Chương 5: Tái sinh

"Oa oa oa."

Cánh cửa phòng sinh vừa mở ra, hai người đàn ông bèn chạy lại hỏi.

"Vợ tôi sao rồi bác sĩ. Con tôi là trai hay gái vậy bác sĩ."

Cả hai đồng thanh hỏi, mặt lo lắng níu lấy tay bác sĩ hỏi dồn dập.

"Chúc mừng gia đình, mẹ tròn con vuông."

"Con Anh Tuấn là một bé gái, Anh Nam là một bé trai."

"Mời người thân vào làm thủ tục xác nhận."

Giọng một nữ y tá bước ra sau cánh cửa sinh nở.

"Cảm ơn trời phật, vợ và đứa con của con đã bình an." Cả hai ôm nhau, khóc bù lu bù loa.

Sau khi hoàn tất thủ tục, người đàn ông độ tầm 25 tuổi, áo phông sộc sệt, mặt đầy lo lắng bèn chạy vào phòng hậu sản.

Vừa bước vào, dáng hình một người phụ nữ vừa bước một chân vào cửa tử, khuôn mặt tươi cười, đôi mắt ngấn lệ, nhìn người đang ông đang hối hả bước vào với ánh mắt đầy hy vọng, trông ngóng điều gì.

"Em yên tâm, đứa bé nhìn đáng yêu lắm, tựa như thiên thần vậy. Bây giờ, mau nằm nghỉ cho anh. Em đã vất vả nhiều rồi, sau này anh không cho phép sinh thêm đứa nữa đâu."

Vừa nói vừa xoa đầu người phụ nữ ấy.

Bà ấy tên Ngọc Bích, vừa mới lâm bồn tại bệnh viện X, và người đàn ông ấy tên là Công Tuấn. Hai người vừa cưới nhau được 1 năm thì có tin vui.

Y tá bế đứa bé cùng bác sĩ bước vào.

"Chúc mừng anh chị."

Nói rồi y tá bế đứa bé lại giường cho thai phụ.

Đứa bé thật sự rất ngoan, nằm kế bên mẹ, tay đưa vào miệng ngậm rất đáng yêu. Đôi mắt to tròn. Đôi bàn tay của ông Tuấn vuốt nhẹ đầu con. Ẵm con vào lòng, vì là lần đầu có con nên anh chả biết cách bồng làm sao, loay hoay mãi anh mới ẵm gọn đứ bé trên tay. Người mẹ cười mỉm nhìn hai cha con bên cửa sổ.

Bên trong thật sự ấm cúng, bên ngoài cửa sổ bệnh viện có một cây đại thụ to, gió cứ phất phơ, lá đung đưa theo gió, dường như thiên nhiên lại vui mừng khi chứng kiến một đứa bé chào đời.

"Để em bế con cho."

"Không được, em phải nghỉ ngơi cho anh, con bé nó đã hành em đau để giờ anh hành con cho, em nằm xuống cho anh." Anh Tuấn nói với giọng cương quyết có chút lưu luyến con.

Chị Bích liền bật cười, lắc đầu.

"Coi anh kìa, con hành anh ha anh hành con đây ta. Con mình sau này, em chỉ mong nó được bình an, trưởng thành, đươc hạnh phúc trên con đường mà nó chọn."

Vừa nói, ánh mắt người phụ nữ chứa chan nhiều cảm xúc, khuôn mặt hiền từ, lời nói xuất phát từ tận đáy lòng của một người được làm mẹ.

Anh Tuấn một tay thì vỗ vỗ vào lưng con, người thì đung đưa nhè nhẹ cho con ngủ, ánh mắt rơm rớm những giọt trong suốt.

"Cảm ơn con đã chọn bố mẹ, anh cảm ơn em rất nhiều vì đã ban cho anh chức làm cha."

"Anh này, nãy giờ rồi mà vẫn còn xúc động thế". Vừa nói chị vừa ghẹo chọc.

"Con mình sinh vào mùa hè, tên Hạ được không anh."

"Tên hay đó em yêu, sau này anh muốn con mình luôn có một tương lai sáng và mong nó được ánh sáng dẫn lối đi, lấy tên Nhật làm tên lót cộng với tên em đặt. Nhật Hạ em thấy sao?"

"Chà trông anh ra dáng vẻ làm cha rồi đó."

Chị cười hạnh phúc, khuôn mặt rạng rỡ nhìn đứa con mà không màng tới thời khắc lúc nãy mình đã đau đớn trong 10 mấy giờ liền trong căn phòng sinh kia.

Trong lúc ấy, bên kia gian phòng, đôi vợ chồng anh Nam cùng đang hạnh phúc không kém.

"Vợ à, là con trai đó em, bây giờ anh vui quá. Anh không biết nói sao nữa."

Mới vừa dứt người đàn ông òa khóc ngon lành, một tay nắm vợ, một tay nắm đứa con đỏ hỏn của mình.

"Trời ơi, bao năm anh vẫn mít ướt vậy sao."

Chị vợ bất lực nhìn đứa con trai mình ánh mắt lại nhìn sang ông chồng đang xướt mướt bên mình.

"Không lẽ em trông con còn thêm trông chồng nữa sao trời."

Chị Vân vợ anh Nam cười trong sự bất lực.

Bỗng.

"Vợ mình đặt tên con là gì nhỉ, hâ em đặt tên đi, trong đầu anh không nghĩ được cái tên gì hết, tức quá đi thôi."

Vừa nói anh vừa vò đầu bứt tóc mình.

"Chồng à, anh bình tĩnh đi, làm quá không à."

Chị vừa nói vừa búng nhẹ lên trán người đàn ông có con mà vẫn trông như đứa trẻ chưa lớn vậy.

"Em suy nghĩ ra được rồi. Đỗ Trung anh thấy sao."

"Đỗ Trung! Đỗ Trung sao. Vợ à, em là nhất."

Vừa nói, anh bay lại ôm vợ mà quên mất có đứa con nằm bên dưới.

"Chời ơi, anh đè bẹp con mình bây giờ mau tránh ra."

"Aaa. Anh quên. Hì hì."

"Bó tay anh luôn mà."

Bên ngoài bệnh viện có lẽ hôm nay khung cảnh thật cổ tích, ánh sáng chiếu rọi vào hai khung cửa sổ sát bên nhau, bóng dáng hai người đàn ông lăn xăn ẵm bồng một đứa bé, nhưng có sự khác biệt. Bên thì ngắm nhìn đi đi lại lại ru con bên thì bối rối cầm nhầm đứa con, giống nhau ở chỗ người vợ đều nằm đều có ánh mắt chứa chan nhìn người đàn ông đời mình chăm bẵm đứa trẻ. Quả thật hôm nay, thật là kỳ diệu.

Phải chăng đều đã có sự sắp đặt?