"Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều, vết thương ở vai phải động đến gân cốt, mấy ngày nay phải chú ý đừng làm cho miệng vết thương vỡ ra. Sau lưng với gáy của cậu ấy có dấu vết bị đánh, ngày mai nên đi chụp xem bên trong có bị tụ máu bầm không." Bác sĩ nhẹ nhàng nói.
Giang Diệc Thành nằm trên giường bệnh khó khăn nhấc đầu nhìn Lục Tâm, suy yếu nói: "Anh không sao đâu, em đừng lo lắng."
Lục Cảnh Hành trầm mặc nhìn vào mắt Lục Tâm, khẽ mím môi mỏng, một tay tự nhiên khoát lên vai cô, khách khí nói lời cảm ơn với Giang Diệc Thành: "Đêm nay may mà có Giang tổng, bằng không không biết sẽ có chuyện gì xảy ra với Lục Tâm nữa."
Lúc này Giang Diệc Thành mới chú ý tới sự tồn tại của Lục Cảnh Hành, vẻ dịu dàng trên mặt vừa rồi liền biến mất, thay vào đó sự lạnh nhạt miễn cưỡng: "Là chuyện nên làm thôi."
Thần sắc Lục Cảnh Hành không vì sự lạnh nhạt này của hắn mà thay đổi, chỉ khẽ cong môi lên xem như đáp lại.
Bác sĩ chuyển Giang Diệc Thành về phòng bệnh, Lục Tâm đỡ tay anh, cùng bác sĩ đưa anh về giường bệnh, không biết có phải do đυ.ng đến miệng vết thương không, chỉ thấy Giang Diệc Thành nhíu chặt lông mày, Lục Tâm sốt ruột hỏi: "Làm sao vậy? Có phải đυ.ng vào vết thương rồi không?"
"Anh.... Không sao." Giang Diệc Thành yếu ớt đáp lại, có thể do quá đau đớn nên bàn tay nắm lấy tay Lục Tâm rất chặt.
Lục Tâm đặt hết chú ý vào miệng vết thương của Giang Diệc Thành, cũng không để ý đến việc hai người thân mật như vậy khiến Lục Cảnh Hành chướng mắt đến cỡ nào. Con ngươi đen trầm của Lục Cảnh Hành ngày càng thêm tối thẫm lại, miết môi, nhìn phía bác sĩ hỏi Giang Diệc Thành cần chú ý những gì.
"Vết thương khá sâu, nửa đêm về sáng có khả năng sẽ phát sốt, tốt nhất nên có người ở bên cạnh chăm sóc." Bác sĩ dặn dò.
"Được." Lục Tâm quay đầu đồng ý, lúc này mới phát hiện tay mình bị Giang Diệc Thành nắm chặt, trên mặt có chút xấu hổ, theo bản năng rút lại.
Giang Diệc Thành dường như cũng đã phát hiện ra mình đang nắm tay cô, cúi đầu nói "Thật xin lỗi" sau đó buông tay, nhẹ nhàng khuyên cô: "Anh ở một mình là được rồi, em cũng đã mệt mỏi cả đêm, về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Em không sao, em ở lại đây chăm sóc cho anh." Lục Tâm đáp nhẹ, nhìn trên mặt anh có một lớp mồ hôi, đứng dậy lấy khăn mặt lại giúp anh lau khô.
Lục Cảnh Hành nghiêng người nhìn cô, nắm khăn mặt, dịu dàng cẩn thận lau sạch mồ hôi cho Giang Diệc Thành, trong lòng đầy hoảng hốt, quen biết nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chỉ có anh phục vụ, chăm sóc cô, chưa từng thấy cô nhẹ nhàng săn sóc anh như vậy bao giờ, cho dù là lau chút mồ hôi cũng đều là anh lấy khăn lau giúp cô.
Giang Diệc Thành làm như không nhìn thấy tầm mắt Lục Cảnh Hành nhìn tới, nhu hòa cười với Lục Tâm: "Làm phiền em rồi."
Lục Tâm cũng khẽ cong khóe môi: "Nên như vậy mà, nếu không phải do em, anh cũng không thành ra như bây giờ."
"Vết thương sau gáy em thế nào rồi, có bảo bác sĩ xem qua chưa?" Giang Diệc Thành ôn nhu hỏi.
Lục Tâm còn chưa kịp trả lời, Lục Cảnh Hành đã trầm sắc mặt đi tới, hơi cúi người đưa tay vén tóc cô lên, nhìn thấy sau gáy cô có một vết bầm lớn thì con người đen trầm xuống, tiếng nói cũng trầm hẳn: "Không phải nói không có việc gì sao? Bị thương như vậy cũng không nói với anh một tiếng?" Người đàn ông khác ngược lại biết rất rõ ràng.
Lục Tâm mím môi, đưa tay gạt tay anh xuống.
Thái độ của cô đối với anh và Giang Diệc Thành hoàn toàn trái ngược nhau khiến khuôn mặt Lục Cảnh Hành trầm lạnh xuống, nhưng vẫn đè nén không phát giận.
Giang Diệc Thành nhìn về phía Lục Cảnh Hành, khóe môi mơ hồ mang theo tia trào phúng: "Lục tiên sinh hơn nửa đêm rồi mà cũng không quan tâm đến sống chết của cô ấy, có bị thương như vậy thì cũng liên quan gì đến anh đâu."
Lục Cảnh Hành nhếch môi, lạnh lùng nhìn Giang Diệc Thành, tuy biết hắn là ân nhân cứu mạng của Lục Tâm, anh hẳn là nên cảm kích, nhưng dù thế nào cũng không thể chân thành nói cảm ơn với Giang Diệc Thành được.
"Em không sao." Vì tránh cho hai người khỏi xung đột, Lục Tâm nhẹ giọng đáp, nhìn Giang Diệc Thành, theo rhois quen giải thích cho Lục Cảnh Hành : "Là do em tự mình chạy ra ngoài, không liên quan đến anh ấy."
Giang Diệc Thành vẫn không thuận theo mà buông tha: "Nếu không phải vì hắn thì em có chạy đi không?"
Lục Cảnh Hành thản nhiên nhìn anh, quay đầu lại nhìn bác sĩ: "Bác sĩ, các người mổ cho bệnh nhân mà không tiêm thuốc mê à?" Người bị thương nặng như vậy nên tiêm cho một phát ngủ thẳng đến sáng mai luôn.
".........." Bác sĩ bị Lục Cảnh Hành hỏi một câu không hiểu gì cả.
Lục Tâm sợ hai người càng nói mùi thuốc súng càng dày đặc, liền nhìn Lục Cảnh Hành: "Đại ca, có thể phiền anh xuống dưới lấy ít thuốc được không?"
"Được." Lục Cảnh Hành gật đầu, tay bất ngờ hướng về phía Lục Tâm, giữ chặt cánh tay cô: "Vết thương trên cổ em nên đi xử lý một chút."
Giọng điệu mặc dù dịu dàng, nhưng tay thì đã kéo cô lôi ra ngoài.
"Này, anh làm gì vậy, vết thương đó em đã xử lý qua rồi, cũng chụp X-quang kiểm tra rồi."
Ra đến cửa phòng bệnh, Lục Tâm đưa tay muốn vùng ra nhưng không thể, Lục Cảnh Hành vẫn nắm chặt tay cô như cũ, đi thẳng về trước, thần sắc chưa đổi, chỉ lạnh nhạt nói: "Nếu xử lý tốt, vậy thì cùng anh đi lấy thuốc cho Giang Diệc Thành."
"Lấy thuốc một người đi là được rồi, em phải quay về xem anh ấy thế nào."
Lục Cảnh Hành rốt cuộc cũng quay đầu nhìn cô: "Đi có một lát, hắn cũng không chết được, lại còn có bác sĩ ở đó rồi."
Sắc mặt Lục Tâm lập tức trầm xuống: "Lục Cảnh Hành, anh không phải ở đó châm chọc, nếu không phải có anh ấy thì giờ người nằm đó chính là em, thậm chí, anh hiện tại nhìn thấy là thi thể của em."
Vừa dứt lời liền thấy cánh tay đau nhói, Lục Cảnh Hành vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên nhìn cô, giọng nói mơ hồ mang theo chút tàn khốc: "Đúng, anh thật sự nên cảm kích hắn. Nhưng Lục Tâm, nói cho cùng, tình huống lúc đó thế nào, em ngay cả năng lực phản kích cơ bản đều không có? Đối phương chỉ có một cây đao dài, một cái gậy, kết quả thì sao, hai người một bị thương một tàn phế, nếu đối phương dùng súng thì sao đây?".
Phản ứng của Lục Tâm lúc ấy quả thật quá chậm, tiếp nhận huấn luyện của anh, về lý mà nói nếu có người đến gần sẽ phản ứng lại được, hơn nữa còn có thể không hề gì mà tránh được một kích, giống như lúc trước ở Hongkong vậy, có thể vì chính mình tranh thủ cơ hội, lúc sau cũng không để cho Giang Diệc Thành khiến cho lâm vào thế bị động. Đúng là tính cảnh giác của cô khi đó bị giảm xuống, tất cả suy nghĩ đều là Lục Cảnh Hành.
Nhận thức như vậy khiến trong lòng Lục Tâm khó chịu, tay giãy dụa muốn thoát khỏi, ngữ khí cũng không tốt: "Vậy cũng không liên quan gì đến anh!"
Lục Cảnh Hành không để cho cô giãy, trong đầu đầy tức giận, nhưng lại tự ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
"Lục Tâm, đừng náo loạn." Lục Cảnh Hành khắc chế mở miệng: "Tối nay là lỗi của anh, anh xin nhận lỗi."
Lục Tâm chỉ bình tĩnh nhìn, không đáp, nhưng so với sự kích động vừa rồi thì cô đã yên lặng hơn nhiều.
Lục Cảnh Hành cũng không tiếp tục cùng cô đôi co vấn đề đó, đè thấp giọng nói: "Tình huống lúc đó thế nào, khoảng mấy giờ, đối phương có mấy người, có nhìn thấy mặt không, cao tầm nào, tuổi tác ra sao, chạy trốn hướng nào, anh cần biết rõ ràng tỉ mỉ tình huống."
Nói đến chính sự, dù trong lòng Lục Tâm có tức giận vẫn chưa hết nhưng không theo đó mà hành động theo cảm tính, đem sự việc kể lại một lần.
"Em và Giang Diệc Thành gặp nhau như thế nào?" Nghe cô kể xong, Lục Cảnh Hành đột nhiên hỏi một câu.
Lục Tâm vừa nghe, cơn tức lại có phần không khống chế được, ngữ khí cũng vì vậy mà không tốt: "Để làm gì, lại nghi ngờ em cấu kết với anh ấy?"
Lục Cảnh Hành nắm cánh tay cô, có phần cáu giận mà xiết nhẹ, sắc mặt lại thản nhiên như cũ: "Lục Tâm, sao em cứ phải chọc tức anh vậy?"
Lục Tâm bĩu môi không đáp lại.
Lục Cảnh Hành liếc mắt nhìn cô một cái, ngữ khí dịu xuống: "Lục Tâm, anh muốn biết toàn bộ chân tướng sự việc. Từ lúc em rời nhà đi đến khi hai người gặp chuyện không may, cho nên, hy vọng em có thể trả lời vấn đề của anh."
Anh tỏ thái độ giải quyết việc chung, Lục Tâm cũng không chấp nữa, đem chuyện ngẫu nhiên gặp Giang Diệc Thành rồi cùng nhau đi tản bộ uống cafe nói hết ra.
Lục Cảnh Hành nhíu mày nghe cô nói xong, vuốt cầm trầm ngâm mở miệng: "Em một mình đi ra ngoài lâu như vậy vẫn bình an vô sự, tự nhiên đi với hắn vào uống cafe đi ra lại bị phục kích....."
"Anh không phải muốn nói anh ấy tự mình bày ra chứ." Lục Tâm lạnh giọng cắt ngang.
"Anh không loại trừ khả năng này." Lục Cảnh Hành nghiêng mắt nhìn cô, giọng nói nghiêm túc: "Hai người ngồi ở quán café một giờ, hắn hoàn toàn có thể nhân lúc đó bố trí."
Lục Tâm nghe cũng nhíu chặt lông mày: "Chính anh ấy bày ra thì có cần thiết phải khiến bản thân chịu trọng thương như thế không?"
"Không bị thương nặng như vậy làm sao gạt được em, đồ ngốc này!" Lục Cảnh Hành trầm giọng: "Hơn nữa, cũng không bỏ qua việc có thể hắn mượn cơ hội này để thử em."
"Nhưng tất cả đây đều là suy đoán của anh, do anh có thành kiến với anh ấy."
"Nếu không phải suy đoán, hắn hiện tại sẽ không nhàn nhã nằm trong bệnh viện thế này đâu!" Lục Cảnh Hành lạnh lùng nói, lại hít sâu một hơi buộc chính mình tỉnh táo lại: "Lục Tâm, anh đối với Giang Diệc Thành có thành kiến. Nhưng căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm của anh, anh đoán hiếm khi có sai lầm. Anh cũng hy vọng hắn vô tội, nhưng phương hướng điều tra của anh sẽ không thay đổi, anh cần chứng cứ chứng thực, vì sao đúng lúc em chạy ra ngoài, liền đúng lúc có người biết rõ em ở đâu, tại sao có thể đúng giờ như vậy chờ ở đó phục kích em, hơn nữa, vì sao chiếc thẻ nhớ kia của Đỗ Nguyên lại dính dáng đến Đế Tân?"
Mấy ngày trước, Lục Cảnh Hành đã phá được hết mật mã ở chiếc thẻ nhớ kia, bên trong ngoài một ít số liệu ra, thì điều duy nhất có thể xác định đó là có nhắc tới Đế Tân.
Lời Lục Cảnh Hành khiến Lục Tâm không thể phản bác.
"Lục Tâm, từ lúc hắn bị thương vì em, từ lúc em phát hiện em chính là Ninh Tâm, phán đoán của em với Giang Diệc Thành đã có cảm xúc cá nhân rồi."
Lục Cảnh Hành nói, ý tứ bên trong Lục Tâm có thể hiểu được, nhưng tự nhiên khó mà thông suốt, bởi vậy cô chỉ mím môi không đáp.
Lục Cảnh Hành cũng không ép cô, có một số việc phải đến lúc nào đó mới giải quyết được.
Hai người đi lấy thuốc rồi cùng quay về phòng bệnh, dọc theo đường đi đều không nói chuyện, không khí có phần căng thẳng.
Trở lại phòng bệnh, Giang Diệc Thành vẫn chưa ngủ, chỉ nằm úp sấp trên giường, nhìn thấy Lục Tâm và Lục Cảnh Hành đi vào, muốn thử ngồi dậy lại đau đến nhíu mày, Lục Tâm chạy nhanh qua giữ anh ta lại: "Đừng lộn xộn. Em đi lấy nước ấm cho anh uống thuốc."
Giang Diệc Thành gật đầu, anh mắt từ mặt cô xuyên qua bả vai nhìn đến Lục Cảnh Hành đứng phía sau cô, lạnh nhạt mở miệng: "Lục quản lí, cũng không còn sớm nữa, anh mau trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm đó."
"Không sao, cả đêm không ngủ tôi vẫn chịu được." Lục Cảnh Hành cũng lạnh lùng đáp lời, thấy Lục Tâm rót nước đi tới, liền đi qua lấy cốc nước trong tay cô: "Giang tổng vì cứu Lục Tâm nên mới bị thương, anh bị thương như vậy chắc là bất tiện lắm, chúng tôi ở lại đây cùng anh hẳn là việc nên làm."
Lấy thuốc trên bàn, dừng lại bên giường Giang Diệc Thành, hơi cúi người, đưa thuốc với nước cho hắn, Giang Diệc Thành khó khăn đưa tay đỡ cốc nước, lại bởi vì động đến vết thương trên vai mà đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.
Lục Tâm ở cạnh nhìn thấy không yên tâm, muốn tới giúp anh cầm cốc nước, bị Lục Cảnh Hành đưa tay ngăn lại.
"Cứ để anh, việc hầu hạ người khác thế này em đã làm bao giờ đâu."
Lục Cảnh Hành hờ hững nói, tay cầm lấy cốc nước của Giang Diệc Thành, nói với hắn: "Giang tổng, vẫn nên để tôi giúp anh thì hơn."
Nói xong cũng không thèm để ý đến thái độ của Giang Diệc Thành, cầm cốc giúp hắn uống thuốc.
Sắc mặt Giang Diệc Thành rất không tốt, nửa là vì đau, nửa là vì Lục Cảnh Hành, uống thuốc xong liền nghiêm mặt lạnh lùng nói với hai người: "Tôi không sao, hai người về trước đi."
Lục Tâm làm sao dám về, cô sợ Giang Diệc Thành nửa đêm sẽ sốt cao, vẫn kiên trì ở lại. Lục Cảnh Hành tự nhiên cũng sẽ ở lại cùng.
Trời mờ sáng, Giang Diệc Thành thật sự phát sốt, trán không ngừng đổ mồ hôi, sốt cao đến mức mơ màng. Khi Lục Tâm lấy khăn ướt qua lau trán anh cho hạ nhiệt độ, anh liền vung tay cầm lấy tay Lục Tâm, giữ chặt không cho cô giãy ra, miệng nói lời vô nghĩa, hình như là kêu "Ninh Tâm", Lục Tâm nghe không rõ liền cúi đầu thấp xuống để nghe rõ hơn, không ngờ tay Giang Diệc Thành đột nhiên đè lấy gáy cô, đem cô áp xuống phía cổ anh, đầu anh nóng lên, cánh môi nóng bỏng muốn hôn Lục Tâm, Lục Tâm nghiêng đầu tránh đi, định đẩy anh ta ra nhưng lại sợ đυ.ng đến vết thương trên vai anh ta.
Vừa lúc Lục Cảnh Hành từ toilet đổi khăn ướt mới đi ra liền nhìn thấy một cảnh như vậy, con ngươi đen trầm xuống, cầm khăn đi tới, bàn tay bất ngờ nhẹ nhàng đè xuống vết thương trên vai khiến Giang Diệc Thành bị đau tỉnh lại trong nháy mắt, sốt cao có chút hồ đồ, mở to hai mắt nhập nhèm nhìn hai người.
"Giang tổng phát sốt rồi." Lục Cảnh Hành thản nhiên nói, một tay giữ tay Lục Tâm, kéo cô về phía sau, sau đó ngồi xuống chỗ cô vừa ngồi, thay Giang Diệc Thành đổi khăn, miệng còn không quên hỏi: "Còn có chỗ nào không thoải mái không?"