Editor: Yuè Yīng
“Lần đầu tiên chúng con gặp mặt là khi ở biên giới Nga – Ukraine, lần đó, con cứu anh ấy.”
Loan Hoan quay đầu nhìn Dung Doãn Trinh, không vội vàng, Loan Hoan nói: “Còn nữa, ba, con nghĩ ba cũng nói sai rồi, lần đầu tiên khi con nhìn thấy anh ấy, con đã thích anh ấy rồi.”
Dung Doãn Trinh cũng đang nhìn Loan Hoan, ánh mắt anh tràn ngập sự dịu dàng.
“Ba, con cũng cho rằng bản thân mình giống như ba nói vậy, sẽ không yêu người đàn ông mới chỉ gặp có một lần. Nhưng mà, ba….”Loan Hoan thấp giọng nói: “Thật sự là con thích anh ấy, lần đầu tiên nhìn thấy đã yêu.”
Dung Doãn Trinh bị Lý Tuấn Khải bắt buộc đi ra bên ngoài phòng khách.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Loan Hoan cùng Lý Tuấn Khải, Lý Tuấn Khải nhìn Loan Hoan thật kỹ, muốn nói lại thôi: “Tiểu Hoan. . Có lẽ. . Con là vì công ty. . .”
Loan Hoan mỉm cười, lắc đầu: “Không phải, ba!”
Đây là cách thay đổi xưng hô từ trong đáy lòng của Loan Hoan đối với người đàn ông tên là Lý Tuấn Khải này, cô biết, Lý Tuấn Khải luôn hi vọng cô nói chuyện riêng với mình thật lòng gọi ông là “Ba”.
Ông đã chờ đợi giờ phút này đã rất lâu rồi.
Tiếng “Ba” kia thốt lên từ cô khiến ánh mắt Lý Tuấn Khải sáng lên.
Loan Hoan cúi đầu xuống.
“Ba, là thật!”
Từ từ, Loan Hoan kéo tay Lý Tuấn Khải đi đến phía trước cửa sổ.
Đứng ở phía trước cửa sổ, Loan Hoan đưa tay chỉ, chỉ về hướng Dung Doãn Trinh đứng ở phía ngoài cửa sổ, nói: “Con không nghĩ con không cần phải giải thích, ba nhìn người kia thì sẽ hiểu.”
“Người đàn ông như vậy, ba cảm thấy tỷ lệ không xảy ra chuyện vừa gặp đã yêu là bao nhiêu?”
Theo ngón tay của Loan Hoan, Dung Doãn Trinh đứng ở nơi hành lang gấp khúc cổ kính, đang nghiêng người trêu đùa con vẹt treo ở cuối hành lang.
Người quản gia luôn nhớ về cố hương trồng ở trong sân đủ loại cây thuộc loại họ hồi hương, cây hồi hương có lá xanh um tươi tốt, cả khu vườn xanh biếc được phản chiếu trên mặt hồ giữa khu vườn, ánh sáng phản quang chiếu ngược lại thẳng tới chỗ bóng người cao lớn kéo dài đứng cuối dãy hành lang, lịch sự tao nhã làm cho người khác cảm động.
Có lẽ, thi nhân sẽ phải cảm thán: Đó là một vị thanh niên tập hợp tất cả những điều tốt đẹp.
Người đàn ông như vậy, tỷ lệ không xảy ra chuyện vừa gặp đã yêu là bao nhiêu?
Thời khắc này, Lý Tuấn Khải có phần hiểu những lời này của Loan Hoan.
“Ba, con cũng giống như rất nhiều cô gái khác.”
Bên tai, Lý Tuấn Khải lại nghe thấy Loan Hoan nói như vậy.
Lấy lại tinh thần, Lý Tuấn Khải nhìn đến gò má hơi ửng hồng của Loan Hoan, ánh mắt của cô dừng ở phía ngoài cửa sổ, cũng không biết là ở nhìn Dung Doãn Trinh hay là đang nhìn những cây hồi hương trong viện.
Tiểu Hoan của ông đang ở độ thanh xuân.
Hơi nở nụ cười, bàn tay đặt trên đầu cô.
“Tiểu Hoan, ba rất vui, con cũng giống như rất nhiều cô gái khác.”
Loan Hoan đi ra khỏi phòng làm việc, từng bước một tới bên cạnh Dung Doãn Trinh, sóng vai với anh nhìn con vẹt trong l*иg.
“Ba em đồng ý gả em cho tôi?”
“Đúng vậy, ông ấy đồng ý rồi.”
Dung Doãn Trinh gật đầu.
“Dịch Hoan, không cần phải hoài nghi những lời tôi vừa nói, nếu tôi biết số di động của em nhất định tôi sẽ gửi cho em một trăm tin nhắn mỗi ngày, nếu như tôi biết địa chỉ hòm thư của em, tôi sẽ gửi cho em rất nhiều bưu kiện.”
Loan Hoan gật đầu.
Người đàn ông một tuần sau sẽ cùng cô đi vào lễ đường dường như vẫn còn không hiểu khái niệm về họ tên của cô, nét trong chữ “Loan” dựng thẳng hơn so với chữ “Dịch”, tất cả mọi người luôn khắc sâu ấn tượng ban đầu, lúc nào cũng nhớ tới nó trước tiên.
Tuy rằng, chữ “Loan” và chữ “Dịch” có nét rất giống, nhưng Loan không phải là Dịch, vĩnh viễn không có khả năng như vậy.
(“Loan”栾và “Dịch”奕)
Chẳng qua là, như vậy cũng có liên quan gì đâu? Quan trọng nhất là, một tuần sau, cô muốn cử hành hôn lễ với anh, cô sẽ biến thành vợ anh.
Cô sẽ dùng thân phận của người vợ, dốc hết sức để giúp anh, khiến anh đứng ở vị trí cao nhất, tỏa sáng lấp lánh.
“Hôn lễ của chúng ta sẽ cử hành vào tuần sau sao?”
“Đương nhiên!” Dung Doãn Trinh quay sang, dịu dàng nhìn cô, mu bàn tay nhẹ nhàng chạm đến gương mặt cô, mang theo một chút cưng chiều, nói: “Tiểu mỹ nhân ngư, vội vã gả cho tôi như vậy à?”
Loan Hoan không né tránh bàn tay Dung Doãn Trinh, Lý Tuấn Khải đang nhìn họ.
—
Thứ hai, mấy trăm vị phóng viên tràn vào Cannes, tất cả bọn họ đều nhận được thư mời của Á Đông Trọng Công, trong thư mời có ghi rõ cuộc họp báo sẽ được Á Đông Trọng Công công bố tin tức trọng đại.
Thứ hai này, người lãnh đạo cao nhất của Á Đông Trọng Công tháo kính râm của ông ta xuống, mặc chiếc áo sơmi thoạt nhìn thì có vẻ như rất tùy ý, chiếc áo len rộng khoác hờ trên vai, nói cười với những phóng viên truyền thông tới từ khắp nơi trên thế giới.
Người đàn ông mang tên Dung Diệu Huy này không cầm theo bất cứ bản thảo nào, bắt đầu trao đổi với những phóng viên tới từ những nơi xa xôi giống như nói chuyện với những người bạn.
Nói một chút về cuộc sống của ông, ông gọi cuộc sống của mình là những ngày tháng liếʍ máu trên lưỡi dao, ông nói bây giờ ông già rồi, muốn có một cuộc sống khác.
Chờ khi ông nói xong, các phóng viên mới chậm chạp “ngửi” một tin tức như thế này qua lời nói của ông, Á Đông Trọng Công đã tiến quân đầu tư vào lĩnh vực địa ốc.
Cuộc họp báo công bố tin tức này càng giống như là một cuộc “rửa tay gác kiếm”.
Kế tiếp, Dung Diệu Huy hời hợt tuyên bố tin tức càng làm cho người ta mở rộng tầm mắt, người thừa kế Á Đông Trọng Công sẽ kết hôn với cô con gái thứ hai của Tập đoàn Lý Thị, hôn lễ này sẽ được cử hành vào cuối tuần.
Tại cuộc họp báo công bố tin tức này, từ đầu đến cuối người thừa kế Á Đông Trọng Công đều không hề xuất hiện.
Sau khi cuộc họp báo chấm dứt, tất cả giới truyền thông phương Tây đều nhắc tới chuyện này, cuộc hôn lễ sẽ được cử hành vào cuối tuần đã thành công hấp dẫn đến ánh mắt mọi người, thực ra tin tức xoay quanh Á Đông Trọng Công chỉ đứng vị trí thứ hai. Người chèo lái Tập đoàn Lý Thị là một trong số ít thương nhân luôn kiên trì nguyên tắc chính trực, đây là đánh giá của một trong những người làm truyền thông khắt khe nhất về Lý Tuấn Khải. Bọn họ tin tưởng người mà Lý Tuấn Khải chọn lựa cho con gái mình tất nhiên phải là người có phẩm đức cao thượng. Danh tiếng của Lý Tuấn Khải hiển nhiên đã tăng không ít sau khi Á Đông Trọng Công mở họp báo.
Ít nhất, ngày thứ hai sau khi Dung Diệu Huy tuyên bố thay đổi với bước phát triển mới, không có tin tức gì biểu hiện việc một số tổ chức chính phủ tới tìm Á Đông Trọng Công gây phiền phức.
Vào lúc không nhận thấy có bất cứ biến động nào, sự chú ý của mọi người bắt đầu di chuyển tới đôi nam nữ sắp cử hành hôn lễ vào cuối tuần.
Cô dâu là một vị mỹ nhân, điểm này thì không thể nghi ngờ, về phần chú rể mọi người lại không thể hiểu hết. Ấn tượng của mọi người đối với Dung Doãn Trinh chính là một tấm ảnh vào thời gian anh vẫn còn là một cậu thiếu niên, tay cầm Coca, đội chiếc mũ lưỡi trai che khuất nửa bên mặt, tin tức liên quan tới anh thật ít ỏi.
Sau đó, đám cưới được tổ chức vào cuối tuần cũng chỉ là một tin đồn không có ai chứng thực, địa điểm tổ chức hôn lễ, thiết kế áo cưới, những vị khách quý sẽ có mặt… Những thông tin này đều được giữ ở trạng thái vô cùng bí mật, cho dù là như thế này, cũng không hề ngăn cản mọi người chăm chăm dò xét.
Cuộc hôn nhân giữ hai người trẻ tuổi này là vì lợi ích hay là thật lòng yêu nhau?
—
Lý Nhược Tư biết tới hôn lễ này vào thứ tư, anh ở một thành phố thuộc Ấn Độ có độ phủ sóng vô cùng tồi tệ, Lý Nhược Vân gọi điện thoại nói cho anh biết.
Khi đó anh ở vùng phía nam Ấn Độ, Lý Nhược Vân ở Đông Phi. Lần đầu đi đến Đông Phi mà vừa tới nơi cô đã mắc bệnh cúm Influenza, là loại cảm cúm truyền nhiễm cần phải bị cách ly.
Sau khi Lý Nhược Vân biết có hôn lễ kia được năm phút, cô lấy trộm điện thoại của nhân viên y tế chăm sóc mình, gọi vào số di động của anh trai, lúc đó tín hiệu di động cực kì yếu, đứt quãng, Lý Nhược Tư nghe tới lần thứ tư mới nghe rõ.
Tin tức tới quá bất ngờ, phản ứng đầu tiên của anh là có chút mơ hồ, sau đó, là rối loạn.
Bước chân liêu xiêu, Lý Nhược Tư đi tới quầy lễ tân của khách sạn, tìm một chiếc máy tính lên mạng.
Tất cả mọi người đều biết tới hôn lễ này, tất cả mọi người đều đang bình luận về hôn lễ này.
Cô dâu chính xác là Loan Hoan, chú rể chính xác là Dung Doãn Trinh, cô dâu chú rể có xuất thân từ tập đoàn Á Đông Trọng Công và Tập đoàn Lý Thị.
Đám cưới này là “Thiên chân vạn xác” rồi.
Lý Nhược Tư đứng ở trước quầy suy nghĩ một lúc, rồi cười ha ha.
Chả trách anh lại bị phái đến nơi này, chả trách anh không tìm thấy máy tính của mình trong phòng của khách sạn, chả trách mấy ngày nay anh bận rộn giống như là một con quay, chả trách. . .
Nói vậy, những thứ này đều là bà nội thông minh của anh ban tặng.
Mới không lâu, Lý Nhược Vân đã từng nói như vậy: “Lý Nhược Tư, sẽ có một ngày Loan Hoan bị người đàn ông khác mang đi.”
Tai nghe vĩnh viễn không thể có sức chấn động bằng mắt thấy.
Có một ngày, người đàn ông khác đưa Loan Hoan đi. Lý Nhược Tư thì thào lẩm bẩm, mỗi chữ mỗi câu nặng nề đâm thật sâu vào trái tim anh, anh bắt đầu chạy như điên trên hành lang thật dài.
Sau khi Lý Nhược Vân gọi điện thoại cho anh trai xong, cầm điện thoại ngây người, Loan Hoan sẽ đi lấy chồng.
Cô muốn cưới ai?
Kịp phản ứng, Lý Nhược Vân liền gọi cho Loan Hoan.
Thật lâu sau, điện thoại mới được kết nối.
Trong điện thoại vang lên tiếng gọi “Tiểu Vân” khiến Lý Nhược Vân cảm thấy mù tịt chả biết gì, sau cảm giác mù tịt chả biết gì đó là một cảm xúc không gọi được tên, giống như, tất cả đang trở nên xa xôi.
Cô ấy đã từng chen lấn trên xe bus chỉ bởi vì hiếu kỳ, lẻn trốn vào quán bar dưới tầng hầm, lấy trộm đôi dép lê của bác gái trông coi nhà tắm công cộng, khi cô ấy làm những chuyện này đều kéo Loan Hoan theo.
Lúc đó, cô ấy đeo đôi dép lê của bác gái kia tràn đầy đắc ý nói: Hoan, cậu xem, chơi rất tốt nhỉ?
“Không, một điểm cũng không tốt chút nào.” Cô trả lời như thế.
Vì không tốt chút nào, cô đeo đôi dép lê lấy trộm mới đi được vài bước, ném vào trong thùng rác, cô làm rất nhiều chuyện tương tự như vậy, phần lớn thời gian Loan Hoan đều yên lặng nhìn, khi cô nói líu ríu không ngừng Loan Hoan cũng yên lặng nghe.
Cô ấy đã quen như vậy, chẳng qua là, lúc này, Loan Hoan muốn lấy chồng, mà dường như là cô nàng yên lặng nhìn cô ấy, yên lặng lắng nghe cô ấy cũng trở nên xa cách.
Xa xôi, không phải vì khoảng cách.
“Hoan, cậu phải lập gia đình? Là thật sao?” Lý Nhược Vân mấp máy.
“Ừ! Là thật!”
Im lặng.
“Hoan…”Lý Nhược Vân khó khăn mở miệng: “Có lẽ? Có phải là vì công ty của ba hay không. . Việc ấy. . . Chuyện công ty của ba, tớ cũng biết một chút, cụ thể thì tớ không biết rõ ràng, nhưng mà tớ đoán, có phải vì công ty nên cậu mới đồng ý cưới người đàn ông kia hay không, nếu là như vậy, tớ cảm thấy hẳn là tớ nên cưới. . .”
Im lặng.
“Tiểu Vân, nếu nói như vậy, cậu sẽ cưới sao?”