Chương 23: Nhiệm vụ đầu tiên

[nhân viên quản lý hồ sơ] Murphy: "Quy củ của nhóm nếu muốn tải phim lên thì có thể trực tiếp tải đến khu vực văn kiện không thể đăng lên nhóm. Ngươi là người mới nên cấm chat một ngày là trừng trị, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."

Lý Tiện Ngư: ". . ."

Vì cái gì cấm chat ta?

Ta cũng không có phát 18+ a, ta chỉ là đùa nghịch một chút, tiêu đề phim của ta . . . chờ một chút, các ngươi chẳng lẽ không nhận ra à?

Lý Tiện Ngư trong lòng mát lạnh.

Mọi người đều tưởng là thật?

Xong, ta sợ sẽ bị đập chết! !

Lúc này một tin nhắn được gửi đi đến điện thoại di động của hắn, đối phương ID gọi là "Huyết duệ chấp pháp bộ trung tâm quản lý nhiệm vụ". Nội dung là: " Khu phố Cửu Hoa hư hư thực thực có xuất hiện sự kiện linh dị, mời tại trong 24 giờ điều tra rõ ràng và giải quyết sự cố nếu cần trợ giúp mời gọi đến trung tâm quản lý nhiệm vụ. Số điện thoại: 021-7615035 "

Giới thiệu rất đơn giản cùng với đó là một phần hồ sơ file word.

Khu phố Cửu Hoa chính là chỗ ở hiện nay của Lý Tiện Ngư.

Nhanh như vậy đã có nhiệm vụ? Vẫn là ở gần nhà mình.

Lý Tiện Ngư mang theo tâm tình thấp thỏm và hưng phấn ấn mở văn kiện word, bên trong có giới thiệu kỹ càng về sự kiện.

Sự kiện người bị hại là một người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường. Sau khi nhìn văn kiện xong, Lý Tiện Ngư lại lấy làm kinh hãi, người này chính là ông chủ nhà hàng S huyện cũng chính là kẻ bị người mẹ đã chết của hắn thổi gió âm vào cổ.

Chẳng lẽ là bà lão cảm thấy như thế vẫn còn chưa hết giận nên vẫn quấn lấy con trai?

Lý Tiện Ngư nhìn kỹ xong tư liệu văn kiện, sau đó hô to: "Bà cô tổ, Tam Vô có việc làm, mau ra đây."

Ở thời đại thông tin này, mạng lưới của tập đoàn Bảo Trạch đã kết nối với bệnh viện, cục cảnh sát và rất nhiều xí nghiệp nhà nước. Hệ thống sẽ tự động sàng lọc ra các sự kiện quỷ dị không khoa học, không cách nào giải thích.

Ông chủ nhà hàng S huyện mấy ngày trước đã đến bệnh viện tâm thần để kiểm tra. Ca bệnh được ghi vào hệ thống, rất nhanh liền bị nội bộ hệ thống tập đoàn Bảo Trạch phân biệt ra và thế là nhiệm vụ được gửi đến Lý Tiện Ngư đang ở khoảng cách gần nhất, để hắn đi điều tra tình huống.

Tam Vô nghe được thanh âm lập tức ra còn bà cô tổ thì giẫm lên dép lê, gãi mái tóc, thần sắc mệt mỏi bước ra khỏi phòng.

Bà cô tổ là chiến hồn, theo lý mà nói cũng không cần ngủ nhưng Lý Tiện Ngư chậm chạp vẫn chưa thể thức tỉnh nên bà cô tổ bị khuyết thiếu tinh khí của cháu ngoan. Nàng giống như bông hoa đang khô héo.

Đàn bà nha cuối cùng cũng không thể rời bỏ đàn ông tựa như bông hoa không thể không có nguồn nước.

Những ngày gần đây, bà cô tổ mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Lý Tiện Ngư ăn "Kunbun" thuốc con nhộng. Nàng chờ Lý Tiện Ngư tinh lực khôi phục sẽ đi lên hút một hơi.

Chờ hai người đi ra, Lý Tiện Ngư nói: " Công ty vừa mới gửi nhiệm vụ cho ta."

Hắn đem tình hình cụ thể nhiệm vụ nói đơn giản lại cho hai người nghe. Vài ngày trước, ông chủ nhà hàng S huyện đi bệnh viện tâm thần để khám bệnh. Hắn nói với bác sĩ mình đã liên tục vài ngày đều nằm mơ thấy cùng một giấc mơ. Trong giấc mơ có một người đàn ông nắm lấy chân của hắn, nói muốn đem chân hắn đập gãy. Buổi sáng hôm sau tỉnh lại, trên đùi hắn không hiểu sao lại có thêm ra vết máu ứ đọng, bác sĩ cảm thấy hắn khả năng là do áp lực quá lớn tạo ra ảo giác rất nhỏ, vết máu ứ đọng trên đùi là do chính mình bóp ra.

Nhưng uống thuốc trị liệu cũng không làm cho hắn thoát khỏi ác mộng, giấc mơ lặp lại tiếp tục, vết máu ứ đọng trên đùi bị bóp ra càng ngày càng nhiều. Lần cuối cùng cũng chính là hôm qua, ông chủ bị người nhà cưỡng ép mang đến bệnh viện, hắn đã hoàn toàn không tin thầy thuốc, hắn hoảng sợ tột độ tin tưởng rằng mình đang bị ma quỷ quấn lấy.

Ca bệnh bị hệ thống điện tử của tập đoàn Bảo Trạch xem xét, sơ bộ phán định là do oán linh quấy phá sau đó gửi cho huyết duệ ở khoảng cách gần nhất chính là thực tập sinh Lý Tiện Ngư.

Căn cứ tư liệu đến xem, ông chủ trước kia cũng không có bị mộng du, mỗi sáng sớm trên đùi đều có vết máu ứ đọng đủ để chứng minh sự kiện này rất quỷ dị.

Lý Tiện Ngư đã gặp qua người mẹ đã chết của ông chủ, hắn cảm thấy tám chín phần mười chính là do mẹ già âm hồn không tan quấy nhiễu con trai.

Chỉ là Lý Tiện Ngư còn có một vấn đề không có nghĩ ra. . . . .

"Nếu như là mẹ hắn quấn lấy vậy tại sao trong mơ lại là một người đàn ông?" Hắn cau mày nhìn về phía bà cô tổ và Tam Vô hi vọng bọn họ có thể cho mình chút ý kiến.

Tam Vô rất quả quyết lắc đầu: "Không biết."

"Không biết?"

"Cấp độ quá thấp, ta không có tiếp xúc đến." Tam Vô nghiêm túc nói.

Y tứ của nàng là oán linh loại quái vật nhỏ này xưa nay đều không được nhân vật max cấp max đồ khủng bố như nàng để vào mắt.

Lý Tiện Ngư: ". . ."

Hắn lại nhìn về phía bà cô tổ, bà cô tổ đang nghịch ngón tay, gặp cháu ngoan quăng tới ánh mắt tha thiết lại nhớ tới chính mình tốt xấu gì cũng là bà cô tổ liền điều chỉnh lại tư thế ngồi nghiêm chỉnh. Nàng phân tích nói: " Tình huống oán linh quấy phá trong giấc mơ rất phổ biến. Khi chìm vào giấc ngủ, cơ năng của thân thể hạ xuống rất dễ dàng bị tà ma xâm lấn. Oán linh có mạnh có yếu, phải nhìn oán khí của chúng để xác định. Bọn chúng hại người bình thường là bởi vì chúng khi còn sống có thù oán với người nhưng cũng có một số loại đặc biệt hung ác, hại người thuần túy là bản năng. Ân, chính là như vậy."

Lý Tiện Ngư chăm chú nghe sau đó mờ mịt ngẩng đầu: "Hết rồi?"

Bà cô tổ gật gật đầu: "Hết rồi nha."

Lý Tiện Ngư: "Xin hỏi phân tích của ngài và nhiệm vụ lần này có quan hệ gì không?"

Bà cô tổ: "Cái này thì chính ngươi phải suy nghĩ rồi."

". . ."

Một trận phân tích dũng mãnh như hổ nhưng nội dung thật ra lại không được tác dụng gì.

Nói cũng như không nói, quả nhiên mẹ nó chính là hai cái hàng không trông cậy vào được.

Bà cô tổ bất đắc dĩ nói: "Ta đã chết một trăm năm mươi năm a, rất ít liên hệ với oán linh."

Tam Vô phụ họa nói: "Cấp quá thấp."

Hai vị nhân vật max cấp max đồ đang cười nhạo ta cái chiếu mới này còn chưa rời đi được thôn tân thủ*?

*Thôn tân thủ: Thôn dành cho các nhân vật cấp thấp trong game, ý chỉ Lý Tiện Ngư cấp quá thấp*

Lý Tiện Ngư đối với tương lai của mình có chút lo lắng.

Đến chạng vạng tối, sắc trời đã dần đen, Lý Tiện Ngư thu được một cái chuyển phát nhanh là do tập đoàn Bảo Trạch gửi tới. Bên trong là một cái thẻ thân phận:

Y sĩ trưởng: Lý Tiện Ngư

Bệnh viện tâm thần số 2!

Đây là đạo cụ nhiệm vụ, cho hắn một thân phận hợp lý để tham gia sự kiện.

Đầu năm nay cũng không phải ngươi đến cửa nhà người ta, giả vờ nguy hiểm nói: Thí chủ, trong nhà ngươi có ma quỷ đang quấy phá, để bần tăng giúp người vào thu phục chúng!

Liền có thể tùy tiện đi vào nhà dân.

Người ta sẽ chỉ đập ngươi vỡ mặt sau đó nói: Cút đi! Con mẹ nó, đồ bệnh thần kinh.

Đạo cụ đã thu được, Lý Tiện Ngư yên lặng đem hàng online bùa hộ thân đeo ở cổ. Kiếm đồng tiền cầm trên cánh tay sau đó lại từ phòng bếp lấy ra hai củ tỏi cất vào trong túi. Hắn vừa lòng thỏa ý cảm thấy mình đã trang bị đến tận răng.

"Những vật phàm này được tác dụng gì?" Bà cô tổ cười nhạo nói

Lý Tiện Ngư nói: "Ta không giống như các ngươi, ta chỉ là một người bình thường nếu không có các ngươi đi cùng, ta mới không đi đến đó tìm chết."

Bà cô tổ con mắt "Lộc cộc" xoay 1 cái, làm bộ ngáp: "Loại nhiệm vụ nhỏ này, có Tam Vô đi cùng là được rồi, ta trở về phòng đi ngủ."

Tam Vô đột nhiên chỉ vào bà cô tổ nói: "Nàng sợ hãi."

"Ngươi quay lại." Lý Tiện Ngư túm lấy cổ áo của nàng lôi trở lại, nhìn chằm chằm đôi mắt to xinh đẹp của bà cô tổ, một mặt hồ nghi: "Ngươi sợ hãi?"

"Ta không có." Bà cô tổ nói dối.

Tam Vô kiên định nói: "Nàng có."

Lý Tiện Ngư trầm giọng nói: "Ngươi sợ cái gì, oán linh không phải là cấp rất thấp sao, ngươi không phải là vô song chiến hồn sao. Ngươi sợ đến như thế làm ta cũng muốn sợ theo."

Bà cô tổ hung dữ trừng mắt nhìn Tam Vô, cô gái này đầu óc có bị bệnh hay không. Chỉ là oán linh thì chính nàng đi giải quyết là xong nhất định phải kéo ta xuống nước làm gì.

Tam Vô bằng thực lực kéo một đợt oán hận.

Bà cô tổ "Ai nha" một tiếng, không nhịn được tránh thoát khỏi tay hắn. Nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Còn không phải là tại ngươi, bà cô tổ ta trước kia mặc dù là người sĩ diện nhưng hiện tại ta không có chút sức mạnh nào nha, tất cả đều bị phong ấn hết nha. Oán linh mặc dù không có mạnh nhưng bắt nạt ta vẫn đầy đủ, chẳng lẽ lại đem mặt của chính mình đưa tới để bị đánh à."

Lý Tiện Ngư giật mình: "Cũng đúng, vậy bà cô tổ có thể bị chúng nó gϊếŧ chết hay không?"

Bà cô tổ đắc ý nói: "Chết thì sẽ không, nhiều nhất là về lại hạt châu tu dưỡng, chiến hồn bất tử bất diệt rất lợi hại."

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng thở ra, nắm lấy nàng hướng ngoài cửa đi: "Vậy là tốt rồi, gặp được nguy hiểm đem ngươi ném ra ngoài làm lá chắn."

Bà cô tổ giận dữ một bên chổng mông lên điều chỉnh trọng tâm phản kháng một bên gõ đầu Lý Tiện Ngư: "Ta không đi, ta không đi."

Nhưng nàng đã bị Lý Tiện Ngư ném ra khỏi cửa.

Tam Vô mặt không thay đổi đi sau lưng bọn hắn.

Lý Tiện Ngư đi được vài bước quay đầu: "Tam Vô, quên đóng cửa."

Tam Vô: "Nha."

Quay người, đóng cửa.