Chương 16: Suy đoán về thời đại không có linh khí

Ba ngày sau, vào giữa trưa thứ bảy, địa điểm là nhà hàng S huyện.

Cơm nước buổi trưa của Lý Tiện Ngư và bà cô tổ là bún xào. Bà cô tổ rốt cục đã đạt được ước mơ là ở trong bún bỏ thêm được trứng muối, đùi gà và còn có cả trứng tráng. Tuy nhiên đã ăn qua thức ăn ngon trong nhà hàng 5 sao, bà cô tổ đã chướng mắt cơm nước của nhà hàng S huyện.

Dùng đũa chọn chọn lấy sợi bún tỏa sáng bóng loáng nhất, chọc chọc các loại. Nàng còn nói cái dầu này hương vị rất quái lạ, trứng tráng mùi quá tanh, nói trứng muối không được mới, nói đùi gà chất thịt quá già cắn tê cả răng.

"Thích thì ăn, không thích thì dẹp." Lý Tiện Ngư nói.

"Ta không ăn nữa" Bà cô tổ phồng má, đem đũa vỗ lên trên bàn.

"Ngươi không ăn ta ăn." Lý Tiện Ngư từ trong bát nàng kẹp lấy đùi gà và trứng muối.

"Ngươi. . ." Bà cô tổ tức hổn hển cướp về, khuôn mặt nhỏ phẫn uất: "Ngươi là đồ con cháu không có chút hiếu thuận nào, không ngoan."

Ánh mặt trời sáng rực rỡ chiếu vào trên đường vô cũng tươi đẹp, Lý Tiện Ngư yếu ớt thở dài.

Ta gọi là Lý Tiện Ngư còn sót lại chín vạn đồng trong ba ngày qua vẫn là bị bà cô tổ tiêu sạch. Ta hiện tại trong lòng một mảnh hoảng hốt.

Hiện tại Lý Tiện Ngư gia sản toàn thân chính là năm ngàn tiền mặt mà ngày hôm đó rút ra, nếu như hắn là sinh hoạt một mình vậy cũng đầy đủ nhưng có thêm một cái bà cô tổ phá của như thế chút tiền này căn bản không giữ được.

Lý Tiện Ngư xem như minh bạch cái gọi là "Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó dạy bảo". Phụ nữ đều là lừa đảo, phụ nữ càng xinh đẹp càng sẽ gạt người!

Câu nói này ở trên thân bà cô tổ đạt được thuyết minh tốt nhất.

Rõ ràng đã nói xong mỗi ngày chi tiêu sinh hoạt không thể vượt quá 150 đồng, bà cô tổ mặt ngoài bất đắc dĩ đáp ứng nhưng thừa dịp hắn đi học, nàng liền tự mình chuồn đi đến thương trường ở phụ cận. Mua túi xách mua quần áo mua giày cao gót còn có đồ ăn vặt chất đầy cả cái giường.

Ba ngày thời gian, số dư còn lại trong thẻ đều đã bị bà cô tổ tiêu sạch sành sanh.

Lý Tiện Ngư tâm tình bùng nổ kém chút nữa liền làm ra hành dộng vì đại nghĩa mà diệt người thân. Hắn chất vấn nàng vì sao không giữ lời hứa. Bà cô tổ ngôn từ chuẩn xác nói: "Ta chỉ đáp ứng ngươi không nạp tiền vào trò chơi, làm gì có chỗ nào là ta không giữ lời hứa rồi?"

Lý Tiện Ngư kém chút nữa tắc nghẽn cơ tim ở tại chỗ chết đi.

Hai mươi vạn đối với một cái sinh viên không có thu nhập như hắn là một khoản tiền lớn khó có thể tưởng tượng được.

Ngày đó hắn thật là muốn ra tay đánh cho bà cô tổ một trận. Hắn đã đem nàng đẩy ngã ra ghế sa lon, chuẩn bị cởi giày đập vào cặp mông của nàng. Nào có ngờ bà cô tổ miệng nhỏ khẽ hút 1 cái, một giây trước đó Lý Tiện Ngư còn đang lửa giận ầm ầm nhưng một giây sau liền "A" một tiếng mềm nhũn co quắp ở trên mặt đất. Hai tay hắn che lấy hai bên thận, run lẩy bẩy.

Bà cô tổ ngồi chồm hỗm trên ghế sô pha, sắc mặt hồng nhuận, mặt mày tỏa sáng, ánh mắt nàng lại rụt rè, tức giận nói: "Ngươi dám đánh ta, ta liền hút khô ngươi."

Lý Tiện Ngư một lần nữa thể nghiệm được đến cảm giác thận bị móc sạch, hắn đau đớn thê thảm minh bạch một cái đạo lý không phải đám tiền bối không cách nào dạy bảo bà cô tổ mà là bọn hắn mới là đối tượng bị dạy bảo.

Ngươi bà cô tổ vẫn là bà cô tổ của ngươi!

. . .

"Bà cô tổ a, chúng ta thật sự không có tiền." Lý Tiện Ngư mặt mày buồn phiền: "Ta còn là sinh viên a, ta không có nguồn thu nhập nào. Ngài dùng tiền như thế thì tương lai chúng ta ngay cả tiền ăn cơm cũng đều không có nha."

"Thật xin lỗi nha, ta nhất thời không khống chế nổi bản thân. Trước kia ta cũng tiêu tiền như thế a, có tiền mà không xài là con rùa đen." Thái độ bà cô tổ nhận sai cũng rất tốt nhưng Lý Tiện Ngư biết cái này cũng không thể thay đổi bản tính tiêu hoang phí của nàng.

"Được rồi được rồi, dù sao chúng ta cũng không có tiền, ta chân trần không sợ ướt." Lý Tiện Ngư nói.

"Hay là chúng ta đi cướp ngân hàng đi." Bà cô tổ đề nghị.

"Bệnh tâm thần, ta là công dân tốt tuân theo pháp luật."

"Đừng sợ, ta trước kia cũng đã cướp ngân hàng" bà cô tổ lòng tin mười phần nói: "Thao tác rất đơn giản, xách cái túi xách, gặp người liền đánh, gặp pha lê liền đập sau đó ngươi liền có thể thoát nghèo hóa giàu."

"Ngài còn đã cướp ngân hàng?" Lý Tiện Ngư kinh hãi.

"Thực sự là hết cách rồi mà vẫn không có tiền xài " Bà cô tổ một tay chống cằm,

Tròng mắt nàng ngước nhìn lên trời bộ dáng xinh xắn: "Cha ngươi muốn phát triển nhưng lại không có cách nào kiếm được tiền. Ta không thể làm gì khác hơn là tự mình đi cướp ngân hàng. Những người bình thường kia không phải là đối thủ của ta. Tiền trong ngân hàng thật là nhiều. Bất quá về sau cha ngươi lại bị Đạo Phật hiệp hội gắn cho tội danh quấy rối trật tự xã hội bị truy nã ba tháng, hì hì. . ."

Hì hì em gái ngươi a!

Ngươi là cái hố chuyên hại người a.

Lý Tiện Ngư nghiêm nghị nói: "Bà cô tổ, ta về sau nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi ngài. Kể cả cắt thận của ta đi đem bán cũng muốn nuôi ngài."

Bà cô tổ cười như hoa: "Ừm, như thế mới ngoan nha."

Lý Tiện Ngư: "…."

"Đúng rồi bà cô tổ, sáng nay ta luyện công xong liền thử luyện khí nhưng ta phát hiện ta hoàn toàn không cảm thấy được linh khí." Lý Tiện Ngư nói: "Mà lại hiện tại cái mũi của ta có chút khó chịu, cảm giác lại hít vào quá nhiều sương mù."

Thời tiết sáng nay rõ ràng không sai, ai ngờ vẫn là vô ý hít vào chút sương mù.

Bà cô tổ hiếm khi lộ ra thái độ mất hết cả hứng: " thiên phú luyện khí của ngươi không tốt, lại bỏ bê mấy ngày. Thiên môn đã đóng lại thì tất nhiên là không cảm thấy linh khí. Còn khí độc thì mấy hôm nay khí độc có lúc nồng, có lúc mỏng nhưng thủy chung vẫn quanh quẩn không tiêu tan. Đêm tối còn không thấy được sao sáng, ban ngày không thấy được trời xanh. Đối với người thường thì có lẽ không sao nhưng đối với người luyện khí mà nói đó là chất độc rất mạnh. Có lẽ ngươi nói đúng thời đại đã thay đổi, không chừng đã tiến vào thời đại không có linh khí."

"Vậy huyết duệ thời đại này luyện khí như thế nào a?" Lý Tiện Ngư nói: "Chắc chắn phải có biện pháp chứ."

"Người luyện khí đại khái sẽ đi tu luyện lánh đời cũng có khả năng bọn hắn có biện pháp nào đó vượt qua khí độc. Ta thức tỉnh thời gian còn ngắn chưa từng giao lưu với bọn hắn nên cùng không biết được." Bà cô tổ nói.

Lý Tiện Ngư liền tự động bắt đầu suy nghĩ miên man. Hắn suy đoán không khoa học1 chút: Các vị cao thủ đã mở ra 1 mảnh không gian riêng trong đó linh khí nồng đậm rốt cuộc cũng không cần hít lấy sương mù ở hiện tại.

Còn Suy đoán khoa học 1 chút: Bọn hắn đã cải tiến phương pháp luyện khí có thể đem sương mù bài trừ ở bên ngoài cơ thể.

Suy đoán ngớ ngẩn 1 chút: Trải qua rất nhiều năm thích ứng, bọn hắn đã có kháng thể, không còn sợ hít phải sương mù.

Lý Tiện Ngư càng có khuynh hướng theo cái suy đoán cuối cùng.

Cơm nước xong xuôi, hắn mang theo bà cô tổ hướng về nhà. Trên đường đi ngang qua một cửa hàng bán rau quả, ánh mắt bà cô tổ nhìn chằm chằm một giỏ ô mai đỏ chói.

Mùa này, còn cách mùa ô mai có hơn một tháng nhưng trên thị trường đã có bán ô mai.

Bà cô tổ trông mong nhìn sang, "Lý Tiện Ngư, ô mai có ngọt không a?"

Lý Tiện Ngư nhìn một chút nàng nói: "Chờ ở đó."

Bà cô tổ vui vẻ cười lên: "Ừm được rồi."

Lý Tiện Ngư đi vào trong tiệm hỏi ông chủ: " Ô mai có ngọt không a?"

Ông chủ mèo khen mèo dài đuôi nói: "Ngọt, phi thường ngọt, ở đây đều là đồ tươi mới."

Lý Tiện Ngư "A" một tiếng sau đó đi trở về bên người bà cô tổ: "Ta đã hỏi rồi rất ngọt."

Bà cô tổ: ". . ."

"Ta muốn ăn ô mai." bà cô tổ nói.

"Không có tiền." Lý Tiện Ngư xụ mặt đi lên phía trước.

Mùa này, ô mai khẳng định là đắt đến kinh khủng. Cuộc đời này hắn căm thù đến tận xương tuỷ đối với ba loại quả, một loại là ô mai, một loại là quả đào, một loại là sầu riêng.

Bọn chúng sẽ cho ngươi biết ngươi nghèo đến mức ngay cả một món hoa quả cũng không nỡ ăn.

Ở Thượng Hải, đi ra ngoài mua chút hoa quả thì tiền ăn một ngày liền sẽ không có.

Bà cô tổ đứng ở sau lưng hắn, duỗi ra một cái tay nhỏ nắm vào góc áo của Lý Tiện Ngư: "Lý Tiện Ngư, ta muốn ăn ô mai."

"Ta muốn ăn ô mai."

"Ta muốn ăn ô mai."

"Ta muốn ăn ô mai."