Edit: cá quả.
..........
Lâm Mỹ Tân không nghe được lời đánh giá này của Minh Tinh, vẫn thổi phồng Tô Nhiễm Nhiễm cùng bọn Chu Tử như cũ.
Cho đến khi nói đã lâu, miệng đắng lưỡi khô, cô ấy mới chưa đã thèm mà rời đi.
Vẻ mặt Lý Ngôn Hề xấu hổ nhìn Lâm Mỹ Tân đi sang ký túc xá cách vách, nhìn dáng vẻ cô ấy như là sẽ lại tuyên truyền công lao vĩ đại của Tô Nhiễm Nhiễm thêm lần nữa. Sau khi đóng cửa phòng, cô quay đầu lại hỏi, “Sao vừa nãy cậu lại nói vậy?”
“Cậu không thích Tô Nhiễm Nhiễm à?”
Tuy rằng Tô Nhiễm Nhiễm mới đến một ngày, nhưng bằng ấn tượng về nhan sắc và thái độ hòa hợp của mình, ở trong ban được khen ngợi không dứt, hơn nữa cô ấy là sinh viên trao đổi, cũng không có mâu thuẫn gì quá sâu sắc với người khác, trong khoảng thời gian ngắn thanh danh vang dội, áp đảo các cô gái khác trong ban. Có điều Tô Nhiễm Nhiễm mới đến một ngày, Minh Tinh lại ở ban khác, hẳn là phải chưa thấy cô ấy mới đúng.
Minh Tinh cười nhạo một tiếng, “Mình chỉ là không quen thấy cô ta tự nhận tác phẩm của người khác là của mình thôi.”
Đào Hân Nhiên kinh ngạc nói: “Ý của cậu là, bài hát kia là cô ấy sao chép của người khác? Nhưng tớ cũng chưa từng nghe thấy trên mạng mà?”
Giang Phồn cũng gật đầu, “Lá gan của cô ấy cũng không lớn như vậy đâu. Nếu chuyện này bị truyền ra, danh dự của cô ấy cũng mất hết.”
Minh Tinh bĩu môi, “Cô ta dám như vậy, đương nhiên là bởi vì tác giả ca khúc này không có trên đời, sẽ không ai tìm cô ta đòi bản quyền đâu.”
Lời này của cô càng làm mày của đám Chu Tử hung hăng nhíu lại, đến của tác phẩm của người chết cũng không buông tha, nhân phẩm như thế này không phải thấp bình thường đâu. Minh Tinh có mối quan hệ tốt với phòng ký túc xá Lý Ngôn hề, so với Tô Nhiễm Nhiễm mới làm quen, mọi người tự nhiên càng tin lời cô nói.
Minh Tinh cũng không phải người chỉ biết nói miệng, trực tiếp cầm giấy bút, viết một bản ‘Cẩm lý sao’ hoàn chỉnh từ đầu tới cuối xuống. Mới vừa rồi Lâm Mỹ Tân cũng chỉ mới hát một phần tư bài mà thôi….
Chu Tử nhìn ca từ, bất kể ai đều có thể nhìn ra đây là một bài hát hoàn chỉnh. Cô xé trang giấy này xuống, nói: “Để tớ đi kiểm tra cho.”
Sau đó hấp tấp xông ra ngoài.
Mười lăm phút sau, cô mới trở về, mày hung hăng nhăn lại, không thể cho Tô Nhiễm Nhiễm nửa câu lời hay.
“Ca khúc hoàn chỉnh giống y hệt cái Minh Tinh viết. Cô ta đúng là không biết xấu hổ, tác phẩm ăn cắp của người khác lại coi như của mình, lấy ra để hưởng thụ sự ca ngợi của người khác.”
“Vừa nãy ở trong ký túc xá 302, Tô Nhiễm Nhiễm còn nói buổi chiều nhìn thấy hồ nhân tạo của chúng ta có cẩm lý thổi qua, nhất thời cảm xúc dâng trào, mới viết ca từ, còn nhạc là do cô ấy đã nghĩ từ trước.”
“Nếu không phải do tớ biết chân tướng về sự trơ trẽn của cô ta, chỉ sợ cũng sẽ bị lừa giống những người khác.”
“Ban chúng mình đều khen cô ta là đại tài nữ, cô ta còn không chột dạ, lại còn khiêm tốn nói sẽ tiếp tục nỗ lực, khϊếp thật đấy.”
Chu Tử càng nói càng bực bội, nếu không nhờ có Minh Tinh nhắc nhở, các cô chắc cũng sẽ không hay biết gì.
Đào Hân Nhiên nói: “Không thì chúng ta nói cho mọi người biết cùng?”
Lý Ngôn Hề lắc đầu, “Cứ cho là mình nói, người khác cũng không tin đâu. Vừa rồi Tử Tử mới qua nghe, nói không chừng còn có người cảm thấy chúng ta thông đồng cùng nhau hãm hại cô ấy.”
Lời Lý Ngôn Hề có lý, những người khác không khỏi trầm mặc. Cô cười cười, nói: “Thôi được rồi, chuyện này trước tiên cứ mặc kệ thôi, trong lòng chúng ta rõ ràng cô ấy là người như nào là được.”
Thoải mái đem tác phẩm của người khác chiếm là của riêng, cô làm không được, lại không thể trực tiếp phê bình cô ấy, vậy chỉ có thể tránh xa.
Mọi người sôi nổi đồng tình, loại chuyện này cũng chỉ có thể làm như vậy.
Minh Tinh ở ký túc xá các cô chơi vui vẻ, mới trở lại ký túc xá của mình.
Lý Ngôn Hề thấy vẫn còn ít thời gian trước khi tắt đèn, một lần nữa mở ra hồ sơ viết truyện. Sau khi viết xong một chương, chim cánh cụt lập lòe không ngừng, là tin nhắn của Minh Tinh.
“Không được, mình nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái. Dựa theo hiểu biết của mình, cô ta khẳng định sẽ còn tiếp tục sao chép bài hát khác.”
“Cậu quen Ôn Kiều đúng không? Mình nghe nói chị ấy ký hợp đồng cùng Hoàng Triều. Mình có mấy bài hát, cậu có thể thông qua Ôn Kiều hỏi Hoàng Triều xem có muốn mua hay không.”
“Mấy bài hát này không phải mình viết, tác giả của mấy bài hát này mình đều đánh dấu rồi đó, sau khi nhận tiền thì trực tiếp quyên góp từ thiện là tốt nhất.”
Lý Ngôn Hề vừa mới xem tin nhắn, Minh tinh đã gửi tệp qua.
Cô click mở tệp, bên trong có ít nhất hai mươi bài hát, một nửa bài hát người soạn nhạc đều là Châu Kiệt Luân, làm thơ là Phương Văn Sơn. Đều là những cái tên cô chưa từng nghe qua.
Cô xem một mạch xuống dưới, cho dù cô không có nghiên cứu nhiều về âm nhạc cũng có thể nhìn ra những bài hát này vô cùng xuất sắc, tùy tiện lấy ra một bài cũng có thể trở nên thịnh hành.
Lý Ngôn Hề trả lời rất nhanh, “Để tớ liên hệ với chị ấy.”
Cô ít nhiều cũng đoán được ý tưởng của Minh Tinh. Công ty lớn như Hoàng Triều, sau khi nhận được ca khúc vừa ý sẽ đến hiệp hội âm nhạc đăng ký, ghi lại bản quyền, cho dù không cẩn thận bị rò rỉ ra ngoài, bị người khác đạo nhạc, cũng sẽ có chứng cứ trong tay.
Nếu Tô Nhiễm Nhiễm sau này thật sự lại tiếp tục sao chép những ca khúc này, sau khi bị bại lộ, sẽ phải đối đầu với quái vật khổng lồ giới giải trí Hoàng Triều.
Tuy rằng cô cảm thấy Tô Nhiễm Nhiễm không quá đáng tới mức năm lần bảy lượt đạo nhạc, những để đề phòng vạn nhất, vẫn là nên chuẩn bị trước. Dù sao số tiền này cũng sẽ quyên làm từ thiện. Minh Tinh khẳng định cũng đã nghĩ trước được, coi như đào cái hố nho nhỏ cho Tô Nhiễm Nhiễm. Chỉ là có bị rơi xuống hố hay không còn tùy thuộc Tô Nhiễm Nhiễm còn tiếp tục đạo nhạc nữa hay không.
Lý Ngôn Hề rất nhanh đã liên hệ Ôn Kiều, nói cho cô ấy Minh Tinh đã mua được rất nhiều sách, trong đó có xen lẫn một quyển chép nhạc --- Sau khi thương lượng, các cô quyết định sẽ giúp những bài hát trong này tìm một xuất xứ hợp lý.
Một tài nữ am hiểu âm nhạc như Ôn Kiều sẽ phân biệt rõ ràng được bài hát hay dở hơn Lý Ngôn Hề, sau khi nhận được, liền gấp không chờ được mà gọi cho Lý Ngôn Hề.
“Những bài hát này thật sự đều bán cho Hoàng Triều sao?”
Lý Ngôn Hề: “Vâng, dù sao cũng là công ty chị mà, bài hát đó thật sự hay lắm ạ? Em cũng tự nghe một chút, cảm thấy rất êm tai.”
Ôn Kiều bình tĩnh khi gặp được bài hát hay liền không thể ức chế được kích động, “Đúng vậy! Làm sao mà không tốt được cơ chứ? Chỗ này tùy tiện lấy ra một bài, đều là cực phẩm.”
Lý Ngôn Hề kinh ngạc: Cô không nghĩ tới Ôn Kiều sẽ đánh giá cao như vậy.
Ôn Kiều vẫn nói ở đầu bên kia, “Lát nữa chị sẽ nói chuyện với người đại diện, sáng mai sẽ gọi lại cho em.”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Ngôn Hề suy nghĩ: xem ra những bài hát này thật sự rất có giá trị.
……..
Giữa trưa hôm sau Ôn Kiều gọi điện cho Lý Ngôn Hề, tỏ vẻ Hoàng Triều muốn mua tất cả 26 bài hát kia, nguyện ý trả tối đa 30 vạn một bài, thấp nhất cũng sẽ là tám vạn khối, 26 bài sẽ trả cho Lý Ngôn Hề 400 vạn.
Bài hát là do Minh Tinh gửi, cô đương nhiên sẽ thương lượng cùng cô ấy.
Minh Tinh vô cùng dứt khoát đồng ý bán, sau đó gửi đến số tài khoản của nhà từ thiện để Hoàng Triều có thể trực tiếp chuyển tiền đến nơi này luôn. Khí phách coi tiền như rác này làm Lý Ngôn Hề không thể không phục, càng thêm ngưỡng mộ bạn tốt.
Hoàng Triều bên kia quả nhiên giàu có, xa xỉ, không đặt số tiền này vào mắt, rất nhanh đã chuyển tiền qua, Ôn Kiều chụp lại màn hình chi tiết thông tin chuyển khoản gửi cho Lý Ngôn Hề.
Sau đấy Lý Ngôn Hề lại tìm ở official website, dù sao cũng là tận 400 vạn, rất nhanh đã tìm được.
Thấy Hoàng Triều uy tín như vậy, cô nhẹ nhàng thở ra, gác chuyện này qua một bên. Ôn Kiều hẹn cô cuối tuần cùng nhau ăn cơm, nói muốn mời khách, cô cũng đã đáp ứng. Lần này Hoàng Triều có thể mua được nhiều bài hát hay như vậy, công Lý Ngôn Hề không nhỏ.
Bên kia, mọi người trong ký túc xá cô bởi vì biết việc này, ít nhiều sẽ có khúc mắc đối với Tô Nhiễm Nhiễm, thái độ cũng lãnh đạm hơn, chỉ là vẫn giữ phép lịch sự bên ngoài. Tuy rằng ký túc xá các cô có điểm lạnh nhạt nhưng ở trước mặt người khác, Tô Nhiễm Nhiễm lại có thể hô mưa gọi gió, Lý Ngôn Hề còn nghe nói cô ấy tự mình làm cho Lý Tú Du một bài ‘Thập diện mai phục’, khiến Lý Tú Du có thể ở tiệc tối nhất minh kinh nhân*. Chỉ trong thời gian ngắn, với hai tác phẩm kinh điển, danh tiếng tài nữ đã truyền xa toàn trường. Trong khoảng thời gian này, diễn đàn xuất hiện không ít bài viết thảo luận về cô ấy, còn rất nhiều người viết thư tình cho cô.
*Nhất minh kinh nhân: chỉ một hành động mà khiến người khác phải kinh hãi.
Hào quang của Tô Nhiễm Nhiễm, cô không hâm mộ, cũng không nghĩ tới sẽ làm thân cùng đối phương. Không phải đồ của mình, cô không cần.
Bởi vì Chu Tử chơi thân với một sinh viên trao đổi khác là Lâm Đạt, cô ấy hay đến chỗ các cô chơi, thường xuyên qua lại, mọi người cũng thân quen với nhau hơn. Thời điểm ký túc xá các cô ra ngoài ăn cơm, cũng rủ Lâm Đạt đi cùng.
Cô gái tên Lý Trân ở phòng 302 cách vách còn chạy tới tìm cô nói chuyện, vẻ mặt thần bí hề hề.
“Ôi, sao các cậu thân với Lâm Đạt thế?”
Lý Ngôn Hề nghe thấy lời này có ẩn tình, hỏi ngược lại: “ Làm sao vậy?”
Cô ấy nói: “Lâm Đạt và Tô Nhiễm Nhiễm cùng trường còn cùng lớp, lúc trước học ở nước ngoài, cô ấy bắt nạt Tô Nhiễm Nhiễm không ít đâu.”
“Tô Nhiễm Nhiễm lén cảm khái với bọn tớ nhiều lần, vẫn là người Hoa Quốc tốt, nhiệt tình lại tốt bụng. Nói là nếu cô ấy sớm biết Hoa Quốc tốt như vậy, đã trở về từ lâu, mới không muốn ở nước ngoài chịu bị bắt nạt.”
Lý Ngôn Hề giương mi, khó trách, cô gái nhiệt tình dễ gần nhất lớp cô lại không tiếp xúc nhiều với Lâm Đạt. Tính tình hào phóng như Lâm Đạt, theo lý thuyết sẽ được nữ sinh hoan nghênh, hóa ra là có người chọc gậy bánh xe.
Cô lắc đầu, nói: “Tớ tin những gì mình thấy hơn, Lâm Đạt khá tốt, không giống người sẽ kỳ thị người khác.”
So với người mới quen được mấy ngày Tô Nhiễm Nhiễm, đương nhiên Lý Trân sẽ tin tưởng Lý Ngôn Hề hơn, cô ấy như suy tư gì, “Ừ, có lẽ vậy, mỗi lần cô ấy nói mình bị bắt nạt, cũng chưa nói là bị bắt nạt như thế nào, cũng chỉ khóc thôi…”
“Có điều Lâm Mỹ Tân và Lý Tú Du đều thích cô ấy, mỗi ngày đều mang cô ấy theo bên mình.”
Lý Ngôn Hề cười cười, “Dù sao qua lại với ai cũng là do mình quyết định thôi.”
Chờ Lý Trân đi rồi, Lý Ngôn Hề hỏi Lâm Đạt một chút, “Ấn tượng của cậu với ban chúng mình như nào thế?”
Lâm Đạt mờ mịt một chút: “Ban các cậu ban đầu đều rất tốt, nhưng có lẽ mọi người không hiểu khẩu âm của mình lắm, cho nên giao tiếp có hơi khó khăn.”
Sau đó cô ấy hướng về phía Lý Ngôn Hề tươi cười xán lạn, “Cho nên gần đây mình đều cố gắng học tiếng Hoa, cậu nghe xem mình phát âm có chuẩn không?”
Lý Ngôn Hề còn có thể nói gì, cô gái này cũng vô tư quá đi, rõ ràng bị xa lánh, vậy mà một chút cũng không nhận ra.