Lục Tâm không nói tiếng nào, chuyên chú cúi đầu ăn cơm.
Lục Cảnh Hành nâng mắt nhìn cô, lúc này mới chậm rãi nói: "Hôm qua, anh cùng bên cảnh sát đi xác minh một việc. Cuộc gặp này tối mật nên không được phép mang theo điện thoại, cũng kéo dài hơn dự kiến một chút nên không nghe điện thoại em gọi tới được ."
Lục Tâm đang ăn gần như bị nghẹn lại, nghĩ đến những lời tối hôm qua mình nói.
Lục Cảnh Hành lại cố ý khiến cô không thể nào ăn tiếp, tiếp tục nói: "Lúc cuộc gặp chấm dứt cũng đã hơn mười giờ, lại vừa vặn thấy em gọi điện đến, liền bắt máy, định nói cho em biết, ai ngờ......"
Lục Cảnh Hành lại chậm rãi nghiêng đầu nhìn cô: "Ai ngờ mỗ nữ nào đó ăn dấm chua, không nói một tiếng liền tắt máy."
Lục Tâm nhất thời quẫn bách: "Em...... Điện thoại em bị hết pin."
"A......" Lục Cảnh Hành cười khẽ, thay cô múc bát cháo khác: "Không phải là muốn tắt máy đi ngủ? Nếu hết pin tại sao hai giờ sáng còn đột nhiên gọi điện đến làm loạn một hồi?".
Lục Tâm lại không nói gì, khi Lục Cảnh Hành đưa bát cháo cho cô thì cô chỉ nhìn chằm chằm vào bát cháo kia mà hoàn toàn không muốn ăn.
"Lộ trình ban đầu anh sắp xếp là đến chiều hôm nay mới có thể quay về." Lục Cảnh Hành tiếp tục nghiêng đầu nhìn cô nói: "Bởi vì không gọi được cho em, cứ nghĩ em đã xảy ra chuyện nên nhanh chóng đổi vé máy bay để trở về. Em thì ngược lại, ở nhà tán gẫu vui vẻ với Thư Hàm qua internet."
"Thư Hàm?" Tay Lục Tâm cầm thìa hơi hơi động, ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh: "Hai người quen biết nhau khi nào?".
"Đừng nói sang chuyện khác." Lục Cảnh Hành nói, bàn tay đưa qua, khẽ vỗ vài cái trên mặt cô: "Hôm qua có phải lại suy nghĩ miên man chuyện gì không?".
Tầm mắt của Lục Tâm dừng trên bàn tay anh đặt trên mặt mình, lại dời ánh mắt về phía mặt anh: "Rõ ràng anh mới là người nói sang chuyện khác. Em không hề biết anh với Thư Hàm có quen biết đấy?".
Lục Cảnh Hành thuận thế lại nhéo thêm vài cái trên mặt cô: "Lại ăn dấm chua nữa rồi. Ăn cháo đi."
Lục Tâm nghiêng đầu tránh tay anh, vẫn như cũ không nhúc nhích nhìn anh: "Lục Cảnh Hành, anh lại trả lời không đúng trọng tâm câu hỏi của em."
Lục Cảnh Hành nhìn cô một cái, thong thả ăn một miếng cháo: "Lục Tâm, một chuyến đi này anh tổn thất rất lớn, em nói xem nên bù đắp cho anh thế nào?".
Lục Tâm theo bản năng cúi đầu nhìn vết hôn xanh tím trên cổ: "Em mới là người tổn thất rất lớn."
Ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Hành, lại phát hiện anh tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, một tay chống cằm, một tay cầm thìa, ngón trỏ cùng ngón giữa đặt phía trước cán thìa, động tác khuấy cháo như có như không, trong mắt tràn đầy ý cười cùng thoả mãn.
Mặt Lục Tâm đột nhiên nóng lên, sáng sớm nay khi ngủ dậy cô đã không muốn nhớ đến chuyện tối hôm qua, hiện tại nhắc tới, trong đầu đều là hình ảnh anh nằm trên người cô, dùng sức ra vào cơ thể cô, vòm ngực rắn chắc lại hiện ra trước mắt, thấm một tầng mồ hôi tinh tế, gợi cảm mê người.
Lục Tâm chịu không nổi nữa, đẩy bát: "Em ăn no rồi."
Lập tức đứng dậy chạy nhanh ra phòng khách, bởi vì sự kí©ɧ ŧìиɧ tối hôm qua nên thân dưới vô cùng đau nhức, tư thế khi đi của cô cũng có chút kỳ quặc.
Lục Cảnh Hành cũng không trêu cô nữa, yên lặng ăn hết bát cháo, sau khi thu dọn sạch sẽ xong mới đi ra.
Lục Tâm ngồi trên sofa chơi trò chơi điện tử đến nhàm chán, chơi một lát thì những hình ảnh kiều diễm kia cũng lui đi hết, khi Lục Cảnh Hành đi tới cô đã có thể bình tĩnh mà đối diện với anh, còn tự động nhích qua, chừa cho anh một chỗ.
"Tối hôm qua anh vội vàng trở về như vậy, sẽ không gây ra chuyện gì chứ?" Cuối cùng Lục Tâm vẫn lo lắng cho anh, bèn mở miệng hỏi.
"Không có vấn đề gì lớn, chỉ là hẹn khách hàng đi ăn cơm thôi, gọi điện thoại xin lỗi là được." Lục Cảnh Hành ngồi xuống cạnh cô đáp.
"Vậy anh còn nói tổn thất rất lớn." Lục Tâm nhịn không được nói thầm.
Lục Cảnh Hành nhìn cô: "Đổi vé phải đóng thêm 60% phí thủ tục, đây không phải tổn thất rất lớn sao?".
"......" Lục Tâm không nói gì nhìn anh: "Khi nào thì anh trở nên nghèo như vậy?"
"Gọi điện thoại cho anh em đều lo lắng sẽ lãng phí tiền điện thoại, anh đổi vé tốn rất nhiều so với tiền điện thoại của em."
"......" Lục Tâm nghiêng đầu: "Sao anh không gọi điện thoại nói cho em biết?".
"Lúc đó là ai không cho anh cơ hội được nói?" Lục Cảnh Hành hỏi, duỗi tay ra đặt lên thắt lưng cô, kéo cô lại ngồi lên đùi mình, người Lục Tâm chỉ cao tới bả vai anh, thân người cô nhỏ nhắn xinh xắn, ôm vào trong ngực rất có cảm giác, anh vô cùng vừa lòng.
Vừa nói đến chuyện này Lục Tâm liền im lặng, tiếp tục cúi đầu chơi trò chơi.
Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, cái mông nhỏ của cô lại còn vô tư theo động tác chơi trò chơi mà cọ tới cọ lui trên đùi anh, do tối hôm qua không đủ nên giờ du͙© vọиɠ lại rục rịch trỗi dậy. Trước kia, chưa từng trải qua nên có thể chịu, nay đã biết được mùi vị, Lục Cảnh Hành phát hiện ra anh không thể nào nhẫn nhịn được, bàn tay đặt ở thắt lưng cô nhanh chóng mở vạt áo ngủ ra, trượt vào giữa hai đùi cô.
Cảm giác run rẩy quen thuộc từ nơi đó truyền tới khiến Lục Tâm sợ tới mức vội vàng cầm lấy tay anh, có chút hổn hển: "Lục Cảnh Hành, anh muốn làm gì?".
"Ăn no, mặc ấm sẽ nghĩ đến tìиɧ ɖu͙©." Lục Cảnh Hành nói, tay kia nhanh chóng luồn vào trong tóc cô, đỡ lấy cái ót của cô, ép cô phải ngẩng mặt, môi liền ép xuống.
"Lục Tâm, tối hôm qua do lo ngại lần đầu tiên của em, anh vẫn còn chưa thỏa mãn." Ngậm môi của cô, Lục Cảnh Hành cúi đầu nói, tiếng nói khàn khàn công thêm đang hôn nên có chút mơ hồ không rõ, lại mang đến gợi cảm chết người.
"Em...... Em....... Nơi đó còn đau." Khi nói xong câu đó, mặt Lục Tâm đỏ đến mức có thể chảy máu ra ngoài.
"Anh phải xem xem có làm em bị thương hay không."
Lục Cảnh Hành nói xong liền buông môi của cô ra, thật sự muốn nhìn nơi đó của cô, Lục Tâm lập tức cầm cánh tay đang chế trụ đầu gối cô của anh: "Không cần, không cần."
"Lục Tâm, tối hôm qua anh có chút không kiềm chế được, anh phải xem xem có làm em bị thương hay không."
Lục Cảnh Hành đẩy hai đùi của cô ra, bàn tay thậm chí đã đυ.ng phải thứ bên dưới quần áo, Lục Tâm liền khóc: "Anh vẫn là trực tiếp làm đi......"
Cả ngày sau đó, Lục Tâm không thể rời khỏi Lục Cảnh Hành, quan trọng nhất là, đến cuối cùng cô vẫn bị anh tỉ mỉ kiểm tra qua, lại còn bôi cho cô chút thuốc mỡ.
Lục Tâm buồn bực xấu hổ đến muốn chết nằm úp mặt vào gối đầu, Lục Cảnh Hành muốn đem gối đầu của cô kéo ra nhưng lại bị hai tay Lục Tâm giữ chặt lại, sống chết cũng không chịu buông ra, chân còn đá đá vài cái muốn đuổi Lục Cảnh Hành đi, kết quả lại đau đến không chịu nổi, Lục Cảnh Hành rất quan tâm mát xa cho cô một lát, có phần áy náy: "Lục Tâm, còn chỗ nào không thoải mái không?".
"Chỉ cần anh đi ra ngoài em liền vô cùng thoải mái." Âm thanh rầu rĩ từ trong gối đầu truyền ra, Lục Tâm đang khóc, tuy cả một ngày cô đã bị anh làm cho phải khóc rất nhiều, ngay cả giọng nói cũng có chút khàn khàn.
Tiếng cười từ phía sau truyền đến, Lục Cảnh Hành kéo mặt cô ra khỏi gối đầu, cúi đầu hôn lên mặt cô: "Được rồi, là anh không quan tâm đến cảm nhận của em, lần sau anh sẽ chú ý. Em ngủ một lát đi, anh đi nấu đồ ăn."
Lại hôn trên mặt cô một cái nữa, lúc này mới chịu đứng dậy rời đi.
Khi Lục Cảnh Hành đi tới cửa, Lục Tâm đột nhiên nghĩ tới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, bất chấp thẹn thùng, cô cầm lấy chăn quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Hành: "Lục Cảnh Hành, em sẽ mang thai sao?".
Đuôi lông mày Lục Cảnh Hành hơi hơi nhếch lên: "Sinh lý của anh hoàn toàn không có vấn đề, còn em, anh nghĩ chắc cũng không có vấn đề gì."
"......" Lục Tâm mềm nhũn ngã lên chăn: "Vậy tại sao anh không mang cái kia...........?"
"Lục Tâm, hình như em không muốn có con?" Lục Cảnh Hành nhìn cô, hơi hơi ngưng mi hỏi.
"Hiện tại em mới có nhiêu tuổi hả? Có con sớm như vậy để làm gì? Ít nhất cùng phải ba hay năm năm nữa mới tính đến." Cái miệng nhỏ nhắn của Lục Tâm không tự giác chu lên, hiện tại cô cũng không thích hợp để mang thai.
"Ba hay năm năm nữa? Anh thật sự rất muốn làm lão cha." Lục Cảnh Hành thản nhiên nhắc nhở.
Lục Tâm liếc mắt nhìn anh một cái: "Em chưa từng nói sẽ gả cho anh."
Lấy lời nói ngày đó của anh đáp trả lại anh.
Con ngươi Lục Cảnh Hành hơi nhíu lại, động tác đang mở cửa liền dừng lại, quay người đi về phía giường, Lục Tâm liền lập tức chui vào trong chăn, liên tục nói: "Em chỉ là nói giỡn...... Nói giỡn thôi......"
Lục Cảnh Hành quỳ một chân lên giường, nhanh tay kéo chăn của cô ra, Lục Tâm cả kinh rống to: "Lục Cảnh Hành, nếu anh không sử dụng biện pháp an toàn thì không được phép chạm vào em, em thật sự không có sự chuẩn bị tốt để làm mẹ."
Kết quả sau khi ăn xong cơm chiều, Lục Cảnh Hành liền đi mua một hộp Durex về, một hộp đầy.
Lục Tâm nhìn chằm chằm một cái hộp đầy đặt trong phòng khách, hỏi một câu vô cùng không thích hợp: "Anh không sợ hết hạn sao?".
"Anh chỉ lo lắng dùng không đủ." Lục Cảnh Hành trả lời, tay lại duỗi ra đem cô kéo vào lòng, Lục Tâm nghĩ anh lại muốn làm chuyện đó, theo bản năng tránh cánh tay anh, Lục Cảnh Hành thản nhiên liếc mắt một cái: "Đầu óc đen tối, ăn uống no đủ, nên bàn chính sự."
Xoay người lại lấy từ trong túi áo khoác tối hôm qua để trên sofa ra một tấm ảnh chụp, hai ngón tay kẹp lấy, đặt lên trên bàn.
Lục Tâm đưa tay cầm lấy, là người hôm trước ở Hongkong Lục Cảnh Hành cho người điều tra.
"Người tối hôm đó xông vào phòng em cơ bản có thể xác định là người này. Tên là Trương Vĩnh, nam, 34 tuổi, người Ân Thành, từng đảm nhiệm chức vụ ba năm ở Hoa Nguyên, là lái xe kiêm cận vệ cho Đỗ Nguyên, năm năm trước đột nhiên bị đuổi việc, từng bị khởi tố qua." Lục Cảnh Hành nói xong, quay đầu nhìn Lục Tâm: "Theo chứng cứ thu thập được, có hai loại khả năng, tự mình chủ động tới, hoặc do Đỗ Nguyên phái tới. Khả năng thứ hai khả thi hơn rất nhiều."