“Sao lại không đến bệnh viện kiểm tra?" Hai người ăn tối bên ngoài, tay trong tay đi dạo ở công viên gần đó.
"Anh hiểu rõ tình hình của mình, không muốn giống như kẻ ngốc làm những thứ kiểm tra nhàm chán kia, hơn nữa một chút tác dụng cũng không có."
"Nhưng mà thị lực của anh thực sự càng ngày càng kém, ít nhất trước đây...”
“Ít nhất trước kia còn nhìn thấy được em hôn anh."
"Anh thật biết dát vàng lên mặt mình." Tang Vô Yên vẫn cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến nó.
Một lúc sau, Tô Niệm Khâm lại nói: "Hơn nữa thị lực có tiếp tục kém đi không, anh cũng không để ý."
"Nhưng mà em để ý!"
Tô Niệm Khâm nghe thấy những lời đó sửng sốt, dần dần vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Sợ anh hoàn toàn mù, liên lụy em?"
Tang Vô Yên dừng lại, quay đầu nhìn anh: "Anh làm sao có thể nghĩ như vậy?”
" Anh nghĩ thế nào? Bị anh nói trúng?" Tô Niệm Khâm cao giọng một chút, theo bản năng buông tay Tang Vô Yên.
Tang Vô Yên bị động tác vô tình buông tay ra của anh chọc giận: “Anh cái người này thật là không thể nói lí lẽ!” Chân phải đá một cái, xoay người rời đi, để lại Tô Niệm Khâm đứng một mình tại chỗ.
Mười phút sau, Tô Niệm Khâm không động. Anh một người đàn ông cầm gậy mù đứng giữa đường trong công viên, lúc này không có nhiều người nên càng nổi bật, thỉnh thoảng có người ngoái đầu nhìn lại.
Trước đây nếu hai người đi dạo phố bị lạc, anh nhất định sẽ đợi ở chỗ cũ chờ Tang Vô Yên tìm quay lại, nhưng bây giờ anh lại là người khiến cô tức giận bỏ đi.
Hai mươi phút sau, Tang Vô Yên vẫn chưa quay lại.
Có lẽ là bởi vì cô thực sự tức giận đã về nhà một mình, Tô Niệm Khâm nghĩ.
Về nhà? Hai chữ này thoáng qua trong đầu Tô Niệm Khâm, cảm thấy không ổn, không nên để cô đi thang máy một mình, nghĩ tới đây, có chút nôn nóng, không thể làm gì khác vội vàng quay về.
Tang Vô Yên tức giận về nhà, sau đó trùm chănlên đầu và hét lớn: "Đáng ghét! Đáng ghét! Thật là xấu tính!" Một lúc sau, trong chăn ngột ngạt, luống cuống ló đầu ra.
Từ công viên về nhà, phải băng qua đường hai lần. Đèn giao thông không có tiếng, có khi anh đứng đợi cả mấy phút, không biết là đèn đỏ hay đèn xanh, nhưng dần dần anh cũng quen.
“Làm sao anh biết đó là đèn xanh?” Sau đó Tang Vô Yên tò mò hỏi anh.
“Nghe tiếng phanh xe chắc là đèn xanh rồi.”
Nghe anh nói vậy, Tang Vô Yên há hốc mồm, không bao giờ dám để anh băng qua đường một mình nữa.
Khi náy, Tang Vô Yên mới hối hận vì lẽ ra mình không nên bỏ lại anh ở đó, vì vậy mặc áo khoác lại ngoài tìm anh.
Hai người vừa hay gặp nhau ở chỗ rẽ.
“Em đi đâu vậy?” Tô Niệm Khâm biết cô là liều lĩnh xông ra khỏi nhà, lo lắng hỏi, sợ cô nổi giận lại chạy mất.
"Em. . .em. . . " Tang Vô Yên ấp a ấp úng, cũng không thể mất mặt như vậy, mình tức giận bỏ đi lại quay lại tìm anh, "Em. . . Đi đâu không liên quan đến anh?”
“Em lo lắng cho anh?”
"Nói nhảm, ai sẽ lo lắng cho anh cái người mù không tim không phổi!" Tang Vô Yên giận dỗi.
Khóe môi của Tô Niệm Khâm hơi cong lên, sau đó kéo cô về nhà.
"Thật ra thì, Vô Yên, Anh như vậy so với mù cũng không có gì khác biệt."
Tô Niệm Khâm cảm thấy bọn họ nên bình tĩnh nói chuyện.
“Không giống nhau, em không muốn anh sống trong bóng tối không nhìn thấy chút ánh sáng nào.”
“Chính là như vậy sao?” Tô Niệm Khâm nhẹ nhàng ôm lấy cô, những chuyện này nên giải quyết trong hòa bình, bọn họ không thể lúc nào cũng vì những chuyện nhỏ nhặt mà ồn ào không tự nhiên.
"Còn nữa," Tang Vô Yên nói thêm, "Anh không biết đôi mắt của mình đẹp như thế nào đâu. Nếu chúng chỉ để trang trí thì sẽ thật đáng tiếc."
"Vô Yên ..." Tô Niệm Khâm phát hiện ra một vấn đề, "Anh cảm thấy em luôn dùng vẻ bề ngoài đánh giá con người."
"Như vậy không tốt?"
"Tất nhiên là không." Học sinh tiểu học còn hiểu đạo lí này.
"Vậy em lúc trước cũng như vậy mà thích anh, làm sao đây, Phán đoán sai lầm.”
“Duy nhất lựa chọn này không sai, hiếm có người trong ngoài vẹn toàn như anh.”
Tang Vô Yên cười khanh khách cắn vào cằm anh: "Tô Niệm Khâm, anh từ khi nào trở thành một người đàn xảo quyệt như vậy."
"Chịu ảnh hưởng từ một người phụ nữ nào đó."
"Ngày mai đi kiểm tra."
"Anh không thể không đi?"
Tang Vô Yên trắng mắt, cô làm công tác tư tưởng cả nửa ngày coi như uổng công?
"Không được, trừ khi anh muốn nhìn em bỏ nhà đi."
Nữ nhân không thể không hạ tuyệt chiêu.
Ngày hôm sau, kết quả kiểm tra rất tồi tệ.
Cảm giác của Tô Niệm Khâm trong vòng ba thước dếu gần như mất đi, cảm giác ánh sáng đang giảm mạnh.
"Là nguyên nhân gì tạo thành?" Dư Tiểu Lộ hỏi trước, Tang Vô Yên sốt ruột.
"Làm sao các cô có thể để cậu ấy uống rượu chứ? Hơn nữa anh ấy đã uống quá nhiều trong một thời gian dài. Rượu càng làm dây thần kinh thị giác bị teo lại nhanh hơn." Bác sĩ Lý nói, cùng với suy đoán của Dư Tiểu Lộ không khác biệt lắm, “Còn có các cô không nên để cho cậu ấy vất vả quá độ.”
Tang Vô Yên lúc này mới phát hiện, hóa ra cô dường như không chú ý quá nhiều đến tình trạng mắt của Tô Niệm Khâm.
Dư Tiểu Lộ giải thích với Tang Vô Yên bên ngoài phòng bệnh: “Cậu ấy là do hệ thống thần kinh thị giác của não bộ khi còn trong cơ thể mẹ phát triển không hoàn thiện tạo thành.”
Cái này Tang Vô Yên biết, giống như một đứa trẻ thiểu năng do bộ phận não bị suy yếu, có thể nói trình độ của y học trước mắt những cái điều trị kia đểu mang tính an ủi, hoàn toàn không có tác dụng.
“Tôi chưa bao giờ đủ quan tâm đến sức khỏe của anh ấy.” Tang Vô Yên ngồi xuống băng ghế trong hành lang với đôi mắt đỏ hoe. Chỉ biết gây gổ với anh, hoàn toàn đem tính khí được nuông chiều của đứa con một trong nhà đối với anh.
"Vô Yên," Dư Tiểu Lộ vỗ vai cô, "Mọi chuyện cứ từ từ, hai người chẳng qua cần chút thời gian để thay đổi cho phù hợp thôi. Hơn nữa tính tình của cậu ấy cũng đủ tệ rồi, ít người có thể chịu được."
“Nhưng mà cô và Tiểu Tần dường như cũng có thể chung sống tốt với anh ấy." Tang Vô Yên như đưa đám.
Dư Tiểu Lộ cười: "Tiểu Tần là bởi vì cậu ấy là ông chủ của cô ấy, áo cơm cha mẹ (những thứ quan trọng với con người ý). Còn tôi là bởi vì tôi là dì nhỏ của cậu ấy. Là một trưởng bối, cũng không thể cùng nhận thức với một bạn nhỏ chứ.”
Trên đường trở về, Tang Vô Yên vẫn không có nói chuyện. trong long âm thầm đưa ra một quyết định trọng đại.
"Vô Yên, làm sao thế?" Thấy cô khó chịu, Tô Niệm Khâm đến gần cô.
Cô dường như không nghe thấy.
Thỉnh thoảng, phản ứng của Tang Vô Yên đột nhiên chậm hơn người khác ba giây, nếu đang tập trung suy nghĩ điều gì đó, thường không thể nghe thấy người khác đang nói gì. Dùng từ của Trình Nhân để mô tả cô trước đây, chính là "Não không đủ dùng".
Tô Niệm Khâm vươn tay nhéo cằm cô, xoay mặt cô lại: “Em đang nghĩ gì vậy?”
"Em nghĩ em có thể ở lại. Chương trình học ở trường về cơ bản đã kết thúc, luận án tốt nghiệp em làm ở thành phố A cũng vậy." Bây giờ Dư Tiểu Lộ đã kết hôn, không sống cùng anh, Tiểu Tần lại chỉ là một thư ký, mời người làm bên ngoài làm việc quá có chừng mực, luôn không được tỉ mỉ như người trong nhà.
"Em muốn chăm sóc anh?" Tô Niệm Khâm hỏi.
Tang Vô Yên biết rằng anh có lòng tự ái rất mạnh, rất ghét nhờ vả người khác chuyện gì chứ đừng nói đến việc chăm sóc anh. Lại không nghĩ rằng, Tô Niệm Khâm bất ngờ mỉm cười: "Anh rất vui lòng."
Tang Vô Yên ngẩn ra, bị cười có chút đỏ mắt, vì vậy giải thích: "Nếu không phải bác sĩ căn dặn em mới lười quản anh"
“Vậy cũng phải cảm ơn đôi mắt bệnh tình nguy kịch này của anh. Không biết là hoàn toàn mù có thể có đãi ngộ càng tốt hơn không?”
“Không cho phép nói bậy.”
Sau đó Tô Niệm Khâm bắt đầu cùng cô lên kế hoạch cho tương lai.
"Chúng ta chuyển về ngôi nhà trước kia."
"Tại sao?"
"Nơi đó không cần thang máy lên xuống, đỡ phiền toái."
"Ừm. Em cũng thích phòng khách của ngôi nhà cũ."
“Có muốn mua đồ nội thất tu sửa lại một chút không?”
“Không cần, đã quá tốt rồi. Nhưng em có điều kiện." Tang Vô Yên chớp mắt.
"Ngoại trừ việc hái sao, yêu cầu gì cũng thảo mãn."
“Em nhàm chán như vậy sao? Nói sau,” Tang Vô yên bắt đầu cảm thấy anh bệnh cũ tái phát, “Nếu em thất sự muốn hái sao, anh cũng phải nghĩ cách. Trong phim, không phải đều như vậy sao?”
“Trước kia em đọc qua một câu chuyện, nam chính đồng ý tặng cho người yêu một ngôi sao, kết quả lại mua một khối thiên thạch nhỏ thực hiện lời hứa của mình.” Tang Vô Yên tiếp tục miêu tả rất nhiều tình tiết tình yêu lãng mạng liên quan đến ngôi sao.
"Vô Yên..." Tô Niệm Khâm ngắt lời cô. Anh quyết định phải lọc qua một chút những bộ phim cô xem, nếu không cuộc sông này không có cách nào vượt qua.
Dư Tiểu Lộ nhìn đôi tình nhân đang lải nhải qua kính chiếu hậu, không khỏi mỉm cười, cô chưa bao giờ thấy Tô Niệm Khâm nói lải nhải với người khác như vậy, đột nhiên cô nghĩ đến chính sự: “Niệm Khâm, anh rể và chị bảo cậu lúc nào đưa Vô Yên về một chuyến."
Nghe những lời của Dư Tiểu Lộ, Tang Vô Yên vô thức nắm lấy tay Tô Niệm Khâm.
Anh chú ý tới động tác nhỏ của cô, nắm tay cô trong lòng bàn tay, nói: “Chuyện này để sau nói.” Nhưng dù sao cô cũng trốn không được cả đời, vẫn phải đối mặt với những chuyện này.
Vào buổi tối, Tô Niệm Khâm đang ở trong phòng làm việc và mơ hồ nghe thấy Tang Vô Yên nói chuyện điện thoại, anh cũng không để tâm. Ra ngoài uống nước, Tang Vô Yên vừa mới gọi xong: “Ai đấy?” Anh vô tình thuận miệng hỏi câu hỏi này.
"Trình Nhân."
Tô Niệm Khâm hơi sửng sốt, một lúc sau mới hỏi: "Cô ấy ở thành phố B một mình à"
"Ừ, gọi cậu ấy đến, cậu ấy cũng không ." Tang Vô Yên như đưa đám.
"Vô Yên, Trình Nhân không có ở đây, em cảm thấy cô đơn sao?"
"Có một chút. Hơn nữa cậu ấy luôn không muốn gặp anh."
"Coi anh là tình địch?”
Tang Vô Yên vui vẻ.
Kể từ khi Tang Vô Yên nói những lời này, Tô Niệm Khâm bắt đầu chú ý cẩn thận, nhiều lần liên tiếp, ngay khi anh xuất hiện cuộc gọi liền kết thúc.
Khi Tô Niệm Khâm rời khỏi công ty, đột nhiên nói với Tiểu Tần: "Hãy giúp tôi liên lạc với bác sĩ kim lần trước vào ngày mai."
Sau khi nghe Tô Niệm Khâm kể lại đại khái câu chuyện, bác sĩ Kim hỏi: "Tô tiên sinh, trừ anh ra, cô ấy có tránh những người khác không?"
“Cô ấy không có né tránh tôi, ngược lại đối với tôi kiêng kị chút nào, chẳng qua rất trùng hợp, chỉ cần tôi xuất hiện Trình Nhân sẽ không thấy. Hơn nữa nhắc đến tình huống của Trình Nhân trước mặt người khác, cô ấy đều không nói chữ nào.”
“Chính là nói, thật ra thì bản thân cô ấy cũng không tránh né anh, nhưng cái gọi là ‘Trình Nhân’ đối với anh rất kiêng kị.”
Tô Niệm Khâm gật đầu.
"Tôi gần đây mới bắt đầu chú ý tới tình huống này, không biết có phải là trùng hợp hay không."
"Tôi nghĩ không phải," bác sĩ Kim nói, "Cho nên tôi hy vọng bạn có thể dành nhiều thời gian hơn cho cô ấy khi rảnh rỗi. Anh ở đấy người kia liên không có ở đấy là tốt nhất. Cơ hội cô ấy ở bên "người kia" càng ít có nghĩa là tình trạng của cô ấy trở nên tốt hơn.”
Trước khi rời đi, Tô Niệm Khâm hỏi: "Tôi không đưa cô ấy đi điều trị như thế này có thực sự ổn không?"
“Đây là một con dao hai lưỡi. Đối với thời gian khỏi hẳn bệnh sẽ chẫm hơn, nhưng mà đối với bản thân cô ấy sau này tổn thương và chướng ngại trong lòng lại có thể giảm đến thấp nhất.”
"Anh cảm thấy hai cái này phải lựa chọn cái nào?”
"Thực ra trong lòng Tô tiên sinh đã có quyết định rồi, không phải sao?"
"Anh là một bác sĩ tốt." Tô Niệm Khâm suy nghĩ một chút, sau đó nói.
“Tô tiên sinh, chỉ mong rằng cuối tháng khi anh nhận được hóa đơn chúng tôi chuyển qua, anh vẫn có thể khen ngợi tôi với một vẻ mặt ôn hòa như vậy.” Bác sĩ Kim mỉm cười.