Sau khi kết hôn, trong nhà xảy ra một chuyện lạ.
Trong mắt Tang Vô Yên, sự kỳ lạ này có thể được hiểu là: người đàn ông kia trở nên thần kinh hơn.
Sau khi tốt nghiệp, Tang Vô Yên làm việc trong một trung tâm tư vấn tâm lý cộng đồng ở thành phố A. Mặc dù công việc tương đối thoải mái nhưng cô thường làm thêm giờ hoặc ra ngoài đi chơi với bạn bè. Vì vậy, hầu hết thời gian, cô sẽ về nhà không sớm hơn Tô Niệm Khâm.
Nhưng Yaner mới cưới, chỉ cần cô ở nhà, luôn vui vẻ mở cửa chào đón Tô đại thiếu gia trở về, và cho anh một cái ôm, ngay cả khi Tô Niệm Khâm vô cùng mệt mỏi sau một ngày bận rộn, anh sẽ miễn cưỡng mỉm cười, hôn lên trán cô.
Tô Niệm Khâm đã có một thay đổi nhỏ. Trước đây, anh luôn tự mình lấy chìa khóa mở cửa để vào nhà. Nhưng từ khi lấy vợ, anh không còn thói quen lấy chìa khóa ra, dù mang theo bên người cũng phải bấm chuông chờ người phụ nữ ra mở cửa.
Đôi khi sẽ đứng chờ từ ba đến năm phút để chắc chắn rằng không có ai trong nhà mới lấy chìa khóa.
Cả người lái xe, Tiểu Tần và Tang Vô Yên đều không để điều này trong lòng, cho đến một ngày.
Hôm đó là cuối tuần, nhưng Tô Niệm Khâm phải đến công ty vì một số công việc quan trọng, vì vậy Tang Vô Yên ở nhà một mình trên ghế sofa xem TV. Khi Tô Niệm Khâm về nhà và bấm chuông cửa, cô ấy đang xem đến đoạn gay cấn của bộ phim truyền hình không muốn rời đi.
Anh không bao giờ quên chìa khóa của mình, nhưng chuông cửa cứ reo hết lần này đến lần khác.
Cô lầm bầm không vui khi đi mở cửa cho anh. Sau khi mở khóa cửa, Tang Vô Yên đang suy nghĩ về tình tiết trên TV nên đã chạy lại xem tiếp mà không đối mặt cùng anh.
Sau khi tập phim hết, Tang Vô Yên vui vẻ ha ha cười to, sau đó cô nhớ tại sao không có động tĩnh ở cửa, Tô Niệm Khâm dường như vẫn chưa vào?
Không thể nào!
Cô lẩm bẩm, cô rõ ràng đã mở cửa. Vì vậy, Tang Vô Yên đặt điều khiển từ xa xuống và đi đến cửa để nhìn: cánh cửa mở toang, Tô Niệm Khâm xanh mặt đứng ở cửa không nhúc nhích, người lái xe đưa anh trở về cầm ô đang lo lắng đến mức đi vòng quanh.
Lúc này trời đang mưa rất to, tuy cửa có mái hiên rộng che nhưng mưa cũng bị gió to thổi vào, làm ướt vai anh.
Tang Vô Yên có chút khó hiểu.
“Anh làm sao không đi vào?”
Tô Niệm Khâm mặt mũ âm trầm, không trả lời cô, sắc mặt còn khó coi hơn bầu trời u ám bên ngoài.
Tang Vô Yên thầm nghĩ, lại chọc đến anh sao? Vì vậy, cô cũng trở nên tức giận.
Hai người cứ đứng như vậy, một người ở ngoài cửa, một người ở trong nhà, bế tắc hơn mười phút, cuối cùng tài xế là người đầu tiên chịu không nổi: “Bên ngoài đang mưa , hay là để cho Tô tiên sinh vào đi rồi hãy nói."
Tang Vô Yên Nhìn thấy quần áo của Tô Niệm Khâm ngày càng ướt, đột nhiên cảm thấy đau lòng, đang định thỏa hiệp, nhưng gặp phải Tô Niệm Khâm vừa vặn phát tác.
"Đóng cửa! Làm lại lần nữa đi!" Tô Niệm Khâm tức giận nói, sải bước đi tới đóng cửa lại.
Có một tiếng "rầm" lớn khi cánh cửa đóng lại.
Tang Vô Yên gần như nhảy dựng lên vì sợ hãi.
Làm lại lần nữa nghĩa là gì? cô tự hỏi mình.
Ba giây sau, chuông cửa lại vang lên.
Tang Vô Yên thực sự khó hiểu, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với Tô Niệm Khâm. Để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô mở cửa lần nữa thấy Tô Niệm Khâm đang đợi phản ứng còn lại của anh. Không ngờ, anh đi vào như thường lệ, cởi giày duỗi tay ra, thản nhiên nói: "Anh đã trở về, Vô Yên."
Tang Vô Yên ngây ngây "ừm" một tiếng, nắm lấy tay Tô Niệm Khâm. Sau đó, cô được ôm trong ngực anh, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Tô Niệm Khâm vào phòng ngủ, lấy đồ, mặc nước, tắm... đâu vào đấy. Tang Vô Yên bị bỏ lại một mình, đứng ở của một lúc lâu mà không hoàn hồn.
Mọi thứ dường như vẫn như cũ, ngoại trừ sắc mặt của anh vẫn có chút u ám, động tác hôn có chút cứng ngắc, bên ngoài môi anh đã lạnh như băng.
Để xác minh vấn đề nằm ở đâu, Tang Vô Yên thực sự đã lặp lại tương tự trong tuần thứ hai.
Đoán trước được lúc anh về nhà, cô cố tình để hé cửa rồi mở khóa.
Tô Niệm Khâm vẫn bấm chuông cửa.
Lần thứ ba, cô chỉ đơn giản là mở toang cửa đi làm việc khác, Tô Niệm Khâm về đến nhà vẫn nhấn chuông cửa.
Cuối cùng cô cũng hiểu, thay vì Tô Niệm Khâm muốn cô mở cửa, không bằng nói rằng anh bắt cô phải đón anh về nhà!
Dựa vào cái gì?! Tang Vô Yên phàn nàn với Trình Nhân qua điện thoại: "Anh ấy nghĩ anh ấy là người Nhật à? Anh ấy có phải muốn mình mỗi ngày ở cửa cúi đầu khom lưng nói ‘Hoan nghênh ngài trở về, ngài vất vả rồi’ nữa không?"
Mặc dù anh ở nhà rất có địa vị kinh tế, nhưng cũng không thể cậy mạnh như vậy chứ, cô cũng có thể tự nuôi bản thân.
Trình Nhân cười thành tiếng ở đầu bên kia.
"Cậu đừng cười nữa được không, mình đã rất khổ não rồi."
“Anh ấy tự mình nói như nào?”
“Anh ấy không nói chữ nào.”
“Bình thường thì sao?”
“Trừ cái này ra, những thứ khác cuộc sống đều bình thường.”
Có lúc, Tang Vô Yên sẽ đến sau cửa cố tình để quên anh ở ngoài cửa, bất kể là đứng hai mươi phút hay là một giờ, Tô Niệm Khâm cũng tuyệt đối không thỏa hiệp. Nhất định phải lần nữa đến: cô nắm lấy tay anh, anh hôn lên trán cô.
“Cậu để anh ấy ở đó xem anh ấy có thể đứng cả đêm không?” Trình Nhân vô tâm nói.
“Mình không để ý đến anh ấy, anh ấy có lẽ sẽ đứng đến trời sáng.” Dựa theo tính tình của Tô Niệm Khâm, điều đó hoàn toàn có thể.
“Đó gọi là đáng đời.”
“Mình…” Tang Vô Yên vẻ mặt cay đắng, nhưng cô đau lòng.
Vào tuần thứ hai, Tang Vô Yên vào buổi trưa cùng các đồng nghiệp ở trung tâm cộng đồng ăn trưa, một đồng nghiệp đột nhiên nói về một số vụ án gần đây mọi người tiếp quản.
Cô là học nghiên cứu tâm lý học nhận thức về sự phát triển của trẻ em, vì vậy hầu hết những người tiếp xúc với cô là bệnh nhân trẻ em. Nhưng người đồng nghiệp tốt tên Triệu Manh đó đã gặp phải tất cả các trường hợp liên quan đến phương diện kết hôn, nhắc đến cũng kỳ là lại có chút thú vị.
Sau khi ăn xong, Triệu Manh vẫn nói "Aiz, hôn nhân à—"câu cảm khái này kết thúc cuộc nói chuyện.
Ngày hôm đó, Tang Vô Yên đột nhiên có chút đồng cảm với câu kết thúc này mà cô đã nghe rất nhiều lần, vào buổi chiều, cô lẻn vào phòng làm việc của Triệu Manh và kể về hành vi bất thường của Tô Niệm Khâm sau khi kết hôn.
“Trước khi kết hôn, chúng tôi đã sống cùng nhau, nhưng chuyện này chưa bao giờ xảy ra.” Tang Vô Yên nói thêm.
Triệu Manh mỉm cười: "Đây là nghi thức của đàn ông, trước khi kết hôn, bọn cô chỉ là người yêu của nhau, nhưng sau khi kết hôn, anh ấy sẽ dùng cách để thể hiện rằng cô là vợ của anh ấy, trở thành một phần thực sự trong cuộc sống của anh ấy."
"Tại sao hết lần này đến lần khác chọn loại phương thức này?"
"Anh ấy không muốn cô xem nhẹ anh ấy."
"Chẳng lẽ tôi thân mất chào đoán anh ấy về nhà có thể bày tỏ không xem nhẹ?"
"Đàn ông thích dùng một loại phương thức để thể hiện bản thân, chẳng hạn như anh ấy muốn cô đeo nhẫn để chứng minh thân phận của cô, cũng hy vọng dùng điều gì để thể hiện rằng anh ấy là số một trong lòng cô. Đây là nghi thức của họ."
"Vậy tôi có thể hiểu điều này là vì anh ấy yêu tôi quá nhiều không?"
“Đương nhiên.” Triệu Manh khoanh tay gật đầu khẳng định.
"Trừ khi tôi ly hôn với anh ấy, nếu không tôi phải chiều theo anh ấy mãi như vậy sao?"
“Từ phương diện nào đó mà nói, anh ấy là một đứa trẻ tức giận. Chờ anh ấy tâm lý thật sự thành thục, đối với hôn nhân có cảm giác an toàn rồi sẽ tự nhiên biến mất.”
Đứa trẻ tức giận? Tang Vô Yên nhớ lại từ này trên đường về nhà, người cũng đang học tâm lý xã hội, Lý Lộ Lộ luôn cho rằng sự hống hách của Tô Niệm Khâm là biểu hiện sự bá đạo của đàn ông, nhưng Triệu Manh lại nói rằng đó là đứa trẻ tức giận.
Đàn ông? Đứa trẻ?