Lục Tâm yên lặng đi theo Giang Diệc Thành, gió đêm thổi tới có phần lạnh lẽo, cô vô thức kéo cao áo khoác trên người, ngón tay giữ lấy cổ áo, cúi đầu chậm rãi bước từng bước, do dự không biết có nên gọi cho Lục Cảnh Hành báo bình an không, trong lòng tuy có khó chịu, có tức giận nhưng nghĩ đến việc anh có lẽ vẫn đang đi khắp nơi tìm cô, vẫn có chút không nỡ.
Thầm thở dài, bước chân Lục Tâm bất giác chậm dần, ngước mắt nhìn Giang Diệc Thành đi phía trước, cô cắn môi chần chừ một lát rồi gọi anh một tiếng: "Giang tổng."
Giang Diệc Thành nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt anh biến đổi, lớn tiếng hét lên với cô: "Mau tránh ra!" Thân mình đã lao đến chỗ cô.
Lục Tâm hơi nghi hoặc nhìn anh, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, theo bản năng né sang một bên, nhưng vẫn chậm một chút, một tiếng trầm đυ.c vang lên sau gáy, Lục Tâm chưa cảm thấy gì, cũng không kịp phản ứng gì đã bị Giang Diệc Thành nhào tới, một tay ôm đầu cô xoay về trước ngực mình, một tay nhanh chóng siết chặt thắt lưng cô, đem cô hoàn toàn giấu vào trong ngực, ngay tại lúc đang xoay vài vòng, một tiếng kêu truyền đến bên tai, mơ hồ còn có tiếng gậy đánh vào người, nhưng không phải đánh lên người cô.
Lục Tâm vội vàng nhìn Giang Diệc Thành, thấy trên trán anh toát mồ hôi, lông mày nhíu chặt lại, giống như đang cố nén đau đớn. Lục Tâm bị anh ôm vào lòng nên không thấy rõ tình huống bên ngoài, chỉ thấy anh nhíu mày, buông tay đang ôm cô ra chống đất, thân mình khẽ chuyển, chân dài cũng theo đó đá mạnh ra một cái trúng ngay kẻ đang tập kích. Thừa dịp anh xoay người, Lục Tâm liền tranh thủ nhìn qua một lượt, tổng cổng có ba người, trùm khăn kín mặt, một người cầm gậy, một người cầm dao, người còn lại thì cầm một bao tải đen to, xem ra là muốn đánh lén cô ngất xỉu rồi đem đi.
Sự phản kháng của anh khiến trong mắt ba người xẹt qua tia tàn nhẫn, đại khái là muốn đánh nhanh thắng nhanh, ba người cầm vũ khí xông lên, dao nhọn với gậy nhanh chóng đánh về phía hai người. Giang Diệc Thành chỉ kịp ôm Lục Tâm lăn vài vòng, thân thủ dù có nhanh nhẹn đến đâu nhưng sau lưng đã bị thương, còn phải bảo vệ một người, nên chỉ có thể phòng thủ, không thể đánh trả. Phản ứng của anh tuy nhanh, tránh được cây gậy đánh tới nhưng vẫn bị con dao dài từ bên phải đâm vào sau lưng tạo thành một vết thương rất dài, mùi máu tươi nhanh chóng tràn ngập khắp không gian.
Lục Tâm biến sắc, bản năng muốn đẩy anh ra đứng dậy phản kích, nhưng ở thời khắc mấu chốt lý trí đã chiến thắng, đổi giọng thành hoảng hốt kêu cứu, cách đó không xa đã có thể nghe thấy tiếng bước chân chạy lại.
Cô nhớ rõ phía bên phải ngã tư trước mặt có đồn công an, quán cafe gần đó cũng có bảo vệ.
Tiếng bước chân đến gần khiến ba người bịt mặt hoảng sợ, vì muốn tốc chiến tốc thắng nên tên cầm gậy hung ác cầm gậy lên đánh về phía Giang Diệc Thành, liền bị Giang Diệc Thành cố nén đau một cước đá văng ra, đá về phía hai gã đồng lõa, sau đó nhanh chóng lôi kéo Lục Tâm đứng lên, chạy nhanh qua chỗ một cửa hiệu đang mở, Lục Tâm vừa chạy vừa lớn tiếng kêu cứu, khiến mấy người bảo vệ đang chạy tới chú ý đến bên này, mấy người kia cũng không dám nán lại thêm nữa, nhanh chóng lên xe chạy mất.
Lục Tâm cũng không có thời gian đuổi theo, nhìn những người đó vủa chạy đi, vội vàng xoay người đỡ lấy Giang Diệc Thành, một bên đưa tay lấy điện thoại trong túi áo anh gọi cấp cứu, một bên gấp giọng nói: "Giang tổng, anh cố chịu đựng một lát."
"Anh.... Anh không sao." Giang Diệc Thành gian nan đáp lại cô một tiếng, hơn nửa người đều dựa vào người cô.
Lục Tâm không biết anh bị thương nặng đến mức nào, chỉ biết sắc mặt anh hiện tại tái nhợt, trên trán toát ra một lớp mồ hôi dày, lòng bàn tay cô cũng dính ướt một mảng, dường như mất không ít máu.
Xe cứu thương chưa tới, Lục Tâm cũng không dám trì hoãn, giúp anh ngồi xuống một chỗ, cẩn thận cởi âu phục của anh ra, áo sơ mi trắng bên trong đã bị máu thấm thành màu hồng, nhìn rất dọa người.
Sắc mặt Lục Tâm nháy mắt trắng bệch, dọc theo vết dao xé áo sơ mi ra, vết chém kia kéo dài từ vai phải đến lưng, chỉ chút nữa là chém trúng động mạch cổ, ở chỗ dao đâm vào máu vẫn đang chảy ra không ngừng.
Ngón tay Lục Tâm nhanh chóng ấn xuống phần ngực gần cạnh sườn anh, sờ thấy động mạch, bốn ngón tay khép lại đè xuống.
Giang Diệc Thành quay đầu nhìn cô, giọng nói trở nên yếu ớt vì mất quá nhiều máu: "Em từng học qua hộ lý?"
"Ở đại học từng tham gia khóa huấn luyện cấp cứu." Lục Tâm thấp giọng đáp lời: "Trong ấn tượng là làm như vậy, em cũng không chắc là có được không nữa."
Cũng may xe cứu thương tới rất nhanh, đem Giang Diệc Thành gần như đã hôn mê đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện.
Phía cổ bên phải của Lục Tâm cũng bị gậy đánh bị thương, cô liền nhân tiện đi chụp X-quang, để cho bác sĩ bôi thuốc, sau đó ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật lo lắng chờ đợi.
Trên tay cô cầm ví của Giang Diệc Thành. Giang Diệc Thành trước khi hôn mê đã đưa nó cho cô, nói luôn cả mật khẩu thẻ tín dụng, để cô trả tiền thuốc men cho dễ, anh còn nhớ rõ việc cô không mang theo tiền.
Lục Tâm nộp tiền viện phí cho Giang Diệc Thành, xử lý xong vết thương của chính mình, phối hợp cùng cảnh sát ghi chép khẩu cung xong cũng đã là nửa giờ sau. Cô ngồi trên ghế dài ngoài phòng phẫu thuật, thần kinh buộc chặt không có cách nào bình tĩnh lại, không biết Giang Diệc Thành ở bên trong thế nào rồi.
Ví tiền trong tay vô thức đưa qua đưa lại, cạnh ví cứng cọ vào lòng bàn tay hơi đau, khiến cô bất giác cúi đầu nhìn chiếc ví màu đen, liền nghĩ tới tấm hình kia.
Vừa rồi vội vàng làm thủ tục nhập viện cho Giang Diệc Thành xong lại đi giải quyết vết thương trên người mình, cô vẫn chưa kịp nhìn kỹ tấm hình đó, mà cũng không nhớ tới.
Lục Tâm nhìn chằm chằm chiếc ví, không tự giác mím môi, do dự một lúc, nhưng vẫn mở ra, đôi mắt dừng lại trên tấm hình được ép plastic trong suốt kia, hình chụp một cô bé khoảng tầm 4, 5 tuổi, đang ôm một con búp bê rất to, im lặng ngồi trên ghế sofa.
Khuôn mặt của cô bé này rất quen, cũng là dáng vẻ quen thuộc của cô, Lục Tâm nhớ không ra hình chụp này chụp lúc nào, nhưng người trong tấm hình đó, cô biết rất rõ, cùng với người trong tấm hình mà mấy hôm trước cô hỏi Lục Cảnh Hành giống nhau như đúc.
Ngoại trừ dáng vẻ không khác nhau lắm, hiện tại cô cùng với trước đây đã thay đổi rất nhiều, đôi mắt híp một mí giờ đã thành hai mí, khuôn mặt có hai má bánh bao cũng đã dài ra, thành mặt trái xoan, hơn nữa hiện giờ cô không có vẻ mặt rụt rè nhút nhát như lúc trước.
Lục Tâm nhịn không được đem tấm hình đó lấy ra, người trong hình rõ ràng là Ninh Tâm, nhưng trong đầu cô lại không có trí nhớ thuộc về Ninh Tâm, chỉ có một chút kí ức vụn vặt theo từng đoạn ngắn, từ bức ảnh này cùng với việc xác nhận thân phận Ninh Tâm chậm rãi mà mãnh liệt dung nhập vào đầu, sắp xếp không được, thậm chí còn có phần hỗn loạn, dù sao cũng đã quá lâu rồi, khi ấy tuổi còn nhỏ, trước giờ cũng chưa từng có ý định nhớ lại nên giờ khó có thể xem như chuyện ngày hôm qua mà nhớ lại.
Xa xa, tiếng bước chân trầm ổn lại thoáng mang theo sốt ruột, rối loạn cắt ngang dòng hồi tưởng của Lục Tâm.
Tiết tấu quen thuộc kiến Lục Tâm quay đầu nhìn về phía cầu thang, thấy Lục Cảnh Hành đang vội vàng đi tới.
Lục Cảnh Hành cũng đã nhìn thấy cô, bước chân cũng nhanh hơn.
Lục Tâm thu hồi tầm mắt, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ im lặng nhìn chằm chằm tấm hình trong tay.
"Lục Tâm." Lục Cảnh Hành chạy tới gần, vừa ngồi xuống trước mặt Lục Tâmvừa hỏi han: "Em có bị thương không?"
Lục Tâm không trả lời, chỉ hỏi: "Sao anh lại tới đây?" Thái độ có phần lãnh đạm.
Lúc này Lục Cảnh Hành cũng bất chấp sự lạnh lùng của cô, đưa tay cầm lấy tay cô: "Anh nhận được điện thoại của cảnh sát. Có bị thương chỗ nào không?".
Ở dưới nhà tìm không thấy Lục Tâm, anh liền đến sở cảnh sát, nếu có tin của Lục Tâm phải báo cho anh trước tiên.
"Em không sao."
Thái độ của Lục Tâm vẫn lãnh đạm như cũ, thậm chí mắt cũng không nhìn anh, chỉ chăm chú nhìn tấm hình trong tay.
Lúc này Lục Cảnh Hành mới chú ý đến tấm hình trong tay Lục Tâm, cùng với áo khoác ngoài của nam trên người cô.
Đôi mắt tối sầm lại, Lục Cảnh Hành nắm chặt tay cô, mềm giọng hỏi: "Giang Diệc Thành sao rồi?"
"Vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật." Giọng nói lãnh đạm của Lục Tâm rốt cuộc có dao động: "Anh ấy vì em nên mới bị thương, trên lưng bị chém một nhát, mất quá nhiều máu."
Lục Cảnh Hành mím môi, bàn tay khẽ xoa tay cô, thấp giọng an ủi: "Hắn sẽ không sao đâu."
Khóe môi Lục Tâm khẽ động nhưng không đáp, cô cũng hy vọng Giang Diệc Thành không có việc gì.
Lục Cảnh Hành để ý tấm hình cô đang cầm, đưa tay ra cầm lấy, sau đó nhìn cô.
"Ninh Tư còn có một người chị gái, tên là Ninh Tâm, lúc năm tuổi xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Lục Tâm nhìn anh, bình tĩnh mở miệng: "Ninh gia và Giang gia là thế gia, hai mươi năm trước còn là hàng xóm. Ninh Tâm ở nhà không được mọi người yêu thương, Giang Diệc Thành lại luôn quan tâm tới cô bé, hay tin cô bé gặp chuyện không may vẫn không chịu tin là cô bé đã chết, mười mấy năm qua luôn âm thầm tìm kiếm cô bé. Hình này là em phát hiện ra trong ví của Giang Diệc Thành.
Ngón tay cầm tấm hình của Lục Cảnh Hành hơi xiết chặt, khớp ngón tay dần trở nên trắng bạch, anh trầm mặc một lát rồi nhìn cô, giọng nói khàn khàn: "Hắn đã biết rồi sao?"
Lục Tâm biết anh đang hỏi điều gì, Giang Diệc Thành đã biết cô chính là Ninh Tâm trước đây hay chưa.
Cô lắc đầu: "Em không biết. Em cũng vừa mới biết Ninh Tư chính là em gái em. Lần trước, Ninh Tư tới đây có nói qua chuyện cô ấy còn một chị gái, lúc chiều ăn cơm em đã hỏi Ninh Tông Viễn, Ninh Tông Viễn có nói với em chuyện về Ninh Tâm."
"Vậy sao trước đó không nói với anh?" Lục Cảnh Hành hỏi, giọng nói có phần đè nén: "Từ lúc Ninh Tư nói cho em biết chuyện cô ấy có chị gái, tại sao chưa lần nào em nói chuyện này với anh?"
Lục Tâm trầm mặc một lát: "Em lo lắng việc này khiến anh bận rộn mà lại chỉ là tốn công vô ích, em không muốn lại nhìn thấy anh thất vọng nữa."
Ngày trước, bất kể có tin tức gì có thể liên quan đến thân thế của cô, cho dù là rất xa, Lục Cảnh Hành cũng sẽ tự mình đưa cô đi xác nhận, nhưng mỗi lần như vậy cô đều khó nén được thất vọng. Mà cô thất vọng anh cũng không chịu nổi, nhìn anh khó chịu cô lại càng không dễ chịu gì, nên muốn tự mình xác nhận trước.
Lục Cảnh Hành buông mí mắt, cầm lấy tay cô, không nói gì nữa.
Lục Tâm cũng không nói gì thêm, đèn phòng phẫu thuật đã sáng lên, cô theo bản năng rút tay ra, vội vàng đến trước cửa phòng, gấp giọng hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?"