Chương 40

Ánh mắt hai anh em sững sờ nhìn lại khiến cho nét mặt già nua của Lục Trình Hải hiện ra vẻ lúng túng, trừng mắt nhìn hai người: "Nhìn cái gì, ông nói gì sai sao?"

Lục Nhiên ngẩn người lắc đầu: "Không có."

Tròng mắt cứng ngắc chuyển sang Lục Cảnh Hành.

Lục Cảnh Hành lạnh nhạt nói: "Lục Tâm sẽ hiểu thôi, Ninh Tư cũng sẽ không có cơ hội tổn thương Lục Tâm đâu."

Sau đó đứng lên: "Cháu lên tầng xem thế nào."

——

Lục Tâm tự mình sắp xếp ổn thỏa cho Ninh Tư.

Đại khái là vì sống nhờ nhà người ta, cũng có lẽ là còn có mục đích khác, Ninh Tư đã sửa thói kiêu căng như lúc còn ở Singapore, đối với Lục Tâm rất nhiệt tình, sau khi thu dọn giường chiếu xong còn tỏ vẻ không được tự nhiên, áy náy nói chuyện cùng Lục Tâm.

"Mấy ngày trước.... Thái độ của em không tốt, chị đừng để ý nha." Ninh Tư khó xử nói: "Con người em không hiểu cách đối nhân xử thế cho lắm, chị đột nhiên tới tìm em như vậy, theo trực giác em liền nghĩ rằng chị có ý xấu, cho nên ấn tượng ban đầu với chị có chút tệ, lúc nhìn thấy chị, cũng không hiểu vì sao, trong lòng lại hơi bài xích, cho nên......"

Nói xong, Ninh Tư đã rất vui vẻ ôm lấy tay Lục Tâm, cười nói: "Em biết chị không phải người lòng dạ hẹp hòi, chuyện đã qua hãy để nó qua đi, chúng ta từ giờ là bạn bè được không?"

Thái độ của Ninh Tư khiến Lục Tâm rất bất ngờ, khẽ nhíu mày, thẳng thắn: "Trữ tiểu thư, cô làm tôi có chút bất ngờ."

Ninh Tư ngượng ngùng lè lưỡi, có lẽ là đã quen làm nũng, lúc này nhịn không được kéo cánh tay Lục Tâm khẽ lay, nũng nịu nói: "Thôi mà, khi đó em lại không biết chị, chị đột nhiên xuất hiện quấn quýt lấy em, trong lòng tự nhiên có chút đề phòng thôi mà."

Lục Tâm cười cười: "Tôi..... Không biết vì sao thái độ của Trữ tiểu thư đối với tôi đột nhiên quay 180 độ vậy? Hình như tôi cũng không làm gì cả."

"Cũng không có gì, như đại ca của em nói, có nhiều bạn còn hơn là có nhiều kẻ thù đó. Hơn nữa, em phát hiện ra là em rất thích thân thiết với chị."

Ninh Tư xoa mũi ngại ngùng nói, thái độ nhìn rất chân thành.

Tiếp xúc vài lần, Lục Tâm cũng hiểu một chút tính tình của Ninh Tư, cô là người không che dấu yêu ghét, cảm xúc đều biểu hiện ra mặt, lúc trước không thích cô là thật, hiện tại nói thích cô cũng chưa rõ thế nào, nhưng quả thật là muốn gần gũi cô, kéo gần quan hệ.

Lục Tâm đối với Ninh Tư cũng không tính là chán ghét, thấy cô bỏ thái độ kiêu căng lúc trước cũng cười, chấp nhận sự thay đổi tốt của cô.

Ninh Tư chỉ thiếu không nhảy dựng lên, bất ngờ nghiêng người khẽ hôn "chụt" một cái lên mặt Lục Tâm: "Chỉ có chị là tốt nhất."

Sau đó vui vẻ tiếp tục sắp xếp đồ.

Lục Cảnh Hành lịch sự gõ cửa, Ninh Tư nghe thấy tiếng gõ của liền ngẩng đầu lên, khi thấy Lục Cảnh Hành liền cười đến nở hoa, nhiệt tình mở miệng: "Lục đại ca." Tự động đem "Lục tiên sinh" sửa thành "Lục đại ca".

Lục Cảnh Hành đi tới, bàn tay tự nhiên khoác lên vai Lục Tâm, nhìn cô ta: "Có muốn nghỉ ngơi một chút không hay là ra ngoài đi dạo?"

"Đi ra ngoài đi dạo đi." Ninh Tư không chút nghĩ ngợi liền cao giọng đáp: "Tối hôm qua trên máy bay em đã ngủ đủ rồi, bây giờ tinh thần rất tốt."

Lục Cảnh Hành gật gật đầu: "Đi."

Cả một buổi chiều, Lục Tâm cùng cô đi dạo khắp thành phố B, Ninh Tư tinh lực có thừa, lại hay tò mò, hiếu kỳ, thỉnh thoảng lại lôi kéo Lục Cảnh Hành hỏi đông hỏi tây, đặc biệt ham học hỏi đến nỗi mà người cô sốt ruột muốn tạo quan hệ tốt là Lục Tâm đã tự giác bị gạt sang một bên.

Cũng may là Lục Cảnh Hành vẫn biết quan tâm đến cảm thụ của Lục Tâm, dọc đường đi đều nắm tay Lục Tâm, thường luôn quay đầu hỏi Lục Tâm có mệt không, có muốn ăn chút gì đó không, Ninh Tư ở cạnh nhìn, ngẫu nhiên chu môi, cũng không có biểu hiện khó chịu hay không thoải mái gì, ngay sau đó liền chủ động chạy tới cạnh Lục Tâm, líu ríu kéo cô cùng đi, suốt đoạn đường còn mua thêm không ít đồ.

Ninh Tư hình như là người hay tặng quà cho người khác, đối với việc lựa quà có vẻ rất để ý cũng rất đắc ý. Buổi tối về nhà liền đem các đồ đã mua tặng hết cho người nhà Lục gia, tất cả đều hợp với năm sinh và sở thích từng người. Nhưng bởi vì không quá quen thân mà Ninh Tư lại nhiều lần tặng quà như vậy, cả nhà ngược lại cảm thấy thật kì lạ.

Nhất là Lục Trình Hải, nhìn thấy Ninh Tư suốt ngày đi theo Lục Cảnh Hành, vừa vào nhà liền luôn miệng Lục đại ca, Lục đại ca, ông liền trầm mặt, đối với lễ vật mà Ninh Tư đưa cũng không thấy thích thú gì nữa, nhìn thế nào cũng giống như bị lấy lòng.

Nhưng dù sao cũng là trưởng bối, ông cũng không thể tỏ thái độ không tốt với Ninh Tư được, nên trên mặt vẫn luôn tỏ ra khách sáo, lễ độ.

Tình trạng cứ kéo dài như vậy đến hai ngày sau thì Lục Trình Hải có chút ngồi không yên.

"Mấy đứa nói xem, Cảnh Hành dung túng Trữ tiểu thư như vậy, rốt cuộc là có ý gì đây?" Hôm nay ăn cơm xong, thấy Lục Cảnh Hành đưa Ninh Tư suốt ngày thân thiết gọi Lục đại ca kia ra ngoài, tức giận Lục Trình Hải giữ trong lòng mấy ngày đã không nhịn được nữa, khi có mặt mọi người trong nhà, nhịn không được hỏi.

"Đó còn không phải vì cố ý muốn chọc giận Tâm Tâm hay sao?" Lục Trọng Tuyên dẫn đầu mở miệng, nhìn theo bóng dáng ba người đang đi xa kia nói.

"Đại ca tự dưng lại muốn chọc tức chị dâu làm gì?" Lục Nhiên tiếp lời, vừa ăn hoa quả vừa nói: "Hơn nữa, nếu thật sự muốn chọc chị dâu, sao ngày nào cũng đưa chị dâu theo như vậy chứ."

"Em ngốc vậy." Lục Trọng Tuyên nói: "Đem chị dâu theo, sau đó cố ý cùng cô Trữ tiểu thư kia làm bộ thân mật, như thế không phải hiệu quả lớn hơn nhiều sao?"

Lục Trình Hải nhíu nhíu mi, có chút đăm chiêu nhìn phía cửa: "Chị dâu mấy đứa mấy ngày nay nhìn có vẻ gì khác thường không?".

Vừa nói xong liền phát hiện Lục Nhiên, Lục Trọng Tuyên kỳ quái nhìn ông, ngay cả người đang im lặng đọc báo Lục Trọng Khiêm và Lục Trọng Kình cũng đều khó hiểu nhìn về phía ông.

"Ông nội, ông đồng ý Tâm Tâm gả cho đại ca cháu rồi sao?" Lục Trọng Tuyên trực tiếp hỏi, "Chị dâu mấy đứa", cách gọi này so với bọn họ còn thuận miệng hơn bao nhiêu.

Cái mặt già của Lục Trình Hải lại lộ vẻ túng quẫn, cây gậy trong tay gõ mạnh xuống đất: "Nói chính sự. Tâm Tâm mấy ngày rồi nhìn có phải có chút không bình thường không hả?"

"Có." Lục Nhiên liên tục gật đầu: "Nhìn giống như là miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ."

"Đúng." Lục Trọng Tuyên cũng gật đầu theo: "Tính cách chị dâu vốn yên lặng, từ nhỏ không có người nhà, trừ đại ca ra cũng không thân thiết với ai. Hiện tại ông lại không đồng ý để chị ấy lấy đại ca, đại ca chắc là đã cân nhắc lựa chọn lại một lần, đây là dẫn Trữ tiểu thư về đó thôi, chị dâu chắc chắn trong lòng không dễ chịu gì."

Vẻ mặt Lục Nhiên cũng kém: "Ôi, chị dâu thật là đáng thương, từ nhỏ đã không có người nhà thương yêu, cũng chỉ có thể đi theo đại ca, đại ca còn mặc kệ chị ấy suốt 7 năm trời không thèm quan tâm. Sau đó quay về nói vài câu, chị dâu không hề so đo hiềm khích khi trước để cùng anh ở cùng một chỗ, vất vả lắm mới có hy vọng. Giờ thì tốt rồi, chúng ta không đồng ý, đại ca có vẻ cũng rất thích bộ dạng mềm mại như cô Trữ tiểu thư kia....."

"Nó dám!" Lục Trình Hải đột nhiên trầm giọng quát: "Mấy hôm trước còn thề với ông là muốn kết hôn với Tâm Tâm, giờ lại đem một nữ nhân không biết ở đâu về nhà, có người nào hư hỏng như nó sao?"

"Ông cũng không đồng ý, anh ấy còn có thể làm gì được nữa." Lục Trọng Tuyên lạnh nhạt đáp: "Ông nội à, chẳng lẽ ông muốn đại ca vì cưới Tâm Tâm mà đoạn tuyệt quan hệ với nhà mình sao?"

"Đúng vậy nha." Lục Nhiên tiếp lời: "Ông nội, Tâm Tâm chắc chắn là cũng không mong nhìn thấy đại ca như vậy. Cháu chỉ sợ một ngày nào đó chị ấy sẽ đột nhiên không từ mà biệt thôi."

"Một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, còn có thể đi đâu được đây?" Giọng Lục Trọng Tuyên cũng thấp xuống.

Cây gậy trong tay Lục Trình Hải gõ xuống sàn nhà "Bịch bịch": "Hai đứa kẻ tung người hứng như vậy rốt cuộc là muốn thế nào? Ăn no rửng mỡ phải không?"

Lục Nhiên và Lục Trọng Tuyên nghe vậy không dám hé răng nói gì nữa.

Lục Trọng Kình hiếm khi lại thay hai người nói: "Ông nội, bọn họ lo lắng như vậy không sai đâu. Mấy ngày qua Tâm Tâm nhìn quả thật có nhiều tâm sự, con bé là người trọng tình nghĩa, nếu ông không đồng ý, cho dù đại ca không thay lòng đổi dạ thì con bé cũng sẽ rời đi."

"Quan trọng nhất là....." Lục Trọng Khiêm cũng ngẩng đầu: "Hiện tại người phụ nữ khác đang tiến sát từng bước, ba sẽ không trơ mắt nhìn vị trí cháu dâu trưởng rơi vào tay cô gái kia chứ?"

"Thế cũng phải để ta đồng ý cho cô ta vào cửa mới được." Lục Trình Hải trầm giọng đáp.

"Ông nội, đến lúc Tâm Tâm thật sự đi rồi, cũng không còn là vấn đề ông có đồng ý hay không đâu ạ." Lục Nhiên tiếp lời.

"Đúng vậy, ông nội à, chúng ta nên ra tay trước đi, trước hết phải giải quyết giặc ngoại xâm trước rồi sau đó xử lý việc trong nhà sau." Lục Trọng Tuyên nói.

"Được rồi, được rồi, nghe theo mấy đứa hết được chưa." Lục Trình Hải quát, cao giọng gọi Trần thúc – quản gia trong nhà: "Lão Trần, giúp tôi đem lịch hoàng đạo ra đây, tôi xem xem, à nhân tiện gọi cho lão Lưu, tôi muốn cùng ông ấy bàn bạc."

Sau đó đứng lên trở về phòng mình.

Lục Nhiên và Lục Trọng Tuyên nhìn ông khép cửa phòng lại, vô cùng ăn ý đập tay nhau.

Lục Trọng Khiêm đưa mắt nhìn hai người: "Cũng không sợ chọc ông tức giận liền trực tiếp đem đại ca hai đứa gả đi mất sao."

Lục Trọng Tuyên cười cười: "Sẽ không, ông thà có nhiều cháu dâu chứ không đời nào muốn mất đi cháu trai của mình đâu."

———–

Buổi chiều, khi Lục Tâm cùng Lục Cảnh Hành về nhà, phát hiện không khí trong nhà có phần cổ quái.

Ninh Tư lại mua về một túi hoa quả to, không quên quay đầu nói chuyện với Lục Cảnh Hành, Lục Tâm: "Lục đại ca, Tâm Tâm, hai người đều đến ăn đi, đi cùng em cả ngày chắc là mệt lắm rồi."

"Lại làm Trữ tiểu thư phải tốn kém rồi." Lục Trình Hải khách khí nói.

Ninh Tư cười nói: "Ông nội, ông đừng khách sáo với cháu như vậy, gọi cháu Tư Tư là được rồi mà."

"Tốt." Lục Trình Hải cười gật đầu, quay đầu vẫy Lục Cảnh Hành và Lục Tâm: "Hai đứa lại đây một chút."

Vừa nói xong liền đeo kính lão lên, mở lịch hoàng đạo ra đặt trên đùi, một bên nói: "Hai đứa tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên lo liệu, chuẩn bị lễ cưới đi thôi."

Lục Tâm suýt nữa thì sặc nước miếng, vẻ mặt kì quái đưa mắt nhìn Lục Cảnh Hành. Sắc mặt Lục Cảnh Hành lại cực kỳ bình tĩnh, nắm tay cô lại gần, ngồi xuống sofa, nhẹ nhàng đáp: "Ông nội, ông tự quyết lấy một ngày là được rồi."

Ninh Tư ăn hoa quả còn nghẹn trong họng, quay đầu nhìn Lục Cảnh Hành cùng Lục Tâm.

"Hai người là người yêu chứ không phải anh em sao? Tại sao lại cùng họ Lục?" Ninh Tư hỏi, nhìn cũng không giống chịu đả kích quá lớn.

"Bọn họ chỉ là thanh mai trúc mã, không phải anh em." Lục Trọng Tuyên có lòng tốt thay Ninh Tư giải đáp thắc mắc.

"Ồ." Ninh Tư gật gật đầu, lại cúi đầu tiếp tục ăn quả anh đào.

Lục Nhiên và Lục Trọng Tuyên nhịn không được trộm quan sát cô, Ninh Tư ngoại trừ có chút trầm mặc, ngược lại không giống gặp đả kích, cũng không giống đau lòng.

Lục Tâm cũng không nhịn được nhìn về phía Ninh Tư, Ninh Tư chỉ buồn bực ngồi ăn anh đào, nghe Lục Trình Hải nhắc tới ngày lành tháng tốt gần nhất.

Lúc đưa Ninh Tư trở về phòng, Ninh Tư vẫn chưa từ bỏ ý định, quay đầu hỏi Lục Tâm: "Hai người thật sự không phải anh em sao?".

Lục Tâm lắc đầu: "Không phải."

"Oh." Ninh Tư gật gật đầu, thanh âm nhỏ đi, quay về phòng lấy quần áo đi tắm.

Lục Tâm đi theo sau cô, nghĩ nghĩ, lại nhịn không được hỏi một câu: "Cô không sao chứ?"

"Không có việc gì." Ninh Tư quay đầu nhìn cô, hơi ngồi xổm xuống tiếp tục tìm quần áo trong vali hành lý.

Lục Tâm liếc mắt nhìn vali của Ninh Tư, bên trong có ảnh chụp gia đình, là ảnh chụp gần đây, một nhà năm người.

"Nhà cô có ba anh em thôi sao?" Không biết tại sao Lục Tâm vô thức hỏi.

"Không phải." Ninh Tư đáp.

Tim Lục Tâm đột nhiên nhảy lên, nhìn sắc mặt cô vẫn như bình tĩnh: "Vậy sao giờ nhìn giống như chỉ có cô với hai anh trai thôi?"

"Nghe mẹ em nói em còn có một người chị nữa, nhưng mà mất rồi." Ninh Tư không nhận ra sự khác thường của Lục Tâm, dứt khoát đáp lời, đem vali đóng lại.

"Vì... Vì sao lại qua đời?" Lục Tâm mơ hồ nghe được giọng nói của chính mình có chút run rẩy.

Ninh Tư ngây thơ lắc đầu: "Không biết, hình như là có bệnh rồi mất, khi đó em còn nhỏ, chưa hiểu chuyện."