"Giang tổng." Lục Tâm gạt bàn tay anh ra, giọng nói vừa tức vừa vội: "Tôi đã có bạn trai rồi, đề nghị anh tự trọng."
Nhưng lời của cô không thể ngăn cản cũng không thể khống chế được Giang Diệc Thành, khí lực của anh rất lớn, bàn tay đặt sẵn ở thắt lưng cô nhanh chóng đem người cô nghiêng lại, dùng cơ thể vây cô lại trên ghế sofa, tay kia thì nâng mặt cô lên, miệng khẽ gọi tên cô, môi mãnh liệt hôn xuống, thầm nghĩ đem cô dung nhập vào cơ thể, hung hăng hôn trụ.
Lục Tâm liều mạng quay đầu tránh đi nụ hôn của anh, cơ thể bị áp chế nên đành ngọ nguậy hai chân, muốn đá một cước lên đầu anh, đáy lòng lại tự cảnh cáo chính mình không được xúc động, chỉ có thể giãy dụa thân mình dùng sức đẩy anh ra.
Cô vô thức vặn vẹo đã khơi mào dục hỏa anh đang cố đè nén, hôn môi cô xong, anh bắt đầu di chuyển xuống vùng cổ trắng nõn, tinh tế hôn lại nhẹ nhàng cắn, ngón tay thậm chí đem vạt áo trên vai cô kéo xuống, định đem quần áo của cô thoát ra.
Khi Giang Diệc Thành đi vào phòng, Lục Tâm đã tưởng tượng ra đủ loại khả năng, nhưng không bao giờ nghĩ tới anh lại nổi lên thú tính với cô, làm cho cô hoàn toàn không có thời gian thích ứng, ngay từ đầu Giang Diệc Thành đã hoàn toàn lợi dụng ưu thế sức khỏe đàn ông để ngăn chặn cô, đem cô giam giữa hai cánh tay vững vàng của anh và ghế sofa, khiến cô ngoài vặn vẹo tay chân ra thì không có cách nào thoát được, anh còn cậy mạnh khiến cô phải khuất phục.
"Giang tổng, Giang tổng, anh buông tay......" Lục Tâm liều mạng nói, cánh tay dán lên thắt lưng anh, liều mạng nhéo mạnh một cái, hi vọng đau đớn có thể khôi phục lại lý trí cho anh, nhưng thân thể anh chỉ cứng lại một giây, động tác lại càng điên cuồng hơn, bàn tay nắm chặt cằm cô, ép cô phải đối mặt với anh, ngay tại lần quay đầu trong nháy mắt này, Lục Tâm nhìn thấy Lục Cảnh Hành, đáng lẽ phải trốn trong tủ quần áo, nay lại vô thanh vô tức đi tới cửa, trong lòng cô nhất thời cả kinh run lên, trên mặt thiếu chút nữa lộ ra sơ hở.
Lục Cảnh Hành mặt không biến sắc nhìn hai người giao triền, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào bên này, tay cũng vô thanh vô tức cầm lấy khóa cửa, đem cửa mở ra, bàn tay không nhanh không chậm cầm lấy khung cửa gọi hai tiếng: "Giang tổng!".
Giọng anh không lớn, nhưng cũng không nhỏ, đủ để kéo lý trí Giang Diệc Thành trở về.
Hắn quay đầu, khi thấy Lục Cảnh Hành đứng ở cửa thì sắc mặt trầm xuống, cũng có chút chật vật, giống như bị bắt gian tại giường.
"Anh vào bằng cách nào?" Giang Diệc Thành trầm giọng chất vấn, buông Lục Tâm ra.
Lục Cảnh Hành vẫn đứng ở cửa như cũ, mặt không biến sắc nhìn hắn: "Lần sau nếu Giang tổng giở trò với lão bà của người khác thì nhớ khóa cửa."
Ánh mắt sắc bén thẳng tắp bắn về phía Lục Tâm, khi Giang Diệc Thành buông cô ra thì Lục Tâm cũng dùng sức đẩy hắn ra, kéo lại vạt áo trên vai bị trễ xuống, thất tha thất thểu đứng lên, sắc mặt kinh hoàng, lắp bắp giải thích: "Anh...... Anh đừng hiểu lầm, em chỉ là uống say muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một lát...... Bọn em không...... Không có gì......" Giọng nói nửa thật nửa giả.
Lục Cảnh Hành thản nhiên nhìn cô một cái, tầm mắt dừng lại trên trang phục nhăn nhúm của cô, khóe môi gợi lên một nụ cười trào phúng, phối hợp với lời nói của cô: "Muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi có cần phải chạy đến phòng của Giang tổng nghỉ?".
Lục Cảnh Hành nhấc chân đi lên phía trước vài bước, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía mình, tay anh nắm rất chặt, Lục Tâm đau đến nhăn mặt, vô cùng thống khổ, không biết Lục Cảnh Hành là diễn trò hay thật sự tức giận, Giang Diệc Thành cũng chưa làm ra chuyện gì quá đáng với cô, cô đưa tay ra nắm lấy cổ tay anh.
"Anh làm cô ấy đau." Giang Diệc Thành nói, vẻ chật vật trên mặt cũng chậm rãi rút đi, giằng lấy tay Lục Cảnh Hành.
Lục Cảnh Hành cũng nghiêng đầu nhìn hắn, khóe môi nhếch lên, Giang Diệc Thành còn chưa kịp nhìn rõ khóe môi anh nhếch lên, đã bị tay phải của Lục Cảnh Hành bất ngờ đấm một quyền vào cằm, dùng toàn lực mà đấm.
Giang Diệc Thành bất ngờ không kịp phòng bị, bị đấm xoay mặt qua một bên, tay nắm tay Lục Cảnh Hành cũng bất giác lơi lỏng ra.
Lục Cảnh Hành thuận thế xách cổ áo của hắn lên "Binh" thêm một quyền đấm vào mắt phải của Giang Diệc Thành.
"Giang tổng, chẳng lẽ anh chưa nghe qua câu nói, vợ bạn không thể đυ.ng vào sao?" Giọng nói lạnh lùng vang lên, trên mặt Giang Diệc Thành lại bị một đấm nữa.
Giang Diệc Thành cũng không phải dân gà mờ, bất chấp bản thân đuối lý cùng với vừa bị đấm ba phát, khi Lục Cảnh Hành đấm cú thứ tư tới thì phản kích quay người tránh thoát, đồng thời cũng ra quyền đánh trả, động tác vừa nhanh vừa chuẩn, bản lĩnh cũng không tệ.
Lục Cảnh Hành bị một đấm vào má, hạ mí mắt để che khuất tinh quang trong con ngươi, quay người hướng Giang Diệc Thành tiếp tục vung ra một đấm.
Lục Tâm ở bên cạnh run sợ nhìn hai người đánh nhau, suy nghĩ một lát, vừa khóc xông vào đem hai người tách ra, không quên khuyên: "Hai người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà, là tại em không tốt...... Là tại em vào lầm phòng ......" Tiết mục nữ chủ bi tình diễn ra hoành tráng.
Lục Cảnh Hành nghiêm mặt cầm lấy cánh tay cô, đem cô đẩy qua một bên: "Tránh ra!".
Lục Tâm bị đẩy lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa té ngã trên đất, Giang Diệc Thành vội vàng đỡ lấy cô, lệ khí hiện lên trong đáy mắt hắn, tay duỗi ra, đi phía từng bước về hướng Lục Cảnh Hành, hung hăng đấm lên mặt anh, Lục Tâm thất tha thất thểu nhào tới, trước khi Giang Diệc Thành đánh Lục Cảnh Hành liền gắt gao ôm chặt thân thể Lục Cảnh Hành, khóc to: "Không muốn không muốn......"
Nắm đấm của Giang Diệc Thành cách đỉnh đầu cô một khoảng liền ngừng lại, khuôn mặt tuấn tú nén giận, ánh mắt phức tạp nhìn Lục Tâm, thu tay trở về.
"Là tôi ép buộc cô ấy. Không liên quan gì đến cô ấy. Cô ấy uống say." Giang Diệc Thành nói, gằn từng tiếng giống như từ trong cổ họng phát ra, hầu kết theo mỗi chữ chuyển động mãnh liệt.
Lục Cảnh Hành nghiêm mặt lạnh lùng, nhìn hắn chằm chằm: "Chuyện này sẽ tính với ngươi sau."
Bàn tay ôm lấy thắt lưng Lục Tâm, chế trụ cổ tay cô: "Đi về."
Kéo cô xoay người ra cửa.
Giang Diệc Thành đưa tay ra ngăn anh lại: "Đừng tổn thương cô ấy."
Lục Cảnh Hành lạnh lùng không đáp, kéo Lục Tâm xuống lầu.
Lục Tâm thất tha thất thểu đi phía sau anh, mãi đến khi bị anh nhét vào xe, mới dám nâng tay lên lau đi nước mắt còn sót lại trên mặt, muốn hỏi Lục Cảnh Hành màn trình diễn khóc nháo vừa rồi của cô rất chân thật phải không, tầm mắt lại chạm phải khuôn mặt đen xì của anh, lời đến bên miệng lại miễn cưỡng nuốt trở vào, thật cẩn thận nhìn anh: "Anh tức giận à?".
Lập tức nhận sai: "Thật xin lỗi, em không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nổi lên thú tính, là em đánh giá sai tình hình, em sai rồi."
Lục Cảnh Hành không đáp, mặt không chút thay đổi khởi động xe, xe lao như bay ra ngoài.
Lục Tâm nhìn chân mày anh nhíu chặt, lấy giọng tiếp tục giải thích: "Anh không cần tức giận. Hắn cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi của em, coi như bị chó cắn đi, về nhà rửa sạch là được rồi, dù sao anh cũng đã đánh hắn đau như vậy, coi như huề nhau."
Quả thật Giang Diệc Thành bị đánh không nhẹ, lần này Lục Cảnh Hành sắm vai chồng bắt quả tang vợ hồng hạnh vượt tường thật giống, Giang Diệc Thành bị đuối lý, ngoại trừ bị động để bị đánh cũng không dám làm gì, dù sao làm ầm lên ai cũng đều mất mặt, Lục Cảnh Hành quang minh chính đại mang cô đi hắn cũng không dám ngăn cản.
Tuy rằng Lục Cảnh Hành cũng đã trúng một đấm.
Nghĩ đến vừa rồi anh bị một đấm, Lục Tâm nghiêng đầu hỏi thăm anh: "Anh không sao chứ, một đấm kia có sao không?".
Lục Cảnh Hành vẫn không đáp, mặt không chút thay đổi nhìn đường, hoàn toàn đem cô trở thành không khí.
Lục Tâm bực mình bĩu môi, tiếp tục mặt dàygọi: "Đại ca....."
Không để ý tới.
"Lục Cảnh Hành...."
Không để ý tới.
"Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Cô hét lên.
Vẫn không để ý tới.
Lục Tâm mặt suy sụp: "Đại ca, rốt cuộc anh muốn thế nào mới không tức giận nữa?"
Lục Cảnh Hành vẫn không để ý tới, chuyên tâm lái xe.
Lục Tâm chỉnh lại khuôn mặt đã suy sụp, cái miệng nhỏ nhắn chu ra đến độ có thể treo một cái bình, Lục Cảnh Hành quyết tâm đem cô biến thành không khí sao?
Cả người nôn nóng, ngón tay cũng nôn nóng gõ vào cửa xe, Lục Tâm quệt miệng, lại hoàn toàn không biết làm thế nào để anh nguôi giận.
Cô biết khi cô nhốt anh vào tủ quần áo anh đã tức giận không nhẹ, khi cô đóng của tủ đã nhìn thấy ánh mắt anh bắn tia hung ác, nhưng lúc ấy tình huống khẩn cấp, cô không có thời gian thương lượng với anh, sau cô lại bị Giang Diệc Thành bá vương ngạnh thượng cung......
Cô thật không nghĩ đến Giang Diệc Thành sẽ có thú tính với cô, cho tới nay Giang Diệc Thành luôn đối với cô rất đàng hoàng, đêm nay có khả năng hắn đã uống nhiều rượu, do tác dụng của rượu nên lý trí có phần không tỉnh táo.
Kỳ thật, cho dù Lục Cảnh Hành không đi ra, cô cũng sẽ không để Giang Diệc Thành thực hiện được đến bước cuối cùng, mạo hiểm sẽ khiến hắn nghi ngờ cô.
Lục Tâm an tĩnh lại, ngược lại Lục Cảnh Hành đưa nhìn cô một cái, quay đầu liền nhìn thấy trên cổ cô có một dấu hôn rất nhỏ, con ngươi trầm hắc lại xẹt qua một tia lệ khí, môi bạc cơ hồ mím thành một đường thẳng, chân ga lại dùng lực đè xuống, xe như tàu điện siêu tốc lao đi.
Lục Tâm đang chân bắt chéo thiếu chút nữa vì xe đột nhiên tăng tốc mà ngã về phía trước.
Cô yên lặng nhìn qua chân ga, tầm mắt chậm rãi di chuyển đến khuôn mặt tuấn tú không có biểu tình gì, thử thăm dò: "Đại ca?"
Lại không có người để ý tới cô.
Lục Tâm có chút căm giận quệt quệt miệng, chống cửa kính xe ngủ, không hề quan tâm anh.
Xe ngừng lại dưới lầu nhà trọ bọn họ ở.
Lục Cảnh Hành xuống xe, không giống như bình thường đứng lại chờ cô xuống xe mà xoay người bước đi thẳng.
Lục Tâm vội vàng đi theo phía sau anh, hổn hển gọi: "Lục Cảnh Hành! Anh mau đứng lại!".
Lục Cảnh Hành vẫn không để ý, đi thẳng lên lầu, Lục Tâm tức giận đến mức thiếu chút nữa gỡ giày cao gót dưới chân lên chọi anh, rồi lại cắn răng ép mình bình tĩnh đuổi theo anh.
Hai người đi thang máy lên phòng, dọc đường đi không ai nói lời nào.
Lục Cảnh Hành vẫn trưng ra khuôn mặt không cảm xúc, Lục Tâm căm giận quệt môi, khi trở lại phòng thì dùng giày cao gót dưới chân ra sức đạp xuống nền nhà, bỉu môi không nói đi vào phòng.
Một bàn tay đột nhiên ôm lấy vai cô, đem cô kéo lên phía trước hai bước, tay kia cầm lấy vạt áo trên vai cô.
Lục Tâm tưởng rằng Lục Cảnh Hành đã bắt đầu để ý đến cô, trong lòng tràn đầy niềm vui: "Đại ca....."
"Roẹt.....Á...." Tiếng vải vóc bị xé vụn cùng âm thanh phụ họa của cô vang lên, Lục Tâm không thể tin cúi đầu nhìn phần da thịt bị lộ ra, một khắc vui sướиɠ lúc nãy toàn bộ hóa thành kinh ngạc.
"Lục Cảnh Hành anh......"
Lục Cảnh Hành lại giống như không nghe thấy, mặt không biến sắc vươn tay, đem miếng vải vừa xé ném vào thùng rác, sau đó lại xé một miếng khác ném xuống, bàn tay đặt sẵn ở bả vai cô đẩy cô vào phòng tắm, lách qua cửa lấy vòi hoa sen mở nước ấm, một cột nước ấm áp liền từ đỉnh đầu Lục Tâm chảy xuống.