Edit + beta: cá quả.
..........
Lý Ngôn Hề xem qua tin tức, cơ bản đều nói về vấn đề đầu tư cổ phiếu. Nếu cô thật sự muốn làm giàu, chỉ cần dựa vào điện thoại này cũng không biết có bao nhiêu cách.
Cô thử gửi một chút thông tin, quả nhiên rất nhanh đã nhận được tin tức tài chính tháng sau — Phỉ Vanh còn chưa kịp xem được tin tức tháng sau. Cô nhìn một chút, tin tức nổi bật hấp dẫn chú ý người khác nhất là giá cổ phiếu Lục Nguyên tăng lên không ít.
Lục Nguyên là một công ty về Internet ở thành phố X, mới vừa ra thị trường không lâu.
Lý Ngôn Hề do dự một lúc, dứt khoát thử một lần. Khoảng thời gian trước, mua phòng khiến tiền tiết kiệm của cô giảm đi trông thấy, vừa lúc làm đầu tư thu hồi một chút tiền vốn. Cổ phiếu Lục Nguyên một cỗ hai mươi nguyên, Lý Ngôn Hề mua một nghìn cỗ thử nghiệm chơi chơi. Cô nhớ tới gia đình Ứng Chử cũng mua phòng ở, hơn nữa còn to hơn phòng mình, chỉ sợ hiện tại còn nghèo hơn cô.
Cô mở tài khoản chim cánh cụt, gửi tin nhắn, “Đêm qua em xem bản đồ sao, thấy cổ phiếu Lục Nguyên rất có tiềm năng, có thể thử xem!”
Ứng Chử: “….Bị trộm tài khoản?”
Lý Ngôn Hề cạn lời, lực đánh chữ cũng mạnh hơn, “Anh có muốn em nói ra chuyện tiểu học anh không được điểm tuyệt đối nên giấu bài thi đi?”
Ứng Chử: “………...” Lúc này dấu ba chấm phá lệ dài, biểu đạt đầy đủ nội tâm chủ nhân không còn gì để nói.
Ứng Chử: “Anh tin tưởng là em.”
Lý Ngôn Hề: “Anh phải tin em! Trực giác của em rất chuẩn.”
Ứng Chử: “Ừ.”
Ứng Chử cũng không trả lời xem có muốn thử hay không, có điều cái gì nên nói Lý Ngôn Hề đều đã nói, cô bình tĩnh đóng chim cánh cụt, tiếp tục chơi điện thoại, khai phá tác dụng của bàn tay vàng này. Khám phá được nửa ngày, cô phát hiện tin tức kinh tế này một tháng chỉ có thể nhận được một lần.
Cô đại khái cũng hiểu rõ, cất điện thoại vào hộp, bắt đầu gõ chữ.
……..
Bởi vì việc chưa thành, cuối cùng Phỉ Vanh bị phán một năm tù giam.
Ứng Chử ngồi trong xe, nhìn điện thoại, thời khắc đều chú ý tình huống thị trường chứng khoán.
Hứa Thanh như cũ ở bên cạnh ríu rít, “Ánh mắt lão đại thật tốt nha! Cổ phiếu Lục Nguyên đúng là tăng không ít, đáng tiếc tháng trước em mua không nhiều, nếu không có thể kiếm nhiều hơn rồi.”
Mặc dù Hứa Thanh nói tiếc hận nhưng ý cười ở khóe miệng đã tiết lộ tâm tình anh cực tốt. Một đợt mua vào mua ra này, làm anh kiếm được mười mấy vạn, hơn nữa cuối năm chia hoa hồng, mua phòng, trở thành người chiến thắng nhân sinh cũng không còn là giấc mơ nữa!
Ứng Chử ừ một tiếng, tựa hồ tiền tài trong thẻ gia tăng cũng vô pháp tác động đến cảm xúc của anh.
Xe dừng lại trước nhà giam, khuôn mặt Ứng Chử hờ hững như băng tuyết.
Anh đi vào, dựa theo trình tự, làm thủ tục xin được gặp Phỉ Vanh đang bị giữ bên trong. Điều kiện trong này không tồi, hơn nữa hôm nay cũng không có nhiều người đến, nên Ứng Chử được sắp xếp đến phòng đơn.
Khi Phỉ Vanh bị người đưa ra, biến hóa lớn đến mức người quen hắn trước kia đều nhận không ra. Hắn cạo đầu trọc, đôi mắt lõm xuống, khí sắc kém như đã mất ngủ nhiều ngày, đáy mắt đều là tơ máu. Ứng Chử nghe nói tội phạm cường, gian bị xếp ở tầng cuối trong tù, xem ra hắn thật sự đã bị chiêu đãi tốt.
Khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy Ứng Chử anh tuấn tiêu sái, đôi mắt bị kí©h thí©ɧ đến đỏ lên.
Ứng Chử nhẹ nhàng cười, lộ ra vài phần trào phúng. Anh cầm lấy microphone, “Lần này tôi tới đây, là muốn nói vài điều với anh, miễn cho anh ở bên trong cũng mơ hồ.” Đồng thời, cũng rút ra một thanh lược, để ở bên cạnh microphone.
Phỉ Vanh hung hăng trừng mắt, “Tao với mày không có gì để nói hết.”
Cho tới bây giờ, hắn vẫn không rõ vì sao mình lại rơi vào kết cục này. Khi vừa mới xuyên qua thế giới này, ỷ vào mình có thể tiên tri, có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, mỹ nhân tiền tài đều không thiếu. Sinh hoạt tốt đẹp như trong mơ khác một trời một vực với thế giới ban đầu, ngày càng mê hoặc hắn, khiến hắn tin tưởng chắc chắn mình là thiên mệnh chi tử.
Chỉ là không biết từ lúc nào, mọi chuyện hắn làm đều gặp trắc trở, hiện giờ còn rơi vào kết cục trong lao. Nhớ lại những ngày bắt đầu sống không bằng chết, hắn không khỏi run lập cập.
Rõ ràng không nên như vậy.
Những thứ của Ứng Chử, hắn đều biết được rõ ràng, vì cái gì lại không cách nào đi lên con đường như vậy? Hắn so với Ứng Chử có kém chỗ nào?
Ứng Chử nói: “Nhà anh phá sản, anh hẳn đã rõ, cuối cùng ba anh phải bán hết của của cải cùng tài sản để có tiền trả nợ, ba ngày trước, ông ấy đã cầm phần tiền còn lại, đi đến thành phố T cùng con riêng để tránh đầu sóng ngọn gió. Dù sao mọi người đều biết con ông ấy là tội phạm, ông ấy không mang nổi vết nhơ này này.”
“Mẹ anh cũng theo qua, hiện tại tình huống không rõ. Tôi thấy anh đáng thương không ai quan tâm, đành phải đến đây.”
Ngoài miệng anh nói đồng tình đáng thương, biểu tình lại vô cùng lạnh lùng.
Phỉ Vanh phẫn nộ đến đôi mắt phun hỏa, lí trí thiêu đốt hầu như không còn, các loại từ ngữ thô tục không ngừng phun ra từ trong miệng.
“Tôi biết anh không phải người thế giới này.”
Ứng Chử bình đạm nói.
Những lời này người khác nghe thấy thực bình thường, rơi vào trong tai Phỉ Vanh, lại giống như sét đánh, hắn như con gà trống bị bóp chặt cổ, không thể thoát ra tiếng. Cả người hắn như đặt trong hầm băng, trong một khắc, máu đều bị ngưng tụ lại. Hắn khϊếp sợ nhìn Ứng Chử đối diện, huyết sắc trên mặt rút đi từng chút một.
“Mày, sao mày lại biết được?”
Bất tri bất giác, ánh mắt nhìn về phía Ứng Chử mang theo nhiều phần sợ hãi, con át chủ bài lớn nhất của hắn — xuyên không lại bị Ứng Chử phơi bày, tự tin trong dĩ vãng trực tiếp vỡ tan thành từng mảnh.
Ứng Chử nhìn thanh lược trong tay, chiếc lược chợt lóe sáng trong giây lát, nhanh đến mức làm người hoài nghi chỉ là ảo giác. Sau quang mang, thanh lược tựa hồ thêm nhiều phần hương vị cổ nhuận khó có thể miêu tả.
“Nói đi, sao mà mày biết được?” Mất đi tự tin, cảm xúc Phỉ Vanh sụp đổ, khàn giọng hét.
Ứng Chử cười nhạt một tiếng, cất lược đi, đặt lại microphone, kết thúc cuộc gặp mặt này.
Mục đích đến đây gặp mặt hôm nay đã đạt được, không cần ở lại thêm nữa.
……
Cùng lúc đó, Lý Ngôn Hề đang ở trước máy tính, hì hục gõ chữ, nỗ lực dự trữ. Qua một tháng được đề cử, tiểu thuyết này đã có thể có tích V, trước mắt số lượng từ đã có 30 vạn. So sánh với các truyện khác, thời gian nhập V muộn hơn nhiều.
Tuy vậy, lượt truy cập truyện cao lên cho cô không ít niềm tin, cũng bởi vì độc giả ủng hộ, cô dự định ngày tích V sẽ viết nhiều một chút. Cho nên hai ngày cuối tuần này, cô đều ngồi múa bút thành văn. Bạn cùng phòng biết cô bận, tận lực không quấy rầy cô, còn mang cơm đến cho cô. Trong vòng hai ngày, cô đã dự trữ được bốn vạn tự, cảm giác cả người đều bị ép khô.
Tuần này Giang Phồn về nhà, lúc lên còn mang theo bánh táo mẹ cô ấy nướng, thấy Lý Ngôn Hề không thể ăn, còn đút cô ăn.
Cho đến khi hoàn thành chương cuối cùng, Lý Ngôn Hề ngừng tay, xoa xoa — a, tay tê mỏi hết luôn! Hơn nữa lúc trước dự trữ, bản thảo trong ba ngày tới cũng đã xong. Ngày mai cô sẽ đăng mười chương, ba ngày tiếp đến mỗi ngày năm chương.
Lúc này Chu Tử cũng vừa từ ngoài về, vừa vào đến cửa đã rót một cốc nước to, ăn một khối bánh táo, mới ngồi vào ghế, “Các cậu biết gì không? Nhóm sinh viên trao đổi năm nay tới rồi. Lúc tớ vừa chơi tennis xong thì nhìn thấy bọn họ từ trên xe xuống.”
“Hiệu trưởng còn tự mình đón bọn họ cơ.”
Lý Ngôn Hề nói: “Bọn họ chắc được sắp xếp vào ký túc xá ở khoa quốc tế?”
Chu Tử gật đầu, nói: “Phải công nhận, giá trị nhan sắc nhóm sinh viên trao đổi năm nay cao hơn năm ngoái, đặc biệt có một cô gái, cực kì xinh đẹp, không hề kém cạnh hoa khôi trường mình.”
Hoa khôi đại học X là Cốc Mạnh Vũ ở khoa nghệ thuật, dáng người cao gầy, mắt như thu thủy, người theo đuổi có thể xếp hàng từ cổng trường phía Bắc đến cửa phía Nam. Có thể so sánh cùng cô ấy, giá trị nhan sắc của cô gái kia thật sự không thấp.
Bốn cô gái trong ký túc xá say sưa thảo luận về nhóm sinh viên trao đổi. Ở tình huống bình thường, sinh viên trao đổi sẽ ở lại khoảng một năm. Trong đó Giang Phồn tích cực nhất, dù sao sau khi tốt nghiệp đại học cô ấy cũng sẽ xuất ngoại du học, nên rất muốn giao tiếp cùng học sinh trao đổi, thuận tiện rèn luyện khẩu ngữ của mình.
……...
Vào ngày đi học hôm sau, Lý Ngôn Hề liền gặp được mỹ nữ trao đổi trong truyền thuyết. Một nhóm sinh viên trao đổi này tổng cộng có mười người, hai người được sắp xếp đến lớp cô, bao gồm cả vị xinh đẹp nhất kia.
Tên tiếng anh của cô gái đó là Alice, tiếng Trung là Tô Nhiễm Nhiễm --- nghe nói đây là do bà ngoại cô ấy đặt.
Tô Nhiễm Nhiễm quả thực đã không cô phụ sự khen ngợi khoa trương của Chu Tử, khuôn mặt của cô ấy cho dù có tiến vào giới giải trí cũng không hề bị thất sắc. Khí sắc ngọt ngào lại tràn ngập phong tình hỗn huyết*, đặc biệt khuôn miệng vô cùng xinh xắn, nhấp môi đều giống như mỉm cười, mang cảm giác thuần khiết. Làn da cô ấy trắng, không phải trắng của người tu tiên trong truyện, đây là lần đầu cô (LNH) thấy kiểu trắng phảng phất như mặt sáng lên như vậy. Đối lập với cô ấy, cô gái Tây Ban Nha còn lại tuy rằng cũng là mỹ nữ, nhưng lại không thể kinh diễm đến như vậy. Cô gái Tây Ban Nha tên Là Lâm Đạt, dùng làn điệu đậm tiếng Trung chào hỏi mọi người. Phần nhiệt tình vụng về này khiến mọi người ở đây không khỏi cười một tiếng.
*Hỗn huyết: con lai
Tay Lý Ngôn Hề không tự chủ được mà đặt ở vị trí trái tim, khẽ nhíu mày. Trái tim truyền đến một trận quặn đau — đã có Phỉ Vanh cùng Minh Tinh làm ví dụ, Tô Nhiễm Nhiễm hẳn cũng giống họ. Cô ấy có năng lực biết trước, là người xuyên không?
Chỉ hy vọng cô ấy tốt bụng giống Minh Tinh, đừng lại thêm một Phỉ Vanh.
Cô nghĩ như vậy, hai học sinh trao đổi trên bục cũng đã tự giới thiệu xong, thầy giáo để các cô tự chọn chỗ ngồi cho mình.
Người xinh đẹp thì luôn được hoan nghênh, mọi người vô cùng để ý xem hai cô gái sẽ chọn chỗ nào.
Lâm Đạt trực tiếp ngồi ở bàn trống hàng đầu.
Tô Nhiễm Nhiễm dưới sự chú ý của mọi người, chậm rãi đi xuống, cuối cùng dừng lại trước bàn Lý Ngôn Hề, ngồi vào vị trí bên cạnh cô.
Cô ấy buông tóc xuống, góc nghiêng phá lệ kinh vi thiên nhân*.
*Kinh vì thiên nhân: kinh ngạc, chấn động vì tài hoa hay mỹ mạo của người khác.
“Chào cậu, tôi là Tô Nhiễm Nhiễm, rất vui khi được biết cậu.”