Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + beta: cá quả, cá lóc

....

Dọn nhà mới, theo lý thuyết, thì sẽ đi kèm với một bữa tiệc tân gia. Chỉ có điều, bất kể là Ứng Chử hay Lý Ngôn Hề, ở thành phố X đều không có họ hàng thân thích, trong nhà lại không có người lớn, bởi vậy tiệc tân gia đành bỏ đi, ba người bên nhau, Ứng Chử xuống bếp làm một bữa cơm, coi như để chúc mừng.

Ứng Chanh rất nhanh cũng bị đưa đến trường, mỗi ngày sống mơ mơ màng màng trong biển đề. Mấy ngày này Lý Ngôn Hề nghỉ ngơi ở nhà chuẩn bị tâm lí cho khai giảng. Sau khai giảng này, cô sẽ là đàn chị năm ba, còn phải tham gia tình nguyện chào đón tân sinh viên.

Thời điểm cô trở lại ký túc xá, cả ba bạn cùng phòng đều đã tới. Trong ba người, Chu Tử cùng cô đều học khoa tiếng Anh, cùng vào cùng ra trường, nên quan hệ là tốt nhất. Hai người còn lại Đào Hân Nhiên học khoa tiếng Pháp và Giang Phồn học khoa tiếng Nga, đều là người thành phố X. Bốn cô gái đều không phải người hẹp hòi, ngày thường tán gẫu tuy rằng có ngẫu nhiên có chút mâu thuẫn, nhưng mỗi người nhường nhịn một bước, ở chung cũng hòa hợp. Ít nhất không xuất hiện trường hợp bốn người, group WeChat chỉ có ba người.

Cô mới vừa đặt hành lý xuống, Chu Tử liền ném một quả táo qua đây, “Ăn thử quả táo này đi, to với ngọt cực kì.”

Lý Ngôn Hề cảm ơn cô ấy, trước tiên đi rửa tay, rồi mới cắn thử táo.

Chu Tử cắn táo răng rắc, vẻ mặt vô cùng thần bí, “Các cậu có biết tin tức hai hôm nay không?”

Lý Ngôn Hề bày ra bộ dáng ngoan ngoãn nghe bát quái, “Tin tức gì?”

Chu Tử cũng không thừa nước đυ.c thả câu, “Chủ tịch hội học sinh Phỉ Vanh của chúng ta với Trương Nhuế Nhã chia tay rồi.”

“Gì, hai bọn họ từng là người yêu à?”

“Bọn họ bên nhau lúc nào vậy?”

Giang Phồn cùng Đào Hân Nhiên cùng có một nghi vấn chung.

Lý Ngôn Hề nghe vậy cũng kinh ngạc, lần cuối nhìn thấy Trương Nhuế Nhã còn chưa đến mười ngày đâu, không nghĩ tới nhanh như vậy hai người đó đã chia tay.

Chu Tử nói: “Đồng hương của tớ là bạn cùng phòng Trương Nhuế Nhã, cô ấy nói hai hôm nay ngày nào Trương Nhuế Nhã cũng khóc sưng cả mắt. Bình thường cô ấy được tung hô thổi phồng ở trường học, lần này bị Phỉ Vanh bỏ, chỉ sợ nuốt không trôi cục tức này.”

Giang Phồn cùng Đào Hân Nhiên nghe được bát quái thì hứng thú bừng bừng, “Trương Nhuế Nhã rất xinh đẹp, tốt xấu gì cũng là hoa khôi hệ phát thanh, Phỉ Vanh thế mà cũng đá cô ấy.”

“Hôm qua tớ nhìn thấy Phỉ Vanh, cảm giác qua kì nghỉ hè không gặp, anh ta thay đổi không ít. Tớ cũng không biết nên nói như nào, chắc là trở nên càng hướng ngoại.

“Trước kia tớ còn thấy anh ta thuận mắt một chút, hiện tại quá kiêu căng phô diễn.”

Đào Hân Nhiên cười nói: “Hôm trước quay trở lại trường học, anh ta còn đi Lamborghini, bên người còn không thiếu mỹ nữ đâu. Ngày hôm qua anh ta còn đưa cả ban bọn họ đến Khải Việt ăn cơm.”

Khải Việt là khách sạn năm sao lớn ở thành phố X, Phỉ Vanh mời bữa này, ít nhất cũng phải bỏ ra mấy vạn khối.

Lý Ngôn Hề chỉ yên lặng cắn táo, không phát biểu bất cứ điều gì đối với việc này. Xem ra qua kì nghỉ hè, có lẽ bởi vì có khả năng biết trước tương lai, hắn làm việc ngông cuồng hơn nhiều so với trước kia.

Chu Tử nhìn về phía Lý Ngôn Hề, “Sao Ngôn Hề không nói lời nào vậy?”

Lý Ngôn Hề suy nghĩ một chút, kể ra chuyện lúc trước Phỉ Vanh dọn đến đối diện nhà mình cùng với việc ở cửa gặp được Trương Nhuế Nhã. Cô cũng không cảm thấy chuyện này có gì để giấu giếm, dù sao Trương Nhuế Nhã cũng biết việc này.

“Phỉ Vanh đang theo đuổi cậu à? Nếu không tự nhiên dọn đến đối diện nhà cậu làm gì?”

Đối mặt với ánh mắt bát quái của bạn cùng phòng, Lý Ngôn Hề thập phần bình tĩnh, “Không biết nữa, dù sao thì tớ cũng chuyển nhà rồi.”

Có bản lĩnh thì Phỉ Vanh mua nhà của Ứng Chử đi.

Mấy người Đào Hân Nhiên đã là bạn cùng phòng được hai năm nên cũng tương đối hiểu Lý Ngôn Hề, nhìn thái độ này của cô, liền biết cô không có tình cảm với Phỉ Vanh, vô cùng săn sóc mà chuyển đề tài.

Có điều nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Các cô vừa nói chuyện phiếm, Trương Nhuế Nhã rất nhanh đã tìm đến cửa.

Trương Nhuế Nhã trang điểm tinh xảo, mặc một bộ lễ phục màu tím nhạt, cô một thân coi như đi tham gia yến hội, cũng không hề có cảm giác như đang thất tình. Khí thế hùng hổ, trên mặt tràn ngập bốn chữ “Người tới không có ý tốt”.

Phía sau Trương Nhuế Nhã còn có những nữ sinh khác ở ký túc xá, người trong nước vẫn luôn thích náo nhiệt vây quanh xem bát quái.

Mày Lý Ngôn Hề hơi nhăn lại, ngửi được ý vị không tốt.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Trương Nhuế Nhã bắt đầu lau nước mắt, “Lý Ngôn Hề, tôi với cậu không thù không oán, tại sao cậu lại câu dẫn bạn trai tôi?”

Bất kể ở thời đại nào, tiểu tam luôn là đối tượng bị người đời phỉ nhổ.

Trương Nhuế Nhã vừa khóc tố cáo, ánh mắt quần chúng vây quanh đều trở nên vi diệu. Diện mạo Lý Ngôn Hề ở ban ngoại ngữ có thể xếp top 3, mọi năm đều dành được học bổng học sinh xuất sắc, người theo đuổi không ít, chỉ là tất cả đều thất bại trở về. Thậm chí còn có không ít nam sinh lén đánh cược xem ai có thể ngắt lấy đóa hoa cao lãnh này. Hiện giờ đột nhiên lại xuất hiện tin đóa hoa cao lãnh chen chân vào tình cảm của người khác, không khỏi khiến quần chúng ăn dưa phát sáng mắt.

Lý Ngôn Hề lạnh mặt, “Trương Nhuế Nhã, cứ cho là cậu không thích tôi, cũng không nhất thiết phải đổ tội cho tôi chứ?”

Từng giọt nước mắt Trương Nhuế Nhã rơi xuống, nhìn qua hết sức nhu nhược đáng thương, “Cậu còn muốn chối? Nếu không phải do cậu, Phỉ Vanh với tôi đang yêu nhau, như thế nào sẽ chia tay với tôi?”

“Vì cậu, anh ấy còn mua cả căn phòng bên cạnh, làm hàng xóm của cậu để có thể gặp mặt cậu nhiều lần, chuyện này cậu còn muốn phủ nhận sao?”

Chu Tử lập tức phản ứng lại, cô trực tiếp nhảy ra, bất bình thay Lý Ngôn Hề , “Đấy cũng là vấn đề của hai người các cậu, liên quan gì đến Ngôn Hề? Cô ấy đã sớm chuyển nhà, nếu thật sự muốn câu dẫn Phỉ Vanh, còn đến phiên cậu sao?”

Lý Ngôn Hề đại khái có thể đoán được dụng ý của Trương Nhuế Nhã, còn không phải vì chia tay với Phỉ Vanh nên đem nguyên nhân quy tội lên cô sao. Tâm tình cô không thể nào tốt được khi tự nhiên có người đến đổ tội cho mình.

Cô lạnh lùng nói: “Tôi sẽ nói luôn ở đây, tôi không có bất kì hứng thú nào với Phỉ Vanh hết. Ở bên anh ta còn không bằng tôi ở bên Chu Tử.”

Chu Tử nghe xong lời này, nói đùa: “Tuy rằng tớ rất cảm động, nhưng cậu sẽ hại tớ trở thành cái đinh trong mắt nhiều nam sinh mất.”

Mặt cô lạnh tanh, nói năng đầy khí phách, “Nếu anh ta là bạn trai cậu thì cậu nên quản tốt bạn trai mình, cũng đừng để anh ta làm phiền bạn tôi.”

Đôi mắt Trương Nhuế Nhã đều tức đến bốc lửa, “Cậu nói bậy!”

Lý Ngôn Hề lãnh đạm nói: “Anh ta mấy ngày đều tặng hoa cho bạn tôi, chỉ là bị bạn tôi từ chối.”

“Nếu cậu không tin, có thể mời anh ta tới đây, đối chất cùng với tôi. Tôi không phải cậu, làm sao có thể thích một tên lăng nhăng như vậy?”

Lý Ngôn Hề nhớ tới mình cùng Chanh Chanh tai bay vạ gió, đơn giản nói ra việc này, cũng coi như hả giận.

Cô tạm dừng một chút, bổ sung: “Hoặc đưa Minh Tinh tới đây cũng được, cô ấy là nhân chứng.” Cô bỗng nhiên nhớ tới còn có Minh Tinh.

Lý Ngôn Hề nói mấy câu liền một lần nữa xoay chuyển tình thế, hiện tại không hề có người cảm thấy Lý Ngôn Hề là tiểu tam, ngược lại biết được Phỉ Vanh một lúc theo đuổi nhiều người, muốn chân đạp nhiều thuyền. Mà bản thân Lý Ngôn Hề cũng không sợ cùng Phỉ Vanh đối chất, từ đầu tới cuối, những điều cô nói đều là sự thật.

Chưa từng nghĩ tới, ở đây còn có người là fan của Minh Tinh.

Một cô gái tóc ngắn dùng ngữ khí kích động nói: “Ôi, học tỷ, chị quen học tỷ Minh Tinh sao?”

Lý Ngôn Hề nhớ tới Minh Tinh điển trai, khóe miệng không khỏi gợi lên ý cười, “Ừ, nghỉ hè trùng hợp quen cô ấy.”

Học muội tóc ngắn nắm tay nói: “Em tin tưởng chị! Học tỷ Minh Tinh với học trưởng Phỉ Vanh, nếu là em, cũng sẽ chọn học tỷ Minh Tinh!”

Lý Ngôn Hề dở khóc dở cười, Minh Tinh là một cô gái đó?

Làm cô vô ngữ chính là thật sự có một vài em gái ở bên cạnh điên cuồng gật đầu, hiển nhiên vô cùng tán đồng lời của học muội tóc ngắn này. Lúc này Lý Ngôn Hề mới ý thức được Minh Tinh ở bên trong nhân khí nữ sinh, thật sự không thua so với các anh chàng đẹp trai.

Trương Nhuế Nhã cắn cắn môi dưới, chung quy là vẫn chưa từ bỏ ý định, “Vậy mời Minh Tinh đến đây đi.”

Dựa vào đâu Lý Ngôn Hề cả ngày ra vẻ thanh cao cũng được Phỉ Vanh tôn sùng là nữ thần trong lòng còn cô dùng mọi cách cũng không giữ được Phỉ Vanh. Cô không có bản lĩnh lạt mềm buộc chặt như Lý Ngôn Hề, nhưng cũng không thể chịu được cô ta (LNH) dùng bộ mặt này lừa gạt mọi người.

Trương Nhuế Nhã cho rằng mình hiểu Minh Tinh, biết đối phương ghét phiền toái, sự việc tranh giành tình cảm này khẳng định cô ấy sẽ lười đến gặp. Có lẽ Lý Ngôn Hề cố ý lấy danh Minh Tinh để hăm dọa người khác, loại không thành kế* này cô đã thấy nhiều rồi.

*“Không thành kế” là một mưu lược nổi tiếng cổ kim, được Gia Cát Lượng đưa lên thành huyền thoại trong trận chiến Nhai Đình với quân đội Tào Ngụy, dẫn đầu là Tư Mã Ý.

Lý Ngôn Hề nhướng mày, dứt khoát gọi điện thoại cho Minh Tinh.

Minh Tinh bên kia rất nhanh đã bắt máy, "Làm sao vậy Ngôn Hề? Chắc là cậu đang ở trường học, có rảnh thì chúng ta ra ngoài ăn một bữa.”

Lý Ngôn Hề thở dài, nói: “Tớ hiện tại có chút việc, cậu có thể giúp tớ qua điện thoại không?”

Minh Tinh ở đầu dây bên kia đáp: “Không cần phiền phức như vậy đâu, chờ một chút tớ đến ký túc xá các cậu."

Sau đó liền cúp điện thoại.

Lý Ngôn Hề nhún vai, nói với mọi người: “Một lúc nữa Minh Tinh sẽ tới đây.”

Mọi người đều nghe thấy hai bọn họ nói chuyện, lại thấy Lý Ngôn Hề ung dung, thong thả, trong lòng không khỏi nghiêng về hướng cô.

Ánh mắt Lý Ngôn Hề dừng trên người Trương Nhuế Nhã, “Chờ cô ấy đến đây, chúng ta nói đến việc cậu bôi nhọ danh dự của tôi trước đi.”

Bạn cùng phòng Trương Nhuế Nhã lên tiếng hỗ trợ hòa giải, “Bởi vì Trương Nhuế Nhã thất tình nên cảm xúc không được ổn định, cậu cũng đừng chấp nhặt với cậu ấy.”

Lý Ngôn Hề lạnh lùng nói: “Cô ấy thất tình cũng đâu có liên quan tới tôi? Cô ấy cũng không gọi tôi là mẹ, tại sao tôi phải nhân nhượng cho việc cô ấy vô cớ gây rối? Nếu vậy, khi nào thất tình, tôi cũng sẽ đến bôi nhọ cậu có được không?”

Cô quay đầu nhìn về phí Trương Nhuế Nhã, “Tôi bị cậu đổ lỗi nên hiển nhiên cậu có trách nhiệm làm sáng tỏ cho tôi. Như vậy cậu đăng bài xin lỗi tôi ở diễn đàn trường, thừa nhận chính mình có ác ý bôi nhọ danh dự của tôi, hoặc chạy bốn vòng sân thể dục để tỏ chút thành ý xin lỗi, cậu muốn chọn cái nào?”

“Đương nhiên, cậu cũng có thể không chọn cả hai, chỉ có điều đến lúc đó tôi lại phải tự đăng bài để trả lại trong sạch cho bản thân.”

Nếu hôm nay không khiến Trương Nhuế Nhã phải trả giá cho hành động kia, chẳng phải tuyên bố cho mọi người bất kể ai cũng đều có thể bôi nhọ danh dự của mình sao!

Trương Nhuế Nhã gắt gao cắn môi dưới: “Tôi chọn cái đằng sau.”

Nếu thật sự đăng bài, đây tuyệt đối sẽ là vết nhơ trong cuộc đời cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »