Chương 21

Edit + beta: cá quả

.......

Cô gái bị cô giữ tay cũng bị dọa cho choáng váng, có chút mờ mịt, “Sao, làm sao có thể cơ chứ?”

“Cô đang đùa tôi à?”

Nói đến phần sau, cô ấy lại bắt đầu tức giận.

Ôn Kiều đứng bên cạnh hết sức vui mừng, bả vai không nhịn được run run. Cô cười đến đôi mắt ngập nước, lóng lánh, vô cùng câu nhân khiến người chỉ muốn sa vào. Cô đứng bên cạnh Lý Ngôn Hề, nói với cô gái kia: “Tuy tôi không biết bạn trai cô là ai, nhưng tốt nhất cô nên quản chặt bạn trai mình đi.”

“So với Ngôn Hề nhà tôi, người đàn ông khác tôi đều chướng mắt.”

Bốn chữ “Ngôn Hề nhà tôi” thật sự quá ngọt khiến Lý Ngôn Hề là con gái nghe xong cũng cảm thấy nóng mặt.

Một tay trống trong ban nhạc không nhịn được nói: “Khó trách Ôn Kiều luôn từ chối con trai, hóa ra là có xu hướng tính dục khác.” Anh ta làm ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

Khóe miệng Lý Ngôn Hề co rút, đầu cô bí quá, mới dùng đến lý do này, thế mà vẫn thật sự có người ngốc tin tưởng!!

Lý Ngôn Hề buông tay cô gái kia ra, lúc này bảo vệ cũng chạy vào, “mời” cô gái ra ngoài, nhìn dáng vẻ đỡ người này của họ, rất có khả năng cô gái này sẽ nằm trong sổ đen quán bar.

Cặp mắt đào hoa của Ôn Kiều quét một vòng xung quanh, nhẹ nhàng cười, chợt nắm lấy cánh tay Lý Ngôn Hề, “Đi về thôi, bạn gái của chị.”

Lý Ngôn Hề cứng họng. Ban đầu cô tìm cái lý do thoái thác này, cũng là vì Ôn Kiều. Ôn Kiều dưới tiểu thuyết của cô, dùng ID “Kiều Ôn” tranh vị trí xếp hạng với một số fans của mình. Lý Ngôn Hề không nghĩ tới bạn tốt lại vung nhiều tiền như thế cho tiểu thuyết của mình --- rốt cuộc thì 50% khen thưởng cũng sẽ rơi vào tay trang web, cho nên gọi điện khuyên ngăn cô ấy một hồi. Tuy Ôn Kiều đã đồng ý, nhưng sau đấy lại đổi luôn ID mình thành “Bạn gái Vưu Tinh”. Vưu Tinh là bút danh của cô, lúc đấy gõ linh tinh thì được tên này, cũng không có hàm ý gì đặc biệt. Chính vì nhìn ID này quen rồi, cho nên thời điểm giải vây hôm nay, cô mới đột nhiên xưng bạn gái. Hiện giờ, não đã quay trở lại, cô xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui đầu vào.

Hai người dung mạo trăm dặm mới tìm được, chậm rãi rời đi từ trong sự chú ý của mọi người, chỉ để lại bát quái đầy đất cho quần chúng ăn dưa hóng hớt.

Lúc ra cửa thì trời đã muộn, hai người trực tiếp đi đến chỗ ở Ôn Kiều. Hoàng Triều tài đại khí thô*, cấp cho Ôn Kiều một căn hộ 3 phòng có 2 sảnh, đường đi thuận lợi, ra vào đều yêu cầu kiểm tra mặt, shipper cũng không thể vào trong. Một căn hộ như vậy, giá không thể dưới năm triệu. Trong này còn có một phòng riêng để luyện âm, Lý Ngôn Hề chạy tới, ngó đông ngó tây, cũng coi như được mở mang tầm mắt.

*Tài đại khí thô: giàu có, xa xỉ

Đến khi cảm thấy đã tham quan đủ, Lý Ngôn Hề mới mở laptop, chuẩn bị làm mới bình luận.

Nhìn nhìn, mày không tự giác nhíu lại. Hôm nay bình luận tăng lên không ít, đa số đều là mắng chửi. Cô nghiêm túc xem, đại khái cũng đã hiểu được nguyên nhân. Tiểu thuyết này của cô, đề tài có chút không nổi bật lắm, nhưng bởi vì được tặng không ít lôi, xếp hạng rất cao ở bảng đơn bá vương phiếu. Vì thế mọi người trên diễn đàn trang web cho rằng cô ăn gian phiếu, không ít người công kích ở phần bình luận. Cũng có người cho rằng cô bỏ tiền mua thứ hạng, châm chọc mỉa mai, thậm chí không ít ô ngôn uế ngữ, làm ô nhiễm mắt nhìn.

[Cái loại văn rách rưới gì đây? Thế này mà cũng ở đầu bảng, tác giả phải bỏ ra bao nhiêu tiền vậy trời.]

[Văn rác đừng chiếm vị trí nữa, mỗi lần nhìn thấy tiểu thuyết này đều cảm thấy phiền.]

[Nội dung như cứt chó, nữ chủ như tiện nhân vậy.]

[Khó trách viết hai mươi vạn chữ cũng không thể phất lên, tác giả cứ chuẩn bị tinh thần flop cả đời đi.]

Ôn Kiều đứng sau cô, cũng thấy được những bình luận công kích đó, lông mày nhăn lại, tức giận ra mặt. Cô lấy điện thoại ra, cắn răng nói: “Chị sẽ giúp đem chửi lại.”

Nguyên bản Lý Ngôn Hề cũng là một bụng tức giận, nghe xong lời này ngược lại hòa hoãn hơn, “Từ từ, trước tiên chị đừng làm vậy! Chúng ta hiện tại đang dùng chung ID, chị lên sàn, đến lúc bị tra ra ip, sẽ bị nói là nick phụ của em.”

Ôn Kiều nói: “Chẳng lẽ em cứ để bọn họ nhục mạ như vậy sao?”

Rõ ràng khi bị người khác mắng chửi ở quán bar, Ôn Kiều luôn duy trì bộ dáng bình tĩnh, hiện giờ lại vì chuyện của Lý Ngôn Hề mà phát hỏa.

Lý Ngôn Hề không tiếp tục xem những bình luận ác ý nữa mà mở chim cánh cụt ra. Chim cánh cụt nhấp nháy không ngừng, là biên tập Lưu Niên gửi tin nhắn.

“Cô có ở đấy không?”

“Ngày mai tôi sẽ sắp xếp người đàn áp những cái đấy, cô cứ chỉ cần viết truyện thôi.”

“Không cần quan tâm đến bài viết trên diễn đàn đó.”

Lý Ngôn Hề không tự giác cười, trả lời, “Tôi biết rồi, tôi sẽ nỗ lực đổi mới tiểu thuyết.”

Cô không nghĩ tới chính là đã 11 giờ, biên tập viên vẫn còn ở đó, trả lời ngay lập tức.

“Được, cô đừng để ý những thứ linh tinh kia, tiếp tục viết truyện chính là phương pháp phản kích tốt nhất.”

“Tôi rất xem trọng tiểu thuyết này của cô, tuy rằng chưa hot, nhưng cũng rất cuốn, cứ tiếp tục viết, nói không chừng còn có cơ hội phất lên.”

Ôn Kiều tán thưởng nói: “Đúng vậy, biên tập viên này của em tinh mắt ghê, người đại diện của chị vô cùng khó tính cũng nói tiểu thuyết của em không tồi.”

Sau khi được biên tập viên cổ vũ, tâm trạng Lý Ngôn Hề tốt lên không ít, điềm tĩnh xem lại những bình luận đó. Một đợt này có lẽ có người ghen tị, cho nên mới cố tình gây ra gió.

Tính cách cô nhìn thì ôn hòa, kỳ thật lại rất bướng bỉnh, người khác càng muốn chèn ép cô, cô càng phải viết cuốn tiểu thuyết này, hung hăng vả mặt lại bọn họ. Ban đầu cô viết tiểu thuyết này chỉ để gϊếŧ thời gian, càng viết càng dành nhiều tình cảm, cũng muốn nó được yêu thích.

Cô mở hồ sơ ra, chuẩn bị gõ chữ. Thời gian này cô tương đối bận, trong bản dự trữ cũng chỉ còn có hai vạn chữ, hiện tại muốn viết nhiều một ít. Tuy rằng biên tập viên nói một ngày chỉ cần viết 3000 chữ là được, nhưng cô lại thấy nhiều được bao nhiêu thì tốt hơn bấy nhiêu.

Ôn Kiều thấy cô nghiêm túc viết, cũng không quấy rầy. Cô ấy vào bếp rửa táo và dưa hấu, cắt thành từng miếng, biến thành trái cây thập cẩm, mang đến bên cạnh Lý Ngôn Hề. Cô ấy ăn một miếng, lại xúc một thìa cho Lý Ngôn Hề.

…….

Lý Ngôn Hề viết vô cùng nhập tâm, năng suất cũng hơn ngày thường một chút, chờ đến khi viết một chương 3000 ký tự, vừa đúng 12 giờ.

Cô bỏ bản thảo vào rương dự trữ, duỗi người.

Ôn Kiều đem miếng táo cuối cùng đến bên miệng cô, Lý Ngôn Hề cắn xuống, hương vị ngon ngọt lan ra đầu lưỡi, cô cong mắt, “Ăn ngon.”

Ôn Kiều cười nói: “Chị cũng thấy ngon, viết như thế nào rồi?”

Lý Ngôn Hề nói: “Em mới viết xong một chương, ngày mai em sẽ viết thêm ba chương nữa.”

Cô hiện tại tràn đầy động lực.

Cô reload page, lại phát hiện những bình luận nhục mạ cô đều đã biến mất.

“Chắc là có người hỗ trợ report.” Ôn Kiều giơ điện thoại, “Chị cũng vừa report mấy cái.” Thời điểm Lý Ngôn Hề gõ chữ, cô lần lượt report hết những bình luận công kích kia.

“Ồ.”

Ngoại trừ nhiều bình luận công kích bị report, còn có không ít người đọc tặng thưởng địa lôi dưới tiểu thuyết của cô. Người đọc “Không có kiếp sau” này, thậm chí còn phản bác lại, logic rõ ràng, trật tự hợp lí, những người bôi đen kia đều á khẩu không trả lời được. Dưới mỗi bình luận của anh, đều có một đám người đọc kêu “666”

*666: Trong tiếng Trung cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này sẽ là /liùliùliù/. Tuy nhiên cách đọc của từ này lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/. Hàm ý của từ này là để khen ngợi 1 người quá giỏi, khả năng cực kỳ “trâu bò”.

Tâm trạng Lý Ngôn Hề lập tức tốt hơn nhiều. Cứ cho thế giới này có không ít người đáng ghét, nhưng tiểu thiên sứ lại gấp bội, vì những tiểu thiên sứ đó, cô lại càng phải cố gắng viết thật tốt.

Những bình luận công kích bị xóa không ít, những bình luận an ủi cô cũng dần hiện ra khiến lòng cô ấm áp.

Cô nhìn một chút, “Không có kiếp sau” trước giờ chỉ tặng thưởng chứ không nhắn lại cũng để lại bình luận hiếm hoi.

[Cậu viết rất hay, cố lên.]

Phần sau còn để lại một dãy số.

Lý Ngôn Hề suy nghĩ, con số kia chính là chắc hẳn dãy số chim cánh cụt của cô ấy. Cô rất thích cô gái này, vì vậy không hề do dự mà add thêm cô ấy. So sánh với cách nhắn cứng rắn, chim cánh cụt ‘Không có kiếp sau’ khiến cho người ta cảm thấy hoàn toàn bất đồng. Ảnh đại diện của cô ấy mang phong cách Lolita Gothic, tên là một chuỗi ký tự màu sắc, tràn ngập hương vị nghịch ngợm đáng yêu.

Cô vừa mới accept, đối phương đã lập tức gửi văn bản qua.

Lý Ngôn Hề mở văn bản, bên trong là các số hiệu liên tiếp làm da đầu cô tê dại- Môn ngôn ngữ C này cần có Ứng Chử hỗ trợ dạy kèm mới có thể khiến cô khó khăn vượt qua, cô thật sự quá khổ sở với đống số hiệu. Lý Ngôn Hề di chuột, lướt tới cuối văn bản. Phía dưới cùng là một chuỗi địa chỉ ip.

“Đêm nay tôi đã điều tra chủ tus bêu xấu tiểu thuyết của cậu, đã tìm được ip của đối phương rồi.”

“Bút danh của đối phương là “Thỏ Phép Thuật”, tiểu thuyết của cô ấy lúc trước xếp cuối cùng của bảng đơn. Sau khi cậu xếp bảng, cô ấy bị ngã đài, với lại những tác giả khác ít nhiều đều có danh tiếng, cho nên cô ấy mới nhắm vào cậu.”

“Đặc biệt lúc trước vì được xuất hiện trên bảng đơn, cô đấy đã bỏ ra khá nhiều tiền tự mua phiếu, bây giờ tất cả lại thành công cốc.”

Lý Ngôn Hề đã hiểu, đây còn không phải bắt nạt quả hồng mềm dễ niết sao. Trong mắt Thỏ Phép Thuật thì cô chính là một tiểu trong suốt dễ bị bắt nạt nhất.

“Cảm ơn cậu.” Cô gửi tin nhắn qua.

Không có kiếp sau: “Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu lật tẩy cô gái kia trên diễn đàn.”

Lý Ngôn Hề ngẩn ra một chút, hỏi biên tập viên Lưu Niên xem Thỏ Phép Thuật và mình có cùng bảng đơn hay không, sau khi nhận được đáp án khẳng định, cô rất nhanh trả lời ‘Không có kiếp sau’.

“Không cần đâu, tôi muốn tự mình chiến thắng cô ấy.”

……

Trong công ty.

“Tôi muốn tự mình chiến thắng cô ấy.”

Ứng Chử nhìn tin nhắn trên màn hình máy tính, nhẹ nhàng cười. Quả nhiên là phong cách của cô, đôi khi, vị thanh mai này của anh vô cùng cứng rắn.

Hứa Thanh nhìn thấy ý cười ôn nhu trên mặt anh, nhịn không được run lập cập, hét lên: “Lão đại! Em đã report nhiều lắm rồi, vẫn phải report tiếp sao?”

Đường đường là một nhân tài kỹ thuật, lại bị lão đại bắt hỗ trợ report bình luận dưới tiểu thuyết, quả thực là đại tài tiểu dụng.*

*Đại tài tiểu dụng: tài năng lớn bị sử dụng vào việc nhỏ.

“Cậu cứ tiếp tục đi”

Hứa Thanh thở ngắn than dài, “Anh có thấy quầng thâm dưới mắt em không? Chính là vì bị anh bóc lột sức lao động đấy!”

Ứng Chử nhàn nhạt nói: “Sau khi xong chuyện này, tăng thêm nửa tháng tiền lương.”

Tinh thần Hứa Thanh lập tức phấn chấn, “Lão đại, anh chính là ánh đèn soi sáng cuộc đời em.”