Báo tài chính đã đăng: "RD tài trợ cho công ty TORO ở thành phố của chúng ta, theo các quan chức cấp cao có liên quan, cuộc đàm phán đã bước vào giai đoạn cuối cùng."
Tang Vô Yên đọc xong cái tin kia, gấp tờ báo lại.
Đúng như Tô Niệm Khâm đã nói với cô, anh không phải đến thành phố B để tìm cô.
Trong phim, thường có những tình tiết mà một người đàn ông hàng ngày đợi một người phụ nữ nào đó ở tầng dưới để theo đuổi cô ấy. Nhưng Tô Niệm Khâm sẽ không, ba năm trước không phải, mà hình như là ba năm sau cũng như vậy.
"Ngày mai cậu phải đi cùng mình." Lý Lộ Lộ nói.
Cô đã xin nghỉ bốn ngày và đã hẹn với bệnh viện vào sáng mai để phẫu thuật cận thị.
"Đeo kính thì làm sao, cậu lại cứ phải đi giải phẫu."
"Cậu đây gọi là đứng nói chuyện không đau thắt lưng. Cậu có thị lực tốt, vì vậy tất nhiên cậu không biết nỗi khổ của thị lực kém." Lý Lộ Lộ nói, "Dù sao, Hoàng Hà phải đi, cậu cũng phải đi. Mình ở nơi này chỉ biết có hai người. Nếu mình không cẩn thận vinh dự, dù gì còn có thể thấy hai người lần cuối." Hoàng Hà là bạn trai của Lý Lộ Lộ.
Tang Vô Yên liếc Lý Lộ Lộ một cái.
Vào buổi chiều, Tang Vô Yên dắt Tiểu Kiệt muốn bắt một chiếc xe. Căn bệnh của cậu bé không thích hợp với những nơi đông người, càng không thể chen chúc.
“Tang tiểu thư!”
Đột nhiên có người ở trên xe gọi cô.
Cô quay lại và thấy một người đàn ông đang dừng xe bên đường. Người đàn ông trông hiền lành đeo một cặp kính.
"Anh. . . " Tang Vô Yên nghi hoặc, không nhớ rõ mình đã từng gặp qua người này ở đâu.
“Chúng ta gặp nhau, ở khách sạn Holiday, Ngô Vu.” Người đàn ông nhắc nhở.
“Ồ, Ngô tiên sinh.” Tang Vô Yên có chút áy náy.
"Cô đi đâu vậy? Tôi vừa mới tan làm có thể đưa cô một đoạn."
"Không cần, không cần." Tang Vô Yên xua tay.
"Dù sao cũng là vinh hạnh của tôi. Thời điểm này mang theo trẻ con gọi xe cũng không dễ dàng." Anh nhìn thấy Tiểu Kiệt bên cạnh Tang Vô Yên.
Tang Vô Yên chần chờ.
“Tang tiểu thư còn từ chối nữa, cảnh sát sẽ đến viết phiếu phạt cho tôi đấy.” Ngô Vu cười.
Anh ấy có thể coi là một người đàn ông chu đáo và khiêm tốn, Tang Vô Yên nghĩ khi lên xe.
“Hai người đi đâu?” Ngô Vu hỏi.
Cô ngồi ở hàng ghế sau để chăm sóc Tiểu Kiệt.
“Đi KFC trong thành phố đi.”
“Muốn đi ăn cái gì sao?” Ngô Vu nhìn Tang Vô Yên qua kính chiếu hậu.
"Đúng vậy."
“Lúc này đi có hơi đông người, nếu như cậu bé không để ý đến lời ăn McDonald"s, tôi biết một nhà tương đối yên tĩnh.” Ngô Vu nhìn Tang Vô Yên qua kính chiếu hậu và hỏi.
"Vậy thì cảm ơn."
Vì vậy, đi nhờ xe bị Ngô Vu thuận lợi biến thành một buổi hẹn ký lạ.
Khi Ngô Vu đi mua đồ, anh ấy không quen với loại đồ ăn nhanh mà trẻ em thích này, lúc anh ấy bê đồ trở về có chút áy náy.
"Tôi chưa ăn ở đây. Tôi chỉ phát hiện lúc đi ngang qua đây khi đi làm về."
“Đàn ông thường nghĩ rằng những người có tính cách ngây thơ mới thích loại đồ ăn này." Tang Vô Yên giúp anhấy giải vây. Chính Tô Niệm Khâm là người có suy nghĩ này.
"Quê tôi là một thị trấn nhỏ, không có những thứ này. Đên đây học đại học, về mặt kinh tế cũng không dư dả, một cái Hambuger 10 đông đối với tôi khi đó đã là xa xỉ phẩm. "
Anh ấy rất thẳng thắn
Khác hoàn toàn với người kia.
Tang Vô Yên mỉm cười nhìn anh, có hảo cảm.
“Ngô tiên sinh bây giờ đang làm công việc gì?” Cô lại quên mất.
“Luật sư.”
“Vậy bây giờ muốn ăn gì cũng đều không xa xỉ.”
Ngô Vu bị câu nói của cô làm cho buồn cười.
Tang Vô Yên cắm ống hút vào Coca đặt nó trước mặt Tiểu Kiệt, cậu bé lặng lẽ uống nó một mình. Mà động tác tinh tế như cầm khoai tây đối với cậu có chút khó khăn. Vì vậy, Tang Vô Yên đã dạy cậu bé từng chút một.
"Tôi nghe nói qua bệnh này." Vừa rồi Tang Vô Yên giải thích với anh ấy một chút, anh ấy đột nhiên nói: "Tính huống của cậu bé đã rất khá rồi."
“Bệnh này chữa trị càng muộn lại càng nghiêm trọng, cậu bé lại thuộc loại bẩm sinh, vì vậy có thể nói cả đời khó chữa khỏi.” Tang Vô Yên thở dài.
“Bẩm sinh?”
“Y học vẫn chưa chắc chắn, nguyên nhân rất có thể là do người mẹ khi mang thai mắc phải một chứng bệnh nào đó.”
“Đó không phải là trách nhiệm của đứa trẻ.”
“Bố mẹ nó nghĩ là có.” Tang Vô Yên xoa đầu Tiểu Kiệt, “Tôi đưa nó đến đây, hy vọng nó có thể nhìn thấy những đứa trẻ khác và mong muốn được gần gũi với chúng.”
“Cậu bé có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện."
"Có lẽ, bệnh tự kỷ có thể tự động lọc thông tin mà họ không muốn tiếp nhận."
Đột nhiên, Tiểu Kiệt chọc ống hút và làm đổ cốc Coca, Tang Vô Yên vội vàng dọn đồ đi. Ngô Vu nhìn thấy Tiểu Kiệt có Coca trên ngực nên muốn dùng khăn giấy lau khô cho cậu ấy.
“Ngô tiên sinh!” Tang Vô Yên lập tức ngăn lại, “Tiểu Kiệt không quen bị người lạ đυ.ng vào.” Nếu không cậu sẽ lập tức la hét chói tai.
Bàn tay của Ngô Vu vẫn dừng trên không trung.
"Lúc đầu cậu bé cũng đối với tôi như vậy. Cậu bé cần thời gian để chấp nhận sự gần gũi của người khác." Tang Vô Yên vội vàng giải thích để giảm bớt sự bối rối, "Quá trình này rất chậm chạp cũng rất khổ sở."
Ngô Vu nói, "Tôi xin lỗi."
Tang Vô Yên mỉm cười: "Không có gì, quen rồi là được."
Ngô Vu đi đến quầy thu ngân để rót thêm một cốc Coca.
Khi quay lại, anh vô tình nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay trái của Tang Vô Yên. Bởi vì nhiệt độ sưởi ấm trong nhà hàng quá cao, Tang Vô Yên xắn tay áo lên, hơn nữa đó là một chiếc đồng hồ nam mặt số lớn, có chút dễ thấy trên cổ tay mảnh khảnh của cô.
“Polley sản xuất tại Thụy Sĩ, Tang tiểu thư có sở thích sưu tập này?” Ngô Vu tìm một chủ đề khác.
“Hả?” Tang Vô Yên không rõ lắm.
“Tôi từng có một khách hàng từ Hồng Kông kinh doanh loại hình sưu tập này.” Ngô Vu cũng hơi tò mò vì đây là đồng hồ dành cho người mù.
"Anh nói đây là cái gì?"
"Polley, ở trong nước không thể mua được hàng chính hãng, giá một cái đủ khiến cho tôi không ăn không uống kiếm nhiều năm.”
“Không thể nào?” Tang Vô Yên líu lưỡi.
Tang Vô Yên nghĩ, chiếc đồng hồ tương tự mà cô đưa cho Tô Niệm Khâm có giá hơn hai trăm tệ, mặc dù rất khó mua nhưng cô cũng không thấy chênh lệch bao nhiêu.
“Nghe nói tất cả đều chế tạo thủ công.” Ngô Vu giải thích, “Cần đặt làm trước.”
“Đặt làm?”
“Loại đồ này tôi cũng không hiểu lắm, tóm lại chính là nó rất đắt, nhưng cụ thể tại sao đắt như vật, người bình thường chúng ta đều không hiểu được.”
Hai người nhìn nhau cười.
Sau khi cười, bầu không khí trở nên hơi khó xử.
Ngô Vu lại nhìn chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay của Tang Vô Yên: "Người ta nói rằng loại vật phẩm này cũng giống như châu báu vậy, còn tăng giá trị theo thời gian."
Tang Vô Yên bỏ tay áo xuống, lơ đãng giải thích: "Thật ra. .. Nó là hàng nhái tôi mua ở một quầy hàng trên phố, làm thật giống. Nghe anh vừa nói như vậy, tôi mới biết hàng thật lại đắt như vậy, khó trách hàng nhái cũng tốn của tôi mấy trăm.”
Ngô Vu nghe vậy cũng nhẹ nhõm, anh cũng không muốn người phụ nữ anh muốn theo đuổi có loại tài sản này.