Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + beta: cá quả, cá lóc

.......

Sáng hôm sau, Lý Ngôn Hề đem quần áo tình nguyện của mọi người trong ban ủy viên sinh hoạt đến các ký túc xá. Đồng phục chung của những người tình nguyện là một chiếc áo thun sam in ‘Khoa tiếng Anh’ xinh đẹp.

Cô được sắp xếp đi làm công tác báo danh cho tân sinh viên, dựa theo cách nói của ủy viên sinh hoạt, cô chính là mặt mũi của cả ban, đương nhiên phải đem ra khoe một chút.

Lý Ngôn Hề vô ngữ cũng chỉ có thể tiếp nhận công việc này. Phụ trách cái này cũng khá tốt, có thể ngồi trong ô che nắng, không cần phải chạy khắp nơi dưới mặt trời. Cho nên cô dứt khoát đồng ý.

Ngay hôm sau đã bắt đầu công việc báo danh, mấy ngày tiếp theo cũng sẽ tương đối bận rộn, bởi vậy Lý Ngôn Hề liền dành thêm chút thời gian để viết bản thảo, miễn cho khai giảng bận rộn phải delay. Có lẽ là do tâm tình tốt, tốc độ viết của cô không tồi, đến buổi tối đã viết được một vạn hai chữ, cộng với một ít bản thảo cô đã tích góp trước đó, mười ngày tới sẽ không cần phải lo lắng đến vấn đề ra chương mới.

Nghĩ đến điều này, cô không khỏi thở phào, theo thói quen đi xem feedback. Tiểu thuyết này của cô thành tích từ đầu không được tốt lắm, mãi đến thời gian sau cốt truyện dần vào giai cảnh, thành tích mới chậm rãi khởi sắc lên. Lại xem feedback, Lý Ngôn Hề phát hiện số liệu tăng nhanh hơn nhiều so với hôm qua.

Chẳng lẽ là có đề cử?

Ý niệm này vừa xuất hiện đã bị cô ép xuống. Không đúng, nếu như có đề cử, hệ thống sẽ thông báo cho cô ngay. Hơn nữa, tiểu thuyết này của cô cũng không có ký hợp đồng, sao có thể lên bảng đơn*.

*bảng đơn ở đây mình nghĩ như kiểu mấy cái truyện hot xếp ở đầu bảng ở home ấy.

Chờ sau khi nhìn xuống bình luận, cô mới biết được nguyên nhân là bởi vì có độc giả thổ hào tặng mình hai mươi cái nước sâu ngư lôi, trực tiếp đưa cô lên bảng đơn. Tỉ lệ lộ diện ở bảng đơn ké theo biên độ gia tăng trên phạm vi lớn của cô tăng nhanh chóng.

Vị độc giả thổ hào kia là ‘Không có kiếp sau’. ‘Không có kiếp sau’ xuất hiện trong mục độc giả mới của truyện một tuần trước, chưa từng nhắn tin, chỉ có yên lặng ném lôi. Trước đó vẫn luôn đứng đầu danh sách bá vương phiếu của bảng đơn, cho đến tối qua bị Ôn Kiều ép xuống. Hiện tại vị thổ hào này lại lần nữa vung tiền như rác, lại lên đứng đầu bảng. Không thể nghi ngờ tiểu thuyết của mình được người khác yêu thích rất có cảm giác thành tựu. Cô nhắn tin riêng cảm ơn vị độc giả thổ hào này. Nguyên bản sau một ngày có hơi mệt, lại một lần nữa tràn ngập động lực.

Cô tắt máy tính, lên giường nghỉ ngơi.

… …

Ký túc xá đại học K

Sau khi Ứng Chử xong việc liền mở trang web văn học, khi nhìn đến tên quen thuộc trên bảng đơn, trong mắt nhiễm nhiều phần ý cười.

Bạn cùng phòng tiểu A vừa lúc đi qua, thoáng nhìn qua trang web, chấn động, “Đây không phải trang web văn học nữ tính lớn nhất Hoa Quốc sao? Tôi nghe nói ở đấy tất cả tác giả cùng độc giả đều là nữ, từ lúc nào cậu lại hứng thú với cái này?”

Ứng Chử nhàn nhạt nói: “Tiểu thuyết kỵ sĩ này không tồi, rất có khí chất.”

Tiểu A xua xua tay, “Tôi không có hứng thú với loại truyện này, lúc trước xem thử một chút, bị hai người đàn ông yêu đương dọa cho out.”

Ứng Chử không tiếp lời, kéo chuột xuống, đến khi nhìn thấy lời cảm ơn của cô thì khóe môi cong cong.

Tiểu A cảm thấy kì lạ, bạn cùng phòng này của anh ta ở trước mặt giáo hoa cũng chưa từng thấy hắn cười đẹp đến như vậy. Chẳng lẽ thật sự là thích xem trang web tiểu thuyết này?

Kết quả giây tiếp theo, ý cười thuận hòa vui vẻ tràn đầy cảnh xuân biến mất toàn toàn, chuyển thành trời đông giá rét lạnh thấu xương.

Ứng Chử load lại trang web, phát hiện anh lại lần nữa bị rớt xuống hạng hai. ID ‘Kiều Ôn’ lưu loát tặng 30 cái biển sâu, đem ‘Không có kiếp sâu’ đẩy xuống ở top 2.

Đáy mắt anh chợt lóe lưu quang nguy hiểm, dứt khoát nạp phí, tiếp tục tặng lôi.

….. Sau đó mặt anh đen lại.

Võng bạc và Alipay của anh không có tiền, thẻ tín dụng của anh không thể liên kết với võng bạc.

Ứng Chử quay đầu, “Tiểu A, cho tôi mượn 5000, buổi tối tôi chuyển khoản trả cậu.”

Gia cảnh tiểu A không tồi, không thiếu 5000 khối này, liền trực tiếp chuyển cho Ứng Chử.

Ứng Chử tiếp tục tặng lôi, đến khi thấy ID một lần nữa trở lại vị trí đầu bảng, ý cười lại lần nữa về đến trên mặt.

Còn tiểu A thì tiếp tục lướt diễn đàn, chợt kinh ngạc nói: “Ứng Chử, vị thanh mai trúc mã kia của cậu có phải là Lý Ngôn Hề không? Đại học Z khoa tiếng Anh?”

Ứng Chử nghe thấy tên quen thuộc, chuyển sự chú ý sang anh ta, “Ừ, làm sao vậy?”

Tiểu A phấn chấn, mặt mày hớn hở hỏi: “Mỹ nữ đại học Z nhiều thật! Chất lượng so với trường chúng ta tốt hơn nhiều. Tôi vừa lướt diễn đàn trường bọn họ, thấy có người nói hội trưởng Hội học sinh họ theo đuổi thanh mai của cậu, còn chia tay với bạn gái mình.”

Tiểu A đem điện thoại tới trước mặt Ứng Chử.

Ứng Chử lướt xuống, đầu bài viết là khiển trách Lý Ngôn Hề, chờ sau khi lộ ra sự việc Phỉ Vanh cùng lúc theo đuổi nhiều nữ sinh, dư luận liền đảo ngược lại, quay tới khiển trách Phỉ Vanh, ngẫu nhiên một ít lửa đạn bay đến người Trương Nhuế Nhã. Ứng Chử nhìn đến đoạn sau, mày đang nhăn lại mới giãn ra.

Cô ấy không chịu ủy khuất là tốt rồi.

Tiểu A thò qua, chỉ vào ảnh chụp đã qua chỉnh sửa của Trương Nhuế Nhã, hỏi: “Vẫn là thanh mai cậu đẹp nhỉ?”

Ứng Chử lạnh lùng lộ ra biểu tình “Biết rõ còn cố hỏi”.

Tiểu A giơ tay tỏ vẻ đầu hàng - anh ta thật sự không nên hỏi vấn đề này.

… …

Lý Ngôn Hề không tuyên truyền chuyện này nhưng ngày đó phát sinh, sự tình ít hoặc nhiều cũng sẽ bị truyền ra ngoài, dân chúng thật sự rất thích nghe ngóng loại chuyện tranh giành tình cảm này. Đặc biệt khi nhân vật chính đều là những người có tiếng tăm trong trường, một anh chàng đẹp trai và hai mỹ nhân xinh đẹp. Sau đấy Minh Tinh nhập chuyện lại càng khiến quần chúng vây xem ăn đầy đất dưa.

Lý Ngôn Hề bình tĩnh ngồi phía trước bàn, phụ trách công việc đưa tin các tân sinh viên, thuận tiện cho các khoa tiếng Anh phát đơn tuyên truyền, bản đồ trường cho tân sinh viên. Đối với những ánh mắt săm soi mình, cô trực tiếp làm ngơ, khí định thần nhàn*.

*Khí định thần nhàn: bình tĩnh.

Năm nay khoa tiếng Anh vẫn như cũ là nữ sinh chiếm đa số, sau một ngày, học đệ báo danh còn không đến mười người.

Lý Ngôn Hề cơ bản đều ngồi trước bàn cả ngày, người làm công tác tình nguyện này cũng thật nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn có thể nói chuyện phiếm vui vẻ cùng bạn nữ ở ký túc xá sát vách.

Hoạt động báo danh của bọn họ làm việc liên tục đến 5 giờ chiều, ngày mai còn phải tiếp tục công việc cùng ban hậu cần.

Chờ đến 5 giờ, mọi người đều đứng lên, bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho 8 giờ sáng mai lại tập chung.

Chợt bả vai Lý Ngôn Hề bị vỗ, Chu Tử khó nén âm thanh kích động, “Aaaaa, xem kìa! Anh chàng kia đẹp trai quá!”

Lý Ngôn Hề quay đầu lại, dưới hoàng hôn, Ứng Chử bước tới, ánh chiều tà vì anh đội lên vầng sáng ánh kim, cả người mang một vẻ đẹp không chân thực, tựa như bước ra từ bức họa.

Cô hồi phục tinh thần, khóe môi vô thức giơ lên ý cười nhợt nhạt, “Sao anh lại tới đây?”

Ứng Chử tản bộ trong sân vắng đến bên cạnh cô, vô cùng tự nhiên mà nhận lấy quyển sách trên tay cô, “Đến tìm em đi ăn cơm.” Còn khẽ gật đầu, chào hỏi với bạn học của Lý Ngôn Hề, “Làm phiền các em chiếu cố Ngôn Hề.”

Tư thái nhẹ nhàng thoải mái kia trực tiếp khiến người ở đây đứng hình. Người đi qua đều không nhịn được dừng chân mà nhìn về phía bên này, tuấn nam mỹ nữ có ai lại không muốn ngắm vài lần đâu.

Ban đầu Lý Ngôn Hề muốn đi ăn với bạn cùng phòng, nhưng Ứng Chử lại qua đây tìm cô, cô cũng không thể cứ bỏ mặc anh, vì thế chỉ có thể hẹn hôm khác với bọn Chu Tử.

Chu Tử đẩy đẩy cô, “Mau đi đi.”

Chờ sau khi hai người rời đi, nơi này mới ồn ào thảo luận. “Nam sinh kia là ai? Chắc chắn không học trường chúng ta! Nếu là sinh trường chúng ta thì đã nổi tiếng từ lâu rồi!”

“Là bạn trai Lý Ngôn Hề sao? Hai người họ trông rất thân mật nha.”

“Hiện tại tôi đã tin tưởng Lý Ngôn Hề chướng mắt Phỉ Vanh, nếu như là tôi, có một anh chàng đẹp trai như vậy ở bên cạnh thì tôi cũng chướng mắt.”

……

Âm thanh bàn tán của bạn học không hề nhỏ, tuy rằng Lý Ngôn Hề đã đi được một đoạn, nhưng vẫn có thể nghe được một vài câu.

Cô bất đắc dĩ nhìn Ứng Chử một cái, “Anh cố ý.”

Cố ý tới tìm cô trước mặt mọi người. Cô có dự cảm tiếp theo mình sẽ bị kéo vào những lời đồn linh tinh, có điều cô cũng không thấy khó chịu là được. Ít nhất Ứng Chử đi một chuyến như vậy, mọi người sẽ không còn gán ghép cô và Phỉ Vanh nữa.

Đôi mắt cô cong cong, “Vậy chúng ta đến nhà ăn trường ăn cơm đi.”

Đại học Z có bốn nhà ăn, hai cái phục vụ cơm Tây, hai cái còn lại chuyên về ẩm thực Trung Quốc. Tuy giá cả có vẻ hơi mắc, nhưng nếu so sánh hương vị với đồ ăn bên ngoài, cũng coi như hàng ngon giá rẻ.

Lý Ngôn Hề hơi nhớ tiệm cơm Tây nướng bồ câu non, liền trực tiếp đưa Ứng Chử đến đó.

Đến khi ăn xong, Ứng Chử không chỉ trả tiền, còn đóng gói mấy hộp đồ ăn để cô mang về cho bạn cùng phòng.

Đối diện với sự nghi hoặc của Lý Ngôn Hề, Ứng Chử vẫn vô cùng bình tĩnh mà nói: “Diễn trò thì phải diễn đến cùng không phải sao?”

Khóe miệng Lý Ngôn Hề cong cong, phần Ứng Chử mua không chỉ có phòng cô, mà còn có thể chia cho các phòng cách vách trong ký túc xá. Như vậy, chỉ sợ không bao lâu, toàn học viện đều sẽ biết anh đang theo đuổi cô.

Tuy rằng như vậy có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái cho cô, nhưng mà…

Cô nghiêm túc nhìn về phía Ứng Chử, “Anh có đủ tiền sao?”

Ý cười trong mắt Ứng Chử càng đâm, “Yên tâm, nghỉ hè kiếm được một chút, cũng không đến mức sau này nghèo túng chỉ có thể ăn dưa muối.”

Lý Ngôn Hề biết anh không phải người cậy mạnh, nghe xong lời này mới yên tâm. Cô cân nhắc chờ đến sinh nhật Ứng Chử sẽ tặng quà tỏ lòng biết ơn.

Lúc này, di động Ứng Chử vang lên, anh lấy điện thoại ra nhìn, khi ngẩng đầu lên, vẫn là phong thái vân đạm phong khinh như cũ, “Ngôn Hề, em có muốn đi xem trò hay không?”

Lý Ngôn Hề chớp chớp mắt, vẫn lựa chọn tin tưởng anh, “Được”

…..

Ứng Chử ung dung, thong thả đưa cô qua khán đài âm nhạc, sân thể dục, đi vào hồ Lạc Nhạn. Bên cạnh hồ Lạc Nhạn có một rừng phong, đây có thể xem là thánh địa hẹn hò của những đôi tình nhân.

Lý Ngôn Hề còn đang kinh ngạc về mục đích Ứng Chử đưa mình đến nơi này, chờ đến khi nhìn đến người trong rừng cây, tức khắc đã hiểu rõ.

Trong rừng cây, trước mặt Trương Nhuế Nhã tiều tụy, là Phỉ Vanh với một thân chỉn chu màu đen. Tạm thời không đề cập tới nhân phẩm Phỉ Vanh, ở phương diện nhan sắc, hắn thật sự không gì phải bắt bẻ. Tây trang được cắt may hoàn mỹ phác họa ra dáng người hắn.

Hắn đứng trước mặt Trương Nhuế Nhã, vẻ mặt không kiên nhẫn, hoàn toàn không còn phong độ đối mặt với phụ nữ như ngày thường.

Bởi vì sợ bị bọn họ phát hiện, Lý Ngôn Hề cùng Ứng Chử trốn ở sau thân cây lớn nhất, lúc này sắc trời sầm xuống, che lấp thân hình của hai người.

Phỉ Vanh lạnh lùng nói: “Mấy ngày nay cô làm loạn đủ chưa? Thanh danh tôi đều bị cô làm hỏng cả rồi. Hai chúng ta đã chia tay, cô cũng đừng dây dưa với tôi nữa.”

Trong tay Trương Nhuế Nhã không biết có phải ảnh chụp không, “Rõ ràng là anh phản bội tôi trước! Anh nói xem, bên trong ảnh này là ai? Thời điểm anh yêu đương với tôi, còn cùng bọn họ hẹn hò à?”

Phỉ Vanh nói: “Vậy thì có quan hệ gì với cô?”

Trương Nhuế Nhã nghiến răng nghiến lợi, “Nếu như sớm biết anh là loại người lăng nhăng như vậy, tôi đã không yêu anh. Lúc trước rõ ràng là anh theo đuổi tôi! Tôi biết anh muốn theo đuổi Lý Ngôn Hề, đáng tiếc bên cạnh cô ấy đã có người khác, căn bản chướng mắt anh”

Trương Nhuế Nhã liều mạng đâm dao vào lòng Phỉ Vanh, “Cứ cho anh xem cái di động rách nát như bảo bối cẩn thận mà trân quý thì như thế nào? Cô ấy vẫn không thích anh, đuổi theo một người không có hy vọng, anh thật sự đáng thương.”

Di động cũ?

Tâm Lý Ngon Hề lộp bộp một chút, sắc mặt trực tiếp trầm xuống. Trước đây cô chỉ có một chiếc điện thoại, chính là chiếc điện thoại mẹ tặng bị mất kia. Nó lại ở trong tay Phỉ Vanh?

Rõ ràng Phỉ Vanh biết, nhưng lại không nói cho cô.

Trong lòng cô nổi lên một cổ tức giận, trực tiếp sử dụng năng lực đọc tâm.

Có lẽ là do Phỉ Vanh đang nổi nóng, ý nghĩ trong lòng đặc biệt nhiều, giống như làn đạn không ngừng mà thoáng hiện.

[Phiền chết, rõ ràng Trương Nhuế Nhã chỉ là pháo hôi trong tiểu thuyết, sao lại khó chơi như vậy? Khó trách đến Ứng Chử cũng không thèm cô ta.]

[Nếu ông trời đã khiến mình xuyên đến quyển sách này, mình mới chính là chân mệnh thiên tử! Những người xuyên không đều có thể hô mưa gọi gió, dựa vào cái gì mình biết cốt truyện lại không làm được?]

[Phụ nữ tôi muốn, quyền thế và tiền tài tôi cũng muốn!]

[Trước tiên phải đuổi Trương Nhuế Nhã đã, không thể để ả tạo thêm phiền toái cho mình! Dù sao cô ta chỉ là pháo hôi trong sách, không phải người thật sự. Nếu còn tiếp tục dây dưa không rõ thì đừng trách mình không khách khí.]

Sau đấy là tiếng tim đập loạn, thêm cả một đống tên người hỗn loạn trong suy nghĩ. Có Ứng Chử, Lý Ngôn Hề, Ôn Kiều, còn có vài cái tên mà cô không biết.

.....

huhu, c18 dài quá, có thể bọn mình không thể xong c18 trong tuần này được, xin lỗi mọi người nha :(
« Chương TrướcChương Tiếp »