- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại
- Chương 22
Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại
Chương 22
Edit + beta: cá quả.
......
Ôn Kiều chống cằm nhìn lịch sử trò chuyện, nói: “Sở dĩ em không đăng bài làm sáng tỏ trên diễn đàn, có phải là để bảo vệ bạn đọc bé nhỏ này không?”
Sau khi nhìn thấy ảnh đại diện của ‘Không có kiếp sau’, cô mở miệng một tiếng đều gọi là bạn đọc bé nhỏ.
Lý Ngôn Hề hơi gật nhẹ, “Vâng, cách làm này bị truyền ra, ít nhiều sẽ mang đến phiền toái cho cô ấy.” Tuy rằng sẽ có người sùng bái hacker, nhưng phần lớn còn lại sẽ là cảnh giác cùng chửi bới.
Ôn Kiều nhẹ nhàng cười, Lý Ngôn Hề săn sóc chu đáo cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cô yêu thích.
Lý Ngôn Hề nhăn mũi, “Tuy rằng không thể trực tiếp viết post báo cáo, nhưng vẫn còn cách có thể khiến cô ấy phải thu liễm lại.”
Dứt lời cô liền tạo thêm một tài khoản chim cánh cụt, trước tiên lấy thân phận độc giả để add cô ấy, chờ sau khi đối phương accept, chụp một đoạn chứng cứ, trực tiếp gửi cho tác giả Thỏ Phép Thuật. Đây cũng coi như là một loại cảnh cáo, cảnh cáo những chuyện đối phương làm hết thảy đều đã bị cô phát hiện.
Mười phút sau, Lý Ngôn Hề reload lại diễn đàn, liền phát hiện chủ tus đăng bài bôi nhọ cô đã chủ động xóa post. Tài khoản chim cánh cụt chính cũng nhận được một lời mời kết bạn mới. Cô vừa mở ra, là Thỏ Phép Thuật.
Cô vừa accept, tin nhắn của Thỏ Phép Thuật lập tức xuất hiện.
“Cậu là Vưu Tinh sao? Tôi là Thỏ Phép Thuật, tôi thật sự rất xin lỗi.”
“Vừa rồi tôi mới về tới nhà, em gái tôi đang nghịch máy tính, kiểm tra một chút mới phát hiện ra em ấy viết bài bôi nhọ tiểu thuyết của cậu.”
“Có lẽ là bởi vì tiểu thuyết của cậu xếp hạng cao hơn các đại thần mà em ấy thích, cho nên em ấy không vui. Tôi biết em ấy không có ý xấu, nhưng sợ chuyện này khiến cậu hiểu lầm, nên mới tìm tài khoản cánh cụt của cậu, thay mặt em gái tôi xin lỗi cậu.”
“Thật sự xin lỗi, tôi đã nghiêm khắc dạy dỗ em ấy, chắc chắn lần sau em ấy sẽ không dám làm như vậy nữa.”
Lý Ngôn Hề nhìn lời xin lỗi chân thành trên màn hình, chỉ biết bất đắc dĩ cười. Cô xoa huyệt thái dương, nói: “Em gái cô ấy thật đáng thương, phải gánh hết trách nhiệm thay cho chị.”
Những lời này của Thỏ Phép Thuật, một chút cô cũng không tin. Đặc biệt đến lúc này đối phương còn không quên lôi đại thần ra làm lá chắn…. Quả thực…
Ôn Kiều lạnh nhạt nói: “Lần này là em gái cô ta, sau này sẽ là em trai.”
Hai người đều không phải đồ ngốc, đương nhiên sẽ không bị dăm ba câu của Thỏ Phép Thuật lừa gạt.
Lý Ngôn Hề chống cằm nhìn Thỏ Phép Thuật bên kia không ngừng nhắn tin qua, tỏ vẻ cô ấy đã dạy dỗ nghiêm khắc em gái mình, hy vọng cô có thể bởi vì em ấy còn nhỏ mà bỏ qua cho.
Cô vô cùng dứt khoát mà chụp lại màn hình Thỏ Phép Thuật thừa nhận chuyện này có liên quan tới mình, gửi lại.
“Nếu còn có lần sau, tôi sẽ đăng ảnh chụp này lên diễn đàn.”
Sau đó kéo đen người này, thần thanh khí sảng. Mọi người trên diễn đàn cũng sẽ không tin là do em gái cô ấy làm.”
Cô còn vào riêng tài khoản viết truyện của Thỏ Phép Thuật, là đề tài trọng sinh đang nổi, lối hành văn rành mạch, cho nên thành tích cũng thực không tồi. Chỉ tiếc nhân phẩm quá kém!
Lý Ngôn Hề đóng máy tính, đi tắm rửa trước, sau đó ngủ ở phòng khách của Ôn Kiều. Sáng sớm hôm sau cô lại bắt đầu mở máy gõ chữ, còn Ôn Kiều thì luyện thanh ở phòng luyện âm riêng của mình.
Lý Ngôn Hề nghĩ, ngày thường cô viết truyện cũng thường hay nghe nhạc, hơn nữa cô thực sự rất thích giọng hát của Ôn Kiều, cuối cùng ôm laptop đến phòng luyện âm, vừa nghe hát, vừa cần mẫn gõ chữ.
Ôn Kiều biểu diễn đoạn đầu của bài hát mới sáng tác gần đây <>, bài hát này cũng là cô viết cho nam chính của <>. Nam chủ là bạn tốt của anh trai nữ chủ, nhìn thì như bất cần đời kỳ thật kiến thức rộng rãi. Hắn đưa nữ chủ vào vòng chính trị này, bao dung cho cô nghịch ngợm gây phiền toái, ôn nhu đều giấu trong những hành động nhỏ nhặt nhất.
Ôn Kiều không chỉ biết soạn nhạc, ca từ cũng viết vô cùng tốt, thập phần phù hợp với tâm thái nhân vật.
Trong tiếng hát của Ôn Kiều, linh cảm Lý Ngôn Hề tràn đầy, hạ bút như có thần. Bình thường cô viết một vạn chữ trong vòng một ngày, hôm nay tâm trạng cực tốt, một buổi sáng đã hoàn thành xong.
Lý Ngôn Hề ghi lại bài hát này, chuẩn bị cho về sau cạn ý tưởng, lại bỏ ra nghe thêm lần nữa.
“Ôn Kiều, chị đúng là nữ thần Muse của em!” Lúc nào cũng mang linh cảm đến cho cô.
Ôn Kiều cười đến hoa chi loạn chiến*, “Như nhau mà.”
*花枝乱颤 Hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên.
Ngôn Hề cũng mang đến cho cô không ít linh cảm, lại nói, nếu không nhờ có Ngôn Hề, cô cũng không thể thuận lợi ký hợp đồng cùng Hoàng Triều.
Trước mắt thì nhiệm vụ buổi sáng đã hoàn thành xong, buổi chiều Lý Ngôn Hề lại viết thêm 5000 chữ mới bắt đầu thu xếp đồ trở lại trường. Ngày mai cô khai giảng, sắp xếp sách vở, thuận tiện chuẩn bị trước bài. Bởi vì được đề cử, cô cũng chuẩn bị cho mỗi ngày viết hai chương.
Ôn Kiều đưa cô ra trạm xe buýt.
…..
Khi Lý Ngôn Hề trở lại ký túc xá, phát hiện trên bàn xuất hiện thêm một bưu phẩm, còn có không ít thư.
Đào Hân Nhiên nói: “Người của chuyển phát nhanh vừa giao tới, còn thư là Chu Tử lấy về cho cậu.”
Lý Ngôn Hề xem qua, thấy tài khoản người gửi chuyển phát nhanh là Tả Thiến Thiến, liền đoán được đây là điện thoại Phỉ Vanh đưa, cho nên Tả Thiến Thiến gửi qua cho mình.
Tự tay cầm điện thoại, Lý Ngôn Hề rất rõ cái này không phải của mình. Cứ cho là rất giống, nhưng tốt xấu gì cô cũng đã gắn bó với nó bốn năm, chẳng lẽ lại không nhận ra. Chỗ nào bị bong tróc, chỗ nào có trầy xước, cô đều rõ như lòng bàn tay.
Bất kể giống thế nào, chung quy đều là giả. Có điều chỉ trong một ngày ngắn ngủi Phỉ Vanh đã có thể tìm ra một thứ như này, đúng là tốn không ít tâm tư.
Cô cười lạnh trong lòng: Đối phương chỉ biết dùng tâm tư lên những thứ bàng môn tả đạo này*.
*Bàng môn tả đạo là chỉ chung các tôn giáo, học thuyết dẫn dắt con người vào đường tà vạy quanh co, có xu hướng trục lợi cầu danh, không đạt được kết quả chân chính.
Cô thử khởi động máy, giống như đã dự đoán, điện thoại này đã hỏng hoàn toàn, màn hình đen sì, liền tính cô đem đến cửa hàng di động sửa, phỏng chừng cũng không chữa được.
Cô thu điện thoại vào — tuy rằng là hàng giả, nhưng nhận lấy chiếc điện thoại này, dù sao cũng có thể làm Phỉ Vanh lơ là cảnh giác.
Chỉ hy vọng Ứng Chử bên kia có thể thuận lợi lấy điện thoại về.
…..
Để cho năm thứ tư đại học có nhiều thời gian trống hơn nên từ học kì một năm ba nhà trường đã sắp xếp cho sinh viên không ít chương trình học, bởi vậy mới vừa khai giảng xong, Lý Ngôn Hề vô cùng bận rộn, cơ bản chỉ chạy đi chạy lại giữa thư viện và ký túc xá. Nếu không phải có rương bản thảo dự trữ, chỉ sợ cô sẽ không ra kịp chương mới mất.
Sau hai ngày bận rộn, cô mới xem như đã quen với tiết tấu công việc. Kể cả khi bận, cô vẫn sẽ bớt chút thời gian để xem tình trạng tiểu thuyết của mình trên bảng đơn, cũng có so sánh với các tiểu thuyết khác, các số liệu của cô chỉ có thể nói là tầm trung. Tuy rằng có chút nhụt chí, nhưng Lý Ngôn Hề không phải người dễ bị quật ngã như vậy, cô vẫn tiếp tục sự nghiệp gõ chữ của mình.
Biên tập viên Lưu Niên nói với cô: “Tiểu thuyết này của cô tuy bây giờ chưa được đánh giá cao lắm nhưng chắc chắn về sau lượng sách bán ra sẽ không kém người khác.” Lời nói của biên tập viên cũng khiến cô tự tin lên nhiều.
Buổi tối thứ sáu, sau khi viết xong bản kế hoạch công việc, cô viết 3000 chữ, cho đến khi thư viện đóng cửa, cô mới thu dọn laptop trở lại ký túc xá.
Ra đến cửa thư viện, vừa lúc gặp Phỉ Vanh. Mỗi lần gặp được Phỉ Vanh, trái tim đều sẽ bị nhói lên, cũng coi như là báo động trước khi sử dụng năng lực, giống như radar vậy. Cô đang muốn quay người đi hướng khác, Phỉ Vanh lại nhanh hơn một bước, đi đến trước mặt cô chào hỏi, “Ngôn Hề.”
Tuy mấy ngày nay Lý Ngôn Hề không quá để ý tới bát quái trong trường, nhưng vẫn nghe thấy có người nói qua tình huống gia đình Phỉ Vanh không tốt, phải bán đa số bất động sản mới có thể vượt qua khó khăn. Chỉ là xem ra hôm nay tâm trạng Phỉ Vanh rất tốt, khóe môi treo ý cười, chỉ kém không ngâm nga hát, phảng phất giống như khốn cảnh trong nhà không liên quan gì đến hắn.
Lý Ngôn Hề lãnh đạm nói: “Làm ơn gọi tôi là Lý Ngôn Hề, tôi với anh cũng không thân như vậy.” Đối mặt với Phỉ Vanh, cô thậm chí còn không muốn duy trì vẻ ngoài giả tạo. Cô chưa từng gặp qua một người con trai nào ghê tởm như hắn ta.
Phỉ Vanh tựa hồ không thèm để ý đến thái độ xa cách của cô, như cũ cười nói: “Anh nghe nói bạn học Lý đã tìm được điện thoại, chúc mừng em.” Hắn tạm dừng một chút, ý vị thâm trường nói: “Đồ vật quan trọng như vậy thì em nên giữ gìn cẩn thận chứ đừng vứt lung tung. Điện thoại là ai tìm được trả cho em vậy?”
Chỉ có thể nói kỹ thuật diễn của Phỉ Vanh tốt thật, rõ ràng biết ngọn nguồn sự việc, còn có thể trước mặt cô chân thành đến vậy.
Lý Ngôn Hề nhàn nhạt nói: “Một cô gái mà tôi không biết.” Nói xong cô cũng rời đi luôn.
Phỉ Vanh cũng không dây dưa, mỉm cười, ung dung đi về hướng phòng nhạc.
Lý Ngôn Hề dừng chân, nhíu mày nhìn bóng dáng hắn. Hắn, gặp chuyện gì vui sao? Tâm tình tốt như vậy…..
Việc có thể khiến Phỉ Vanh vui vẻ, thường sẽ có người gặp rắc rối.
Lý Ngôn Hề chỉ đơn giản sử dụng năng lực đọc tâm của hôm nay, tiếng lòng của Phỉ Vanh nháy mắt vang lên.
[Mình phải chạy qua đấy thật nhanh, không thì sẽ bỏ lỡ kịch vui mất.]
[Chờ những người đó thật sự xuống tay, mình cũng không tin cô ta còn có mặt mũi ở lại đây.]
[Tôi cũng không muốn làm như vậy đâu, dù sao cũng từng có quan hệ, ai bảo cô không biết tốt xấu, lại cứ gây phiền toái cho tôi]
[Tốt xấu gì cũng từng là người phụ nữ của mình, thôi, cứ đến phòng học dương cầm nhắc nhở mấy người đó một chút, hù dọa cô ta thôi, đừng thật sự cưỡng bức, mình không muốn đỉnh đầu bị xanh mượt đâu.]
Phần suy nghĩ sau đấy vì hắn đã đi xa mà bị dừng lại.
Sắc mặt Lý Ngôn Hề trầm trọng, tức giận đến mức nói không ra lời. Phỉ Vanh có thể lần lượt thay đổi suy nghĩ của cô về giới hạn của hắn, đến cả loại thủ đoạn hạ tiện chụp ảnh nude uy hϊếp người khác cũng dám dùng. Nếu để hắn thật sự thành công, chụp được ảnh để uy hϊếp Trương Nhuế Nhã, chắc chắn sẽ tạo thành bóng ma tâm lý cho cô ấy. Hiện tại phòng dương cầm đang trong thời gian tu sửa, các tiết âm nhạc sẽ đều học ở nơi khác. Nếu Trương Nhuế Nhã thật sự đến nơi đó, kể cả kêu to cũng chưa chắc có người nghe được.
Cô tức giận, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì đã đề phòng Phỉ Vanh, nghe tiếng lòng của hắn.
Không thể kéo dài thời gian, cô nhanh chóng quyết định gọi điện thoại cho Minh Tinh “Minh Tinh, cậu có ở trường học không? Vừa rồi tớ vô tình nghe thấy Phỉ Vanh nói với người khác sẽ xử lý Trương Nhuế Nhã……”
Cô đem ngọn nguồn sự việc nói nhanh cho Minh Tinh, hơi cải biên một chút sự thật — Cô cũng không thể nói rằng mình biết do dùng năng lực đọc tâm. Cô không phải đồ ngốc mà đơn độc qua đấy, bên kia không biết có bao nhiêu người, một mình qua đó chính là đưa dê vào miệng cọp.
…….
Bởi vì sự tình cấp bách, Minh Tinh đến rất nhanh, chỉ muộn hơn Lý Ngôn Hề năm phút, phía sau cô còn có ba bảo tiêu.
Minh Tinh giải thích nói: “Vừa lúc ba mẹ mình bảo chú Vương mang đồ đến cho mình, nên mình đưa họ tới đây luôn.”
Lý Ngôn Hề gật đầu, không kịp nói nhiều với cô ấy, chạy đến tầng 5. Vừa đến tầng 4, bọn họ đã nghe được động tĩnh từ trên lầu truyền đến, bước chân không khỏi nhanh hơn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại
- Chương 22