Editor: Yuè Yīng
“Tiểu Vân, nếu nói như vậy, cậu sẽ cưới sao?” Đầu điện thoại bên kia truyền đến thanh âm nhẹ nhàng.
Lý Nhược Vân há hốc miệng, chỉ có điều câu “Sẽ” như nghẹn lại trong cổ họng không thốt ra được, cố sức dằn lòng cấu một cái thật mạnh vào đùi mình, thầm ra lệnh cho bản thân.
Lý Nhược Vân, nói mau đi!
Không chờ tiếng “Sẽ” kia thốt ra, Loan Hoan ở đầu điện thoại bên kia nở nụ cười, vừa cười vừa nói: “Xem ra đã dọa tới cậu rồi, Lý Nhược Vân, nếu cậu nguyện ý thì tớ cũng mặc kệ thôi.”
Nỗi tâm sự trong lòng đang dâng lên dần dần hạ xuống, mặc cho Loan Hoan ở đầu điện thoại bên kia cười, tiếng cười đó giống như trở nên trống rỗng chờ cô cười xong, cô ấy nhẹ nhàng hỏi: Hoan, vóc dáng người đàn ông đó có cao lớn không? Là tuýp người cậu thích sao? Đối xử với cậu tốt lắm sao?
“Đúng vậy, anh ấy cao lớn, là tuýp người tớ thích, anh ấy đối xử với tớ rất tốt.”
Bên kia giòn giã trả lời.
Lý Nhược Vân gật đầu, nói với chính mình ở trong lòng, vậy là tốt rồi.
Đúng vậy, vậy là tốt rồi!
Không khí giống như lại trở nên kỳ quái, kỳ quái tới nỗi khiến Lý Nhược Vân sợ hãi, vì thế, Lý Nhược Vân vội vàng nói: “Loan Hoan, tớ đi mua vé máy bay, nhất định cậu phải trang điểm xinh đẹp hơn bất cứ ai, xinh đẹp khiến tất cả phụ nữ phải đố kỵ, những người phụ nữ đó cũng bao gồm cả tớ nữa.”
Lời này nghe vào tai, Lý Nhược Vân cảm thấy giả tạo, không tồi, Loan Hoan giống như không để ý tới, cô tức giận nói: “Tớ xin cậu ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ đi.”
Đúng vậy, hiện tại cô không thể ra ngoài.
“Hoan. . .” Lý Nhược Vân kéo âm cuối thật dài, làm nũng: “Phải làm sao bây giờ, nếu không thì, tớ lén trốn ra ngoài. . .”
Lời này còn chưa nói xong, điện thoại bên tai đã bị đoạt đi rồi.
Sắc mặt vị nhân viên y tế vừa đoạt lấy điện thoại từ trong tay cô không được tốt cho lắm, Lý Nhược Vân làm một cái mặt quỷ với người đó, ngoan ngoãn trở về phòng vô trùng.
Đợi đến khi trở lại phòng vô trùng, nét mặt của Lý Nhược Vân cứng ngắc.
Vừa nãy, cô cố nén nhịn câu hỏi: “Loan Hoan, như vậy, anh trai tớ thì sao?”
Năm trước, Lý Nhược Vân nhìn thấy Loan Hoan lén lút làm một việc, cô ấy đoán có lẽ Loan Hoan đang khắc kinh Kim Cương lên tấm bình phong làm quà sinh nhật cho Lý Nhược Tư.
Chỉ có điều, cũng không biết tại sao món quà đó lại không đến được tay Lý Nhược Tư, lúc đó, hình như bà nội có về qua nhà, mà sau khi bà nội rời khỏi đây, Lý Nhược Vân nhìn thấy Loan Hoan đang đốt tấm bình phong đó chỉ còn trơ lại cái khung. Đó là vào một đêm đông, ánh lửa hồng hồng chiếu trên khuôn mặt của cô, nét mặt cô có vẻ đau thương.
Loan Hoan buông di động xuống, giờ này khắc này, cô đang ở phòng thử đồ thử áo cưới, kiểu dáng rất xinh đẹp, túi may ở trên đầu gối chợt mở ra, dọc theo chỗ được mở ra đó lôi ra làn váy thật dài, Loan Hoan đứng ở trước gương, cảm giác bản thân tựa như một người cá, chẳng qua là, vị mỹ nhân ngư này trắng bệch quá mức.
Đây là lần cuối cùng Loan Hoan thử lễ phục, Dung Doãn Trinh cũng không tới lấy một lần, anh dùng giọng điệu áy náy giải thích với cô, anh bận quá, kẹt xe, chuyện công việc, đủ loại tình huống đột ngột khiến anh không có cả thời gian để ăn cơm.
Vài lần thử lễ phục đều là trợ lý của anh tới làm thay, ví dụ như nhập hình ảnh anh mặc lễ phục vào máy tính, sau đó dặn nhà thiết kế sẽ dựa vào hình ảnh trên máy tính để tìm ra vấn đề, cuối cùng, xuất hiện trên máy tính sẽ là tấm hình không chê vào đâu được của cô và anh, là hình ảnh hoàn mỹ tới nỗi sẽ khiến tất cả những cô gái trẻ vừa nhìn thấy sẽ không kiềm chế được suy nghĩ muốn kết hôn.
Dung Doãn Trinh không tới cũng không sao, chỉ cần anh tiến tới là tốt rồi.
Phòng thử đồ có không gian khoảng 80 m², Loan Hoan một tay lôi kéo làn váy thật dài, một tay đặt ở sau lưng, bàn tay sau lưng cầm điện thoại di động vừa mới trò chuyện cùng Lý Nhược Vân. Dưới ánh mắt hâm mộ của nhân viên phục vụ nữ đứng đợi ở bên cạnh, cô dẫm bước chân trên tấm thảm màu trắng gạo đi về phía cửa của phòng thử đồ.
Mỹ nhân ngư giả muốn đi tới khoác tay hoàng tử.
—
Lý Nhược Tư dùng bốn mươi tám tiếng đồng hồ đi từ Ấn Độ về tới San Francisco. Trên đường về nhà bà nội yêu quý của anh bố trí cho anh rất nhiều chướng ngại vật. Ví dụ như, thành phố anh phải đi công tác không có sân bay, anh ngồi khoảng mười tiếng đi xe mới mua được một vé máy bay trung chuyển.
Trở lại San Francisco vào xế chiều thứ sáu ở nước Mỹ, trong nhà thật náo nhiệt, tất cả đều là bạn mấy đời của nhà họ Lý. Bà nội anh đã ở đây, khi nhìn thấy anh biểu cảm phức tạp, có thương hại, có may mắn.
Thương hại rất ít, may mắn rất nhiều.
Lý Nhược Tư ngã nhào trên đất, trong lòng anh đoán được, có lẽ, anh tới quá muộn rồi.
Chính xác, Lý Nhược Tư tới trễ ba tiếng. Hai tiếng trước Loan Hoan đã đăng ký kết hôn cùng với người đàn ông tên là Dung Doãn Trinh tại San Francisco, ba giờ sau đó, Loan Hoan ngồi trên máy bay tư nhân của nhà họ Dung bay tới Áo, ngày mai, hôn lễ của họ sẽ được cử hành ở pháo đài cổ kính nổi tiếng ở Áo.
Vợ chồng Lý Tuấn Khải cùng một số bàn bè thân thiết cũng lên máy bay tư nhân của nhà họ Lý tới Áo trước. trước khi đi nhắn lại, khi nào anh về tới nhà thì khởi hành tới đó ngay lập tức để tham già hôn lễ.
Tham gia hôn lễ, dùng thân phận anh trai sao?
Đương nhiên rồi!
Trong phòng khách lớn như vậy cũng chỉ còn lại có hai người, Lý Nhược Tư nhận lấy chén nước, buồn bã đau thương nhìn người đưa chén nước cho mình, nói: Bà nội, hiện tại bà yên tâm rồi, bà nội à, hẳn là bây giờ bà rất vui vẻ? Đúng không?
Phương Mạn đứng ở nơi đó, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Lý Nhược Tư, đứng lên!”
Lý Nhược Tư cũng không nhúc nhích, đây là lần đầu tiên anh không nghe lời của bà.
“Lý Nhược Tư, uống chén nước kia đi. Sau khi uống xong lập tức đứng lên cho bà, về phòng của mình, trong phòng đã để sẵn bộ lễ phục, chuyện con cần làm cuối cùng là mặc bộ lễ phục đó xuất hiện tại hôn lễ, lấy thân phận huynh trưởng.” Phương Mạn hơi khom lưng, khẽ đặt tay dừng ở trên đầu anh. “Nhược Tư, con chỉ mất đi một thứ, nhưng thứ con bảo vệ được còn nhiều hơn.”
Cuối cùng, Lý Nhược Tư vẫn dùng một cảm xúc mà ngay cả anh không biết nên gọi nó là gì, đi tới Áo, mang theo món quà đã được chuẩn bị từ trước, anh sẽ nói với mọi người: Hôm nay em gái tôi sẽ lấy chồng.
Loan Hoan, muốn lấy chồng!
Tất cả mọi chuyện giống như một cơn lốc xoáy, cuốn đi tất cả vào ngay giây phút anh không kịp có phản ứng, các thầy giáo dạy anh luôn có một câu cửa miệng rằng: Chúng ta phải sống bằng lý trí để cư xử với tất cả những người ở bên cạnh ta.
Vì thế, anh đi tới Áo.
Tòa lâu đài cổ ở Áo luôn là một danh thắng nổi tiếng, luôn là nơi du khách tụ tập, nhưng vì hôn lễ này, nơi đó ra thông báo xin miễn tiếp du khách một tuần.
Dưới chân Lý Nhược Tư là mặt cỏ xanh biếc cảm giác như có thể chiết xuất ra nước, phóng tầm mắt nhìn đi, mặt cỏ xanh biếc, lá tử đằng xanh biếc, đóa hoa màu trắng, lúc này Bắc bán cầu vẫn như đắm chìm trong những ngày đông cuối cùng, dường như chỉ có nơi này mới được mùa xuân chiếu cố, nghe nói, nhà họ Dung đem toàn toàn bộ thảm cỏ ở châu Âu để chuyển đến nơi này.
Hôn lễ còn có mấy giờ nữa là cử hành, nhân viên phục vụ mặc đồng phục đã bố trí hiện trường đâu vào đấy, động tác của họ dè dặt cẩn trọng, bầu không khí xung quanh lại chẳng giống như là đang cử hành hôn lễ, nơi này càng giống như là sắp cử hành một nghi thức thần thánh nào đó.
Sớm đã có người chờ ở đúng vị trí, đó là quản gia nhà họ Lý.
Lý Nhược Tư đi theo sau quản gia, nghe ông ta nói một số chuyện anh phải chú ý trong hôn lễ, anh vẫn luôn yên lặng lắng nghe, mãi cho đến khi tiến vào lâu đài, đến tận lúc đứng ở đại sảnh được trang trí nguy nga lộng lẫy, nghe thấy tiếng nói vui vẻ của ba mình: Nhược Tư, con đã đến rồi.
Ngẩng đầu, bàn bè họ hàng nhà họ Lý mỉm cười nhìn anh, Lý Nhược Tư cười đáp lại từng người một.
“Lý Nhược Tư, đi xem Tiểu Hoan đi, nhất định con không đoán được Tiểu Hoan xinh đẹp biết bao nhiêu đâu.” Lý Tuấn Khải mang vẻ mặt kiêu hãnh, tựa như gien mang trong người của cô gái tên là Loan Hoan kia cũng giống hệt như gien của họ.
Lý Nhược Tư gật đầu.
Kéo tấm rèm màu đỏ rượu ra, cô ngồi trước gương trang điểm, bên cạnh cô không có ai, giống như giây phút ngắn ngủi này cố ý để dành cho anh.
Anh đi tới, đứng ở bên người cô, cô không quay đầu cũng không chào hỏi với anh, nhưng mà động tác đeo khuyên tai dừng lại. Anh nhìn gương mặt cô phản chiếu trong gương chằm chằm, ánh mắt của cô xuyên qua gương nhìn anh, chậm rãi, mỉm cười, ý cười toát ra ở khóe môi cô, vừa nhẹ nhàng vừa xa cách.
Lý Nhược Tư cúi đầu, nhận lấy chiếc khuyên tai trong tay cô.
“Để anh.”
Anh chạm tới vành tai mềm mại của cô, chạm tới lỗ tai nho nhỏ, chiếc khuyên tai xinh xắn buông xuống dưới tai cô, Lý Nhược Tư dùng tới rất nhiều sức lực mới khiến bản thân bỏ tay ra khỏi vành tai của cô.
“Khuyên tai rất xinh đẹp.” Trong giây phút im lặng, Lý Nhược Tư gắng gượng nói một câu như thế.
“Cám ơn.”
“Em cũng rất xinh đẹp.”
“Cám ơn.”
Không khí lại trở nên nặng nề.
Lý Nhược Tư gian nan điều chỉnh cảm xúc của bản thân, khó khăn nhếch khóe miệng, cười: “Tiểu Hoan, ba nói em rất xinh đẹp, em đứng lên, cho anh xem có phải ba nói mạnh miệng hay không.”
Cô đứng ở trước mặt anh, gần trong gang tấc, đeo đôi giày cao gót 8 cm, trán vừa vặn chạm tới hàm dưới của anh.
Rất đẹp, như vừa nãy ba đã nói, nhất định con không đoán được Tiểu Hoan xinh đẹp biết bao nhiêu đâu.
Lý Nhược Tư siết tay lại thật chặt, bộ váy cưới trắng thanh khiết có làn váy kéo dài như cái gai đâm vào mắt anh đau đớn, khiến cổ họng anh khô rát, đầu lưỡi khó khăn liếʍ cánh môi mình để khỏi bị khô.
Gằn lên từng chữ một.
“Loan Hoan, chúc mừng em, rốt cuộc em đã thoát khỏi anh.”
Lắc đầu, tự lẩm bẩm.
“Không, phải nói là em đã thành công thoát khỏi cái gia đình kia.”
Cô nghiêng mặt, không có nét vui sướиɠ không tỏ ra đau thương, chỉ lạnh nhạt nói: “Có lẽ anh nói không sai.”
Cô và anh sánh vai nhau, kéo tấm rèm màu đỏ rượu ra, xuất hiện trước mặt mọi người, hình ảnh của họ lại trở thành đại diện cho một kiểu anh em yêu thương lẫn nhau.
Chiếc xe ngựa phục cổ tượng trưng cho tình yêu thuần khiết được hoa hồng màu trắng bao quanh, anh kéo dải lụa trắng phía sau phủ xuống mặt cô, tấm lụa trắng mỏng manh được trùm lên mặt cô, đúng là dáng vẻ trong mơ của anh.
Tấm lụa trắng kia tựa như là sương mù mỏng manh, bao vây cô, che cả mi mắt của cô.
Xe ngựa đón cô đi.
Chiếc xe ngựa đó đưa cô tới trước mặt người đàn ông khác, người đàn ông kia gọi là Dung Doãn Trinh, đó là người đàn ông xa lạ mà ngay cả anh cũng không biết dáng vẻ như thế nào.
Lý Nhược Tư không nhìn thấy Dung Doãn Trinh, lại nghe được giọng nói của người đó trước tiên.
Cách hôn lễ còn một giờ, Lý Nhược Tư đi qua một hành lang dài, xung quanh không có biển chỉ dẫn, anh biết bản thân lạc đường, nhưng anh lại hi vọng mình không tìm thấy đường đi tới nơi tổ chức hôn lễ.
Anh đứng ở nơi đó, căn phòng bên trái có người đang nói chuyện, đây là tòa lâu đài có mấy trăm năm lịch sử, đa phần những căn phòng trong tòa lâu đài này đều được xây dựng với kiến trúc rất rộng lớn, một khi có người đè thấp giọng nói chuyện, sẽ trở nên giống như vị công tước của lâu đài ban đêm tìm tới phòng của một trong số những người hầu, trèo lên giường của một cô hầu trẻ, sau cơn hoan ái đang khe khẽ nói thầm với cô hầu đó.
Không tự chủ được, Lý Nhược Tư lặng lẽ đi vào.
Nơi này thật yên tĩnh, chỉ cần lẳng lặng đứng ở cạnh cây cột trụ hình tròn là có thể nghe rõ ràng.
Một giọng nam đang thấp giọng nói: “Anh phải kết hôn rồi, và kết hôn với cô gái như em nói vậy.”