngữ khí bình đạm như nước, “Do tôi vừa mới chọc bàn tay cô ấy, cô ấy sợ ngứa.”
Lý Ngôn Hề ban đầu muốn tùy tiện tìm một lí do, không nghĩ tới Ứng Chử đã giúp cô, hơn nữa còn tìm một lý do không thể bắt bẻ được. Cô vô cùng phối hợp mà trừng mắt với Ứng Chử một cái, giống như đang oán trách anh. Dừng ở trong mắt người không hiểu, lại là hung hăng tú ân ái.
Biểu tình Tô Nhiễm Nhiễm khựng lại trong chớp mắt, rất nhanh phản ứng lại, “Tình cảm các cậu thật tốt.”
Ứng Chử thâm tình nhìn Lý Ngôn Hề, “Có được bạn gái là Ngôn Hề, tôi thật sự rất may mắn.”
Mặt Lý Ngôn Hề nóng lên, trong lòng rõ ràng Ứng Chử chỉ là làm bộ, vẫn không thể kìm nén được nai con nhảy nhót trong l*иg ngực. Cô chỉ có thể gục đầu xuống làm bộ thẹn thùng.
Tô Nhiễm Nhiễm mím môi, chợt tươi cười, “Ngôn Hề thực sự rất tốt, khi còn ở trường học, cũng thường xuyên giúp đỡ em. Nhờ có cô ấy, em mới có thể nhanh hòa đồng với mọi người.”
“Em không có chị gái, vẫn luôn nghĩ nếu có Ngôn Hề ôn nhu như vậy là chị gái thì thật tốt.” Trong biểu tình vô tội của cô còn mang theo vài phần ưu thương, lông mi dài run run, giống như lông quạ, làm người không đành lòng cự tuyệt, chỉ nghĩ phải dỗ dành cô thật tốt.
Ứng Chử nghi hoặc nói: “Cô bé hơn Ngôn Hề sao?” Anh tạm dừng một chút, lại nói: “Xin lỗi, tôi thấy cô lớn hơn em ấy.”
May mắn Lý Ngôn Hề cúi đầu, nếu không Tô Nhiễm Nhiễm sẽ nhìn thấy cô không nhịn được cười. Ứng Chử thật sự quá xấu rồi, đây không phải đang nói diện mạo Tô Nhiễm Nhiễm già hơn Lý Ngôn Hề sao? Tuổi của con gái chính là vảy ngược, anh khen như vậy, cái hay không nói, lại nói cái dở.
Diện mạo Tô Nhiễm Nhiễm không thể bàn cãi, dù sao cũng là có thể so sánh với hoa khôi Cốc Mạnh Vũ. Ngày thường cô ấy đều trang điểm theo phong cách gợi cảm, vô hình lại mất đi dáng vẻ sinh viên thanh thuần bên trong. Diện mạo Lý Ngôn Hề vốn dĩ đã thanh thuần, còn có chút trẻ con, ngày thường nếu giả trẻ vị thành niên tuyệt đối không thành vấn đề.
Tô Nhiễm Nhiễm cười gượng, nói: “Dù sao trên mặt Lý Ngôn Hề vẫn có nét trẻ con mà.”
Ứng Chử ừ một tiếng, “Thực đáng yêu.”
Lý Ngôn Hề: “….” Hôm nay anh trang bị kỹ năng nói lời sến súa sao?
Ánh mắt Ứng Chử dừng trên người Tô Nhiễm Nhiễm, càng lạnh lẽo, “Còn chuyện nhận chị gái, tốt nhất là đừng. Em gái Chanh Chanh của tôi sẽ ghen.”
Tô Nhiễm Nhiễm một câu đều không thể nói nên lời --- Chán ghét của Ứng Chử với cô ta cơ hồ muốn kết khối, muốn giả ngu cho qua cũng không được. Ngực cô phập phồng, kinh ngạc, còn có nhiều hơn là giận dữ.
Sao anh ta có thể như vậy! Cô chưa từng gặp một người đàn ông nào không khách khí với mình như vậy.
Ứng Chử dắt tay Lý Ngôn Hề, ý cười lạnh lùng bên môi nháy mắt trở lại cảnh xuân vui vẻ, cơ hồ muốn nở đầy hoa. Ánh đèn dừng ở khuôn mặt tươi cười của anh, tuấn tú phảng phất như người trong tranh.
“Tôi hy vọng cô ấy luôn là cô gái nhỏ, không cần làm chị cả gì hết.”
…….
Thời điểm Lý Ngôn Hề được Ứng Chử nắm tay đi ra, còn có chút mơ hồ. Bị gió đêm thổi, lập tức bị lạnh kéo tỉnh.
Ứng Chử ôn thanh nói: “Lạnh?”
Lý Ngôn Hề lắc đầu, “Không sao mà.”
Cô mới phát hiện Ứng Chử vẫn nắm tay mình, vội vàng rút ra, lấy điện thoại, cũng không ngẩng đàu lên mà nói: “Trước tiên chờ em vài phút, để em ghi lại những lời anh vừa nói đã.”
“Nói không chừng lúc nào viết tiểu thuyết còn có thể dùng tới.”
Ứng Chử: “…..”
Chờ sau khi viết xong, cô cất điện thoại, cười dịu dàng, “Không nghĩ tới anh lại không thích Tô Nhiễm Nhiễm đấy.”
Ứng Chử từ từ nói: “Anh cũng không phải đồ ngốc.” Sau đấy bắt đầu tận tình khuyên bảo dạy dỗ, “Em đừng có để cô ấy nói vài câu lời hay liền bị tẩy não, cô ấy chắc chắn không phải người tốt, nhìn mặt đã thấy tâm cơ.”
“Tốt nhất là nên tránh xa, đỡ cho bị cô ấy lấy đá kê chân còn cho rằng cô ấy là người tốt.”
Lý Ngôn Hề nghe được liền cảm thấy không khỏe. Chờ đã, nhân vật bọn họ có phải hay không bị loạn rồi? Bình thường dưới tình huống như vậy, không phải nên là nữ giáo huấn nam rời xa tiểu yêu tinh bên ngoài sao?”
Dưới công lực “ông bố già” của Ứng Chử, cô chỉ có thể nhu nhược biện giải: “Mấy cái đó em biết mà.”
Cô đều đã biết tính tình cô ấy, làm sao còn có thể bị lừa, cô cũng không phải ngốc bạch ngọt.
Ứng Chử a một tiếng, “Anh còn không biết em là nhan khống* sao? Từ nhỏ đến lớn, những người có quan hệ tốt với em, có ai giá trị nhan sắc thấp?”
*Nhan khống: Cuồng nhan ѕắc, ѕắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp.
Lý Ngôn Hề lâm vào trầm tư: Nói như vậy, hình như cũng không sai lắm. Đối với người lớn lên xinh đẹp, bất kể nam nữ, cô đều sẽ theo bản năng khoan dung hơn vài phần.
Cô chớp chớp mắt, quyết định kết thúc đề tài nguy hiểm này, “Hình như bắt đầu có gió, em cảm thấy hơi lạnh.”
Ứng Chử yên lặng cởϊ áσ khoác, đắp lên người cô.
……
Cô mặc áo khoác Ứng Chử trở về, không tránh được bị mọi người trêu ghẹo một hồi.
Chu Tử lắc đầu, “Ôi, vị chua hôi của tình yêu.”
Lý Ngôn Hề ngẩng đầu nhìn trời, cô cảm thấy cứ như vậy thực sự không ổn tí nào. Trong mắt người ngoài, cô cùng Ứng Chử là đôi nam nữ có tình cảm vô cùng thắm thiết, chờ đến ngày nào đó chia tay, có phải cô nên một khóc hai nháo ba thắt cổ luôn không?
Nghĩ đến cảnh tượng kia, Lý Ngôn Hề không nhịn được run lập cập, vội vàng mở máy tính.
Đúng rồi, vẫn là nên gõ chữ, quên chuyện này thôi!
…………
Ngày thứ hai đi học, theo thường lệ Lý Ngôn Hề đến phòng học khá sớm. Cô chọn vị trí hàng đầu dãy giữa, cạnh Chu Tử, Lâm Đạt và các cô gái cùng khoa phòng 302, vừa vặn đủ người, như vậy cũng tránh được Tô Nhiễm Nhiễm ngồi cạnh cô.
Ngày thường Tô Nhiễm Nhiễm đều đến trước giờ học mười năm phút nhưng hôm nay lại tới muộn, vừa mới bước đến cửa phòng học thì chuông reo, cô thở hổn hển, trên trán tinh tế chảy ra mồ hôi. Sau khi vào cửa, tầm mắt cô dừng lại trên người Lý Ngôn Hề trong nháy mắt, rất nhanh đã đến ngồi cạnh Lý Tú Du. Lý Tú Du còn đưa khăn giấy để cô lau mồ hôi.
Lý Ngôn Hề không khỏi nhìn cô nhiều hơn vài lần, đại khái đoán ra được nguyên nhân suýt đến trễ của Tô Nhiễm Nhiễm. Hôm nay cô ấy trang điểm xong mới ra ngoài, có lẽ không quen trang điểm, phấn hơi bị lem.
Chu Tử nói thầm bên tai cô: “Sao cô ta lại tự nhiên trang điểm nhỉ? Ngày thường không phải theo đuổi vẻ đẹp tự nhiên không trang sức sao?”
Lý Ngôn Hề lắc đầu. Nói thật, Tô Nhiễm Nhiễm trang điểm làm mất đi tố nhan xinh đẹp ngày thường. Làn da cô ấy tốt kì lạ, có thể trực tiếp lên TV làm quảng cáo, hơn nữa hoàn toàn không cần hậu kỳ chỉnh sửa. Chỉ là không biết là bởi hóa trang hay vì chuyện gì, làn da hôm nay tựa hồ không tốt như vậy.
Bạn học Lý Trân đè thấp tiếng nói: “Tớ biết nguyên nhân! Hôm nay trên mặt cô ấy mọc ra nhiều mụn, nên mới phải đánh phấn che đi.”
Lý Ngôn Hề không thể không bội phục nhãn lực cô gái này thật sự quá tốt, như vậy mà cũng nhìn ra.
Chờ đến khi giáo sư lên lớp, các cô mới thôi bàn tán, mở sách vở, bắt đầu nghe giảng bài.
……..
Sau giờ học, Lâm Đạt nói muốn mời bọn họ đến canteen trường ăn cơm, cảm ơn các cô trong khoảng thời gian này đã giúp đỡ.
Cô có ý tốt, những người khác tự nhiên sẽ không tự tuyệt, tất cả đều gật đầu đáp ứng. Bởi vì giáo sư lớp Giang Phồn dạy quá giờ, các cô phải đợi thêm 20 phút, nhân lực đã đầy đủ, rồng rắn kéo nhau đến một nhà ăn Trung Quốc trong trường.
Thời gian giữa trưa nên có rất nhiều người, cơ bản chỗ ngồi đều đã đầy.
Lý Ngôn Hề tìm khá lâu, mới thấy được chỗ trống, vội vàng ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xuống, Đào Hân Nhiên liền chọc chọc lưng cô, ý bảo nhìn qua.
Lý Ngôn Hề quay đầu nhìn, ở bàn không xa cách đó, là Tô Nhiễm Nhiễm cùng một nam sinh ăn cơm riêng. Tay cô ấy chống cằm, tươi cười điềm mỹ, nam sinh ngồi đối diện bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Lý Ngôn Hề nhớ ra hôm nay vẫn chưa dùng đến bàn tay vàng đọc tâm cửa mình, quyết định dùng ngay tại thời điểm này --- khoảng cách hiện tại cũng đủ để dùng thuật đọc tâm.
[Hảo cảm nhân vật mục tiêu Tề Chung với ký chủ là 60, thưởng ký chủ +3]
[Hệ thống ngươi cũng quá keo kiệt đi, điểm thưởng quá ít. Độ hảo cảm của NPC 20 điểm mới được thêm 1 điểm.]
[Với cả ngươi lúc trước cũng không nói cho ta, vì điểm bị âm nên khấu trừ thuộc tính của ta, không chỉ hại làn da của ta trở nên tệ đi, còn mọc thêm mụn.]
[Nếu không phải vì xoát điểm, ta còn chướng mắt loại không tiền không diện mạo như Tề Chung ấy, nhìn cái mặt ngu ngốc của hắn cười thiếu chút nữa làm ta ghê tởm đến ăn không ngon.]
…………
Lý Ngôn Hề đồng tình mà nhìn vị bạn học Tề Chung rõ ràng đã rơi vào lưới tình của Tô Nhiễm Nhiễm, haizz hóa ra là trở thành công cụ kiếm điểm của Tô Nhiễm Nhiễm, hơn nữa hết tác dụng liền sẽ bị out.
Tùy ý đùa bỡn tình cảm người khác, cô với Tô Nhiễm Nhiễm không phải người cùng đường rồi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại
- Chương 28