Chương 19: Gia nhập Bảo Trạch

Một đoàn người tiến vào thang máy, Tần đại gia lôi kéo Lý Tiện Ngư nói nhỏ bên tai, bà cô tổ nhiều lần muốn lại gần nghe lén nhưng đều bị Lý Tiện Ngư ấn đầu đẩy ra sau đó hắn tiếp nhận lấy bà cô tổ tay đấm chân đá.

Tần đại gia nói: "Tên của nàng là do ông chủ đặt, nàng trước kia là một cỗ máy gϊếŧ người do một tổ chức tà giáo huấn luyện ra, cỗ máy gϊếŧ người đương nhiên không cần có tư tưởng chỉ cần nghe lời liền được. Về sau cái tổ chức tà giáo kia bị ông chủ mang người đến hủy diệt, nàng cũng bị mang về đây."

Tần đại gia nhớ tới tình cảnh lúc mới gặp Tam Vô. Lúc ấy nàng mới mười lăm tuổi, là một cái bé gái lôi thôi lếch thếch. Khuôn mặt có chút xinh đẹp nhưng bẩn thỉu, hai mắt trống rỗng im ắng, nàng đi theo sau lưng ông chủ phảng phất là một cái con rối tinh xảo.

"Những năm nay nàng đã tốt hơn rất nhiều nhưng vẫn không am hiểu giao tiếp với người khác. Nàng sẽ chỉ nhớ những đặc điểm đặc thù nhất của người tiếp xúc lại nhiều hơn nữa nàng liền không nhớ được. Đạo lí sống cũng là không hiểu một chút nào, thường thường sẽ bởi vì nói chuyện quá ngay thẳng mà làm mất lòng người khác. Nàng là máy trào phúng biết đi nổi danh trong công ty, khả năng làm người khác mang thù rất cao. Cho nên ở chung cùng với nàng, lòng dạ nhất định phải lớn, lòng dạ nhỏ sẽ bị nàng làm cho tức chết."

May mắn là Lý Tiện Ngư chẳng những có JJ lớn mà lòng dạ cũng lớn. Hắn nói: "Ủa không đúng, vậy làm sao mà nàng vừa thấy mặt liền gọi được tên ta. . ."

"Có thể là nhớ lầm đi, dù sao đầu óc có chút vấn đề. Không nói cái này nữa, ta sẽ nói cho ngươi biết một sự kiện. Tam Vô không quen tổ đội cùng với người khác, nàng là một sát thủ, sát thủ thì từ trước đến nay đều 1 thân 1 mình. Cho nên khi làm nhiệm vụ, ngươi nhất định phải đi theo nàng nếu không vừa quay đầu lại sẽ không thấy nàng đâu cả lúc đó ngươi sẽ rất nguy hiểm."

Lý Tiện Ngư gật gật đầu: "Chính là cái không có não chỉ biết xông lên phía trước mà không biết bảo hộ hàng sau, đã hiểu."

Lúc trò chuyện với Tần đại gia, Lý Tiện Ngư từ đầu đến cuối chú ý đến phản ứng của Tam Vô. Phản ứng của nàng chính là không có phản ứng gì. Giống như đối tượng mà hai người sau lưng nàng nói tới không phải là nàng.

Vậy mà thật không có để ý chút nào hoặc nên nói là không thèm quan tâm?

Vậy ta sờ một chút cái mông của nàng cũng sẽ không có chuyện gì a?

Đầu óc Lý Tiện Ngư luôn có thể nghĩ tới đồ vật mà người khác không thể nghĩ ra. Hắn quyết định đem cái nghi vấn này lưu lại để về sau thử lại, tốt xấu gì cũng đợi mọi người quen biết lẫn nhau rồi sau đó thử lại. Nếu như đối phương để ý đến cũng có thể mặt dạn mày dày xin lưu cái hơi thở.

Ký xong hợp đồng lao động, Tần đại gia nói: "Từ nay về sau ngươi chính là người của tập đoàn Bảo Trạch. Đúng rồi, Tam Vô không có nhà, nàng một mực ở tại công ty. Hiện tại nàng đảm nhiệm bảo hộ ngươi hai mươi bốn giờ vậy liền đi theo ngươi về nhà đi. Dù sao nhà ngươi cũng rất lớn, tám mươi mét vuông đủ cho ba người ở."

Lý Tiện Ngư sợ chết cũng không phản đối điểm này, hắn thấp giọng nói: "Nghe ý tứ của ngươi, ta có phải hay không sẽ có khả năng bị kẻ thù trước kia của cha ta gϊếŧ chết?"

Tần đại gia kinh ngạc tên nhãi này lại nhạy cảm đến như vậy, hắn an ủi: "Công ty chỉ là dự phòng như thế. Cha ngươi đã chết hai mươi năm, hắn đem ngươi gửi nuôi ở nhà anh em kết nghĩa cũng làm rất bí mật. Ngươi chỉ ổn định không gây chuyện, ta nghĩ đến chắc sẽ không có việc gì xảy ra."

Cáo biệt Tần đại gia, Lý Tiện Ngư dẫn hai cái đầu óc có vấn đề rời đi tập đoàn Bảo Trạch.

Hắn đi ở phía trước, bà cô tổ và Tam Vô đi theo sau lưng. Ánh mắt Tam Vô nhìn chằm chằm vào ô mai trong tay bà cô tổ.

Bà cô tổ đối với việc có thêm một cái bạn ở cùng cũng không thèm để ý nhưng nàng để ý chính là ô mai của mình, nàng giống như là con chó con đang bảo vệ đồ ăn, đem ô mai bảo vệ ở trong ngực trừng mắt: "Nhìn cái gì, đồ vật này là của ta, không cho ngươi ăn."

Tam Vô: "Nha."

Cô gái này bị từ nhỏ huấn luyện thành cỗ máy gϊếŧ người trăm phát trăm trúng, tính tình vậy mà cực kỳ tốt. Bà cô tổ nói không cho nàng ăn, nàng liền đem ánh mắt dời đi không nhìn ô mai một chút nào nữa.

Trên đường đón xe đi về nhà, Lý Tiện Ngư thu được một tin nhắn lạ lẫm, là dịch vụ phục vụ khách hàng của tập đoàn Bảo Trạch gửi tới. Nội dung đại khái là hoan nghênh hắn gia nhập tập đoàn Bảo Trạch trở thành quang vinh huyết duệ người chấp pháp, cuối cùng là một cái đường link.

Ấn vào link tiến vào download app, đó là một cái phần mềm tên là "Cổ yêu".

"Cái này là cái gì?" Lý Tiện Ngư quay đầu đem màn hình điện thoại di động hướng về phía Tam Vô ở hàng sau quơ quơ.

Tam Vô ngồi thẳng người, hai tay đặt ở đầu gối, tư thế ngồi rất có kỷ luật so với tư thế ngồi co quắp không để ý gì của bà cô tổ là hai cái thái cực đối lập.

Giọng điệu trả lời vấn đề cũng là rất cẩn thận tỉ mỉ: " Đó là phần mềm chat của công ty chúng ta phát minh ra, công ty sẽ thông qua phần mềm này để tuyên bố nhiệm vụ và tin tức trọng yếu đồng thời cũng là nơi nhóm người huyết duệ nói chuyện phiếm giao lưu dù sao chúng ta đều có cổ yêu huyết mạch. . ."

"Được rồi, được rồi."

Lý Tiện Ngư không thể không đánh gãy nàng đây thật sự là cái đầu óc có vấn đề. Nàng nói chuyện không có chút nào cố kỵ lại để cho nàng nói tiếp, lái xe sẽ coi nàng là bệnh nhân tâm thần.

Không có click để download, hắn đem điện thoại di động cất về trong túi, chuẩn bị trở về nhà dùng wifi để download.

Người nghèo liền nên tính toán sinh hoạt tỉ mỉ 1 chút, lưu lượng quá đắt mua không nổi.

Nói đến nghèo, Lý Tiện Ngư mới nhớ ra nói: "Đúng rồi Tam Vô tiền bối, ta và bà cô tổ. . . Đều là kẻ nghèo hèn, túi tiền so với mặt còn sạch sẽ hơn. Ngài và chúng ta sinh hoạt cùng một chỗ như vậy tiền sinh hoạt ngài muốn tự lo liệu lấy."

Chuyện này nhất định phải nói rõ ràng, bà cô tổ đức hạnh phá của, năm ngàn đồng có thể hay không chống đỡ đến phát tiền lương tháng sau đã là cái vấn đề lớn. Người nghèo suy nghĩ ngắn, hắn khẳng định không có cách nào lại nuôi thêm một cái. Sớm biết như thế, lúc nãy liền hỏi công ty xin cấp trước tiền lương tháng sau.

Tam Vô nghe vậy giữ im lặng, móc cặp da rút ra một tấm thẻ chi phiếu: "Ba trăm vạn, cầm đi!"

Hai bà cháu trong nháy mắt mặt mày tỏa sáng, cháu trai mắt tỏa ra ánh sáng còn bà cô tổ mãnh liệt nuốt nước miếng.

"Đây, đây là. . ." Lý Tiện Ngư xoa xoa tay tận lực để cho mình nhìn không phải là đang thèm nhỏ nước dãi.

Tam Vô: "Cho ngươi, ta cũng không quan tâm đến tiền."

Oa oa, nhìn ngài một mặt xem tiền bạc như cặn bã, ta choáng rồi.

Không có ý tứ, quên ngài là không có.

Đúng, bộ dáng vẫn thật trâu bò.

"A..., Nhóc con Tam Vô, ta chỗ này còn có ô mai, ta cũng không keo kiệt sẽ chia sẻ đưa cho ngươi." Bà cô tổ ân cần đưa lên ô mai không có chút đạo đức nào nói.

Tam Vô nhìn ô mai một chút lại nhìn bà cô tổ, "Có thể ăn được a."

Bà cô tổ dùng sức gật đầu: "Chúng ta là bạn bè liền nên có phúc cùng hưởng."

Tam Vô nhặt khỏa ô mai bỏ vào bên trong miệng, vị chua ngọt tràn ngập nhưng trên mặt vẫn không có chút biểu lộ nào tuy nhiên tròng mắt của nàng nhảy lên một tia nhảy cẫng, phảng phất như mặt hồ đang lặng nước thì bị gió thổi mở ra nhiều thêm một tia sinh động.

Lý Tiện Ngư bị hạnh phúc từ trên trời giáng xuống đập choáng váng đầu óc, run rẩy cầm thẻ ngân hàng: "Thật sự là cho ta? Cái này không ổn lắm đâu. . ."

Tam Vô: "Ta không cần tiền cũng không có ai hỏi mượn tiền của ta, tiền lương ba năm qua đều ở nơi này, một mực không nhúc nhích."

Giọng nói của nàng hoàn toàn bình tĩnh như trước đây nhưng sự kích động trên mặt Lý Tiện Ngư đã từ từ biến mất.

Coi như liều mạng nghĩ muốn đối tốt với ai, cũng tìm không thấy người nào a.

Nghe thật thê thảm.

Hắn đem thẻ ngân hàng đưa lại cho Tam Vô, chịu đựng sự đau lòng khi bỏ lỡ ba trăm vạn: "Chính ngươi giữ lấy đi, không chừng ngươi sẽ tìm được người muốn mượn tiền ngươi. Ngươi chỉ cần mỗi tháng đưa cho ta hai ngàn tiền thuê nhà, hai ngàn tiền ăn là được."

Tam Vô "A" một tiếng, thu hồi lại thẻ ngân hàng.

Bà cô tổ nhìn Tam Vô thử dò xét nói: "Nếu không ta làm cái người muốn mượn tiền ngươi nhé?"

"Ngài cút đi." Lý Tiện Ngư nói.