Chương 14: Tiền của ta đâu?

Lý Tiện Ngư từ trong ngăn kéo lấy ra thẻ ngân hàng mà cha lưu lại. Tấm thẻ này là thẻ mới làm tuyệt đối không phải loại thẻ cũ của hai mươi năm trước. Lúc kế thừa di sản hắn bị hạt chât đen dời đi lực chú ý nếu không hắn đã phát giác được rất nhiều chỗ không đúng.

Tỉ như tập đoàn Bảo Trạch là công ty thành lập mới được mấy năm gần đây mà di chúc của cha hắn đến từ tận hai mươi năm trước.

Lại tỉ như tấm thẻ ngân hàng này nếu là tiền tiết kiệm của hai mươi năm trước thì về đến tay hắn hẳn phải là sổ tiết kiệm mà không phải là thẻ ngân hàng.

Tám giờ tối vừa vặn đến giờ cơm, hắn mang theo bà cô tổ xuống lầu ăn cơm.

Hai ngươi đi ăn ở một nhà ăn Thái Lan có danh tiếng cực tốt, Lý Tiện Ngư trước kia đã ăn qua mấy lần. Hương vị phi thường ngon. Tiền sinh hoạt tháng này đã dùng hết, hai mươi vạn đơn giản là tới quá kịp thời.

Tiền sinh hoạt một tháng của Lý Tiện Ngư là ba ngàn, cha nuôi mỗi tháng đều đúng thời gian mới gửi tiền đến, một ngày chi tiêu khống chế trong khoảng tám mươi đồng trở lại. . . .mỗi tháng nếu chi tiêu tiết kiệm cũng có thể dư ra khoảng năm, sáu trăm đồng. Nhưng mà tiền là không thể tiết kiệm được, đời này cũng không thể. Một bộ phận tiền là tiền để hắn đi thuê nhà nghỉ, chí ít cũng phải một tuần một lần. Nếu như gặp phải em gái nào dư dả kinh tế, có đôi khi tiền phòng cũng không cần Lý Tiện Ngư phải trả.

Tháng này hắn đã sớm tiêu hết tiền sinh hoạt nguyên nhân là do tuần trước hẹn qua mạng được một cái con nhà lành rất Nice. Lý Tiện Ngư ở trên người nàng bỏ ra khoảng hơn một ngàn đồng rốt cục cũng được giã chày.

Di sản của cha hắn không chỉ có vì hắn mở ra cánh cửa thế giới mới mà còn có hiệu quả "Ép buộc kỹ nữ bỏ nghề". Lý Tiện Ngư hiện nay đã bỏ tối theo sáng, lãng tử quay đầu.

Về sau cũng sẽ không tiếp tục chơi bời lêu lổng, tắm rửa xong ta lại là một cái trai tân.

Ban đầu tháng này chỉ có thể dựa vào đi vay tiền và ăn mì tôm sống qua ngày, kết quả di sản của cha ruột từ trên trời giáng xuống.

Đón xe đi vào nhà hàng Thái Lan kia, Lý Tiện Ngư liền nói ta đi lấy chút tiền mặt dự bị sau đó liền dẫn bà cô tổ đến máy ATM sát vách đường phố để lấy tiền.

Hoàng hôn đã buông xuống, gió đêm thổi vào người làm con người ta cảm thấy mát mẻ thoải mái dễ chịu.

Lý Tiện Ngư đi ở phía trước, phía sau cái mông là một cái cô gái mặc quần đùi lộ ra đôi chân dài, gió đêm thổi lên mái tóc bà cô tổ hấp dẫn lấy ánh mắt kinh ngạc của người qua đường.

Bà cô tổ đối với cái máy ATM cảm thấy rất hứng thú liền nhìn chằm chằm người đang lấy tiền ở bên trong, nàng phấn khích nhìn máy móc phun ra từng trương nhân dân tệ đỏ rực.

Lý Tiện Ngư lôi kéo bà cô tổ vào cửa, khóa kỹ. Hắn móc ra thẻ ngân hàng rồi cắm vào.

"Vật này còn có thể phun ra tiền?" Bà cô tổ nhìn chằm chằm vào màn hình, màn hình huỳnh quang chiếu sáng con mắt của nàng như nhưng ngôi sao sáng đẹp dẽ.

"Ngươi chưa từng thấy qua?"

Nàng lắc đầu.

"Cái đồ chơi này bên trong nó đều là tiền." Lý Tiện Ngư nói.

Bà cô tổ ánh mắt sáng lên: "Ngươi lùi ra, ta một phát đập bẹp nó."

Lý Tiện Ngư giật mình: "Mặc dù ta cũng rất muốn làm như vậy nhưng chúng ta không cần thiết phải làm việc phạm pháp, cướp trời đoạt đất cũng đừng cướp đoạt của quốc gia."

Bà cô tổ: "Không ngờ tên nhãi nhà ngươi vẫn rất là yêu nước nha."

Lý Tiện Ngư: "Không, ta chỉ là sợ bị quốc gia gϊếŧ chết. Lại nói chúng ta có hai mươi vạn cũng không thiếu tiền nha."

Vừa nói vừa nhập mật mã, hắn cũng không có trực tiếp lấy tiền mà là ấn xem xét số dư còn lại. Lý Tiện Ngư đã lớn đến như vậy nhưng chưa hề có được một khoản tiền lớn như thế, trong lòng hắn rất đắc ý.

Trong ánh mắt trông mong của hắnvàbà cô tổ, màn hình nhảy ra số dư còn lại: 9080000

Lý Tiện Ngư sững sờ, nhịn không được xoa xoa con mắt, số dư còn lại là chín vạn, không sai chút nào.

Có thể là tư thế ta dụi mắt không đúng, làm lại.

Vẫn là chín vạn!

Lý Tiện Ngư: "? ? ?"

"Không phải là nói hai mươi vạn a, tiền của ta đâu?" Lý Tiện Ngư nụ cười trên mặt dần dần trở nên dữ tợn: "Tiền của ta đâu! ?"

Gặp cháu ngoan mặt như ác quỷ, bà cô tổ tay nhỏ đặt ở sau lưng làm bộ nhìn phong cảnh xung quanh.

Lý Tiện Ngư móc ra điện thoại di động gọi cho Tần đại gia. Mấy giây sau đã kết nối: "Tần đại gia, cha ta để lại cho ta di sản là hai mươi vạn đúng không."

Tần đại gia: "Hình như là thế."

"Hình như?"

"Ta làm sao biết được, ta cũng không có chú ý đến di sản của cha ngươi, làm sao vậy?" Tần đại gia hỏi.

"Làm sao?" Lý Tiện Ngư nghiến răng nghiến lợi: " Thẻ ngân hàng của ta bên trong chỉ có chín vạn. Số tiền còn lại đã đi nơi nào, là bị các ngươi ăn mất hả."

Tần đại gia ngẩn người "Ngươi chắc chắn không có sai lầm gì chứ."

Lý Tiện Ngư: "Chắc chắn, rất chắc chắn."

Tần đại gia buồn bực nói: "Chẳng lẽ là do lúc chuyển khoản máy tính toán bị sai rồi? Để ta gọi điện thoại cho tài vụ hỏi một chút, chính ngươi cũng kiểm tra giấy tờ lại cho rõ ràng chi tiết."

Số Tiền cha hắn lưu lại đương nhiên không thể nào là số tiền nguyên năm đó. Số tiền kia được lưu trữ trong Đạo Phật hiệp hội đã chục năm, về sau lại theo di chúc cùng một chỗ chuyển giao cho tập đoàn Bảo Trạch. Lý Tiện Ngư hoài nghi là người của tập đoàn Bảo Trạch tầng tầng cắt xén lừa đi di sản của cha hắn.

Một khoản tiền lớn như vậy nói không có liền không có, Lý Tiện Ngư cảm thấy vô cùng lo lắng. Hắn chờ đợi câu trả lời chắc chắn của Tần đại gia đồng thời bản thân cũng gọi điện thoại đến ngân hàng để thẩm tra tài khoản chi tiết rõ ràng.

Lựa chọn giọng nói tự phục vụ, ấn nhập mật mã thẻ ngân hàng, mã số giấy CMND.

Sau đó giọng nói trong điện thoại truyền đến chân tướng để Lý Tiện Ngư cảm thấy mờ mịt vô cùng.

Tấm thẻ này vào hôm nay đã có mười mấy lần chuyển khoản, ít thì mấy trăm, nhiều thì mấy vạn, tổng cộng chi tiêu là 10920000 đồng.

Mấy ngày trước hắn mới cầm tới cái di chúc này mới chỉ kịp đồng bộ với điện thoại di động căn bản không có khả năng tiêu đến tiền ở bên trong.

Đồng bộ với điện thoại di động? !

Lý Tiện Ngư đột nhiên nhìn về phía bà cô tổ, bà cô tổ làm bộ nhìn phong cảnh bốn phía xung quanh.

"Tiền là do ngươi xài?" Lý Tiện Ngư trừng mắt.

Bà cô tổ khuôn mặt nhỏ hoảng hốt, ánh mắt né tránh: "Không, không có."

"Đánh rắm, thẻ ngân hàng đồng bộ với điện thoại di động ngoại trừ ta ra cũng chỉ có ngươi." Lý Tiện Ngư cả giận nói: "Không phải ngươi thì còn ai."

Bà cô tổ dùng điện thoại di động là máy của Lý Tiện Ngư trước đó đã dùng, hôm trước lúc dạy bà cô tổ cách sử dụng điện thoại di động hắn cũng thuận tay giúp nàng đồng bộ lại thẻ ngân hàng.

Bà cô tổ gặp sự việc đã bại lộ không còn nói dối được, liền tức giận nói sang chuyện khác: "Không cho phép nói chuyện với ta như vậy, ngươi là cái đồ con cháu bất hiếu."

"Mười vạn đồng, mẹ nó, người là tiêu xài như thế nào?" Lý Tiện Ngư phát điên nói.

"Nạp trò chơi nha. . . . ." Bà cô tổ nhỏ giọng nói.

"Hả?" Lý Tiện Ngư trừng to mắt, cảm giác trên bầu trời liên tiếp có chùy đập ở trán: "Nạp... Trò chơi?"

Bà cô tổ gật gật đầu, nắm chặt lấy ngón tay, "CF tất cả vũ khí cấp anh hùng đại khái bỏ ra hơn một vạn. Liên Minh Huyền Thoại skin và nhân vật cũng bỏ ra mấy ngàn, còn có Dungeon Fighter Online trang bị và mua kim tệ cũng bỏ ra khoảng bốn vạn sau đó là QQ xe bay cũng bỏ ra mấy ngàn mua xe..."

Nàng đen nhánh con ngươi chuyển động cố gắng nhớ lại từng cái để nói cho Lý Tiện Ngư nghe.

Từng đao đâm vào Lý Tiện Ngư tâm khảm.

Lý Tiện Ngư mồm mép run rẩy, "Mười vạn. . . . . Cứ như vậy liền không có."

Bà cô tổ nghiêm túc nói: "Không nạp tiền, ta làm sao mạnh lên được. Không lỗ, không lỗ nha."

Thật con mẹ nó không lỗ, ngươi là học sinh tiểu học à.

"Ngươi làm sao lại biết nạp tiền?"

"Rất khó sao? Nhìn trình tự nạp tiền sau đó từng bước một làm theo, rất dễ dàng liền nạp tiền xong."

Lý Tiện Ngư dựa vào tường pha lê, chân từng bước từng bước chán nản trượt trên mặt đất, ngửa đầu lên trời rêи ɾỉ: "Máy tính ơi là máy tính, ô..ô...Tiền của bà lão hơn một trăm năm trước mà ngươi cũng lừa, lương tâm ngươi sẽ không đau nhức a? "

Bà cô tổ bĩu môi: "Không phải chỉ là mười vạn sao, chút tiền lẻ. Năm đó ta lúc còn chưa chết, mỗi tháng tiêu tiền ít nhất phải là năm trăm lượng, đi ra ngoài đều là bó lớn bạc để tiêu xài."

Lý Tiện Ngư cả giận nói: " Đại Thanh đã diệt vong hơn một trăm năm rồi."

"Hừ, đó vốn là tiền của ta, cha ngươi để lại cho ta nha."

"Cái rắm, ta là con trai ruột hắn, di sản của hắn không để cho ta chẳng lẽ để lại cho ngươi cái cương thi già này?"

"Ngươi mắng cái gì mà mắng cùng lắm thì về sau ta có tiền sé trả lại cho ngươi. Ta tiêu tiền của cha ngươi, hắn xưa nay cũng không dám nói cái gì. Ngươi đứa cháu này không có đáng yêu chút nào."

"Đáng yêu có thể làm cơm để ăn không. Tên phá của này không phải, phải gọi là bà cô tổ phá của."

"Không cho phép ngươi nói chuyện với ta như vậy, đồ con cháu bất hiếu."

"Ta nhổ vào. Ngay cả di sản của cha ta, ngươi cũng lừa. Ngươi cút, ngươi cút đi."

Hai người bọn họ ầm ĩ một trận lớn.

Bà cô tổ lật qua lật lại liền sẽ chỉ có "Đồ con cháu bất hiếu", "Quá đáng" những từ không đau không ngứa này, căn bản không phải đối thủ của anh hùng bàn phím Lý Tiện Ngư.

"Ta hiện tại liền trả tiền lại cho ngươi."

Bà cô tổ tức giận đến mặt phấn đỏ bừng, tay nàng vung lên một đấm nện vào màn hình máy ATM "Phanh" một tiếng trầm vang, sau đó nàng cứng đờ bất động tại chỗ.

Gương mặt xinh đẹp của bà cô tổ cấp tốc sụp đổ xuống, khóe miệng nàng co giật lại cố nén để không lộ ra biểu lộ đau đớn, hốc mắt cấp tốc ướŧ áŧ.

Lý Tiện Ngư: "Phốc. . . . ."

Bà cô tổ nhịn lấy nước mắt, kêu lên: "Tự ngươi đã nói ta có thể tùy tiện tiêu tiền của ngươi. Ta không muốn ngươi cái đứa cháu này, ta muốn về lại trong hạt châu, ô ô..."

Đại khái là do cảm thấy ngay cả máy móc cũng bắt nạt nàng. Không nhẫn nhịn nổi, nàng nghẹn ngào khóc thành tiếng sau đó đẩy ra lối thoát hiểm hờn dỗi đi ra đường lớn.

Bóng người biến mất trong màn đêm mịt mùng.

Lý Tiện Ngư rút ra năm ngàn, hắn đứng ở ven đường hút điếu thuốc, bực bội gãi gãi đầu. Trong lòng hắn tự nhủ tại sao lại có thể có bà cô tổ như vậy, tính khí tiểu thư mười phần, động một chút là lại dở trò chơi xấu rồi lạnh lùng bỏ đi.

Người ta tùy thân mang theo ông lão, đều là rất có bộ dáng cao nhân a.

Nàng sống hơn một trăm năm thời gian là uổng phí hay sao.

Mười vạn đồng nói tiêu liền tiêu, tổ tiên của ta cũng không có tiền như vậy a?

Luôn cảm thấy nếu như tổ tiên có linh, lúc này nét mặt của bọn hắn hẳn là một loại "Buồn cười" biểu cảm, liếc mắt nhìn chính mình: Ha ha Tên nhãi, chúng ta năm đó cũng là bị lừa như thế. . . . .

Tổ truyền máy ép dịch đơn giản có độc.

Cha ruột nói đúng bà cô tổ thật là một cái yêu tinh nhỏ chuyên gây phiền toái.

Lý Tiện Ngư đối với câu nói này lại có thêm lý giải sâu sắc.

Hay là mặc kệ nàng?

Lý Tiện Ngư đang hút thuốc đột nhiên nhớ lại ngày đó lúc hắn giúp bà cô tổ đồng bộ lại thẻ ngân hàng, hắn có nói qua một câu nói như vậy: Thời đại hiện tại chỉ cần có một cái điện đi động trong tay là có thể đi khắp cả nước, bà cô tổ chúng ta có hai mươi vạn, ngươi cứ việc tiêu thoải mái.

Lúc ấy cảm thấy bà cô tổ nhiều lắm là mua chút đồ ăn vặt nào biết được nàng dùng tiền vung tay quá trán như thế...

Oh, fuck!

Lý Tiện Ngư vứt đi điếu thuốc hướng phương hướng bà cô tổ biến mất đuổi theo.