Chương 33: Người Phụ Nữ Của Tôi (3)

Trong thế giới của Tang Vô Yên, phiền não lớn nhất không gì khác hơn là mùa hè quá nóng, mùa đông quá lạnh và sự cằn nhằn của mẹ cô, nếu một cái lý tưởng hơn thì là, thế giới này không đủ hòa bình.

Nhưng đây chỉ là trước khi Tô Niệm Khâm lọt vào tầm nhìn của cô.

Những lời của Trình Nhân rất thuyết phục, ngoại trừ một điều: cô nói rằng Tô Niệm Khâm sẽ lo lắng, nhưng bây giờ sau ba ngày, người đàn ông này vẫn không biết hối cải, anh cũng chưa xuất hiện trước mặt cô dưới bất kỳ hình thức nào.

Tang Vô Yên đã rất tức giận.

Cô đi tới phòng làm việc, chợt nhìn thấy Ngô Vĩ đang cầm một cuốn sách “Biên thành”.

Diệp Lệ trêu chọc: “Trời ạ, Ngô Vĩ, cậu văn hoa như vậy, hóa ra là đọc sách nổi tiếng.”

Ngô Vĩ lắc đầu: “Chậc chậc chậc chậc, nhìn xem đây là cái xã hội gì, xem “Hoa hoa công tử” được người ta sùng bái, đọc các tác phẩm của đại sư bị người ta khinh bỉ.

Diệp Lệ đυ.ng Tang Vô Yên: “Xem cậu ta đắc ý kìa. Tang Vô Yên, lên.” Cô ấy biết Tang Vô Yên có thể thu thập anh ta. Nhưng cô ấy không ngờ rằng Tang Vô Yên lại lấy lòng Ngô Vĩ nói: "Ngô ca, anh có thể cho em mượn cuốn sách của anh mấy ngày được không?"

"Em làm gì?" Ngô Vĩ lo lắng che cuốn sách yêu quý của mình.

“Để em đọc một chút.”

Thực ra không phải cô đọc. Cô đột nhiên nhớ tới, lần trước Tô Niệm Khâm đi đặt cuốn sách này bản chữ nổi, nhưng không có. Có rất ít loại sách chữ nổi. Cô muốn cô đọc nó cho anh một lần và thu lại.

Thu lại một cái gì đó rất đơn giản ở nơi này, đặc biệt là với sự giúp đỡ của Ngô Vĩ.

Nhưng cuốn sách dài quá.

Ngô Vĩ hỏi: "En đi làm công việc tình nguyện ở đâu đó phải không? Cho người mù?"

Câu này nhắc nhở Tang Vô Yên rằng bản ghi âm có thể được nhiều người sử dụng. Vì vậy, cô đã quyết định và thậm chí còn tìm thấy một số cuốn sách dành cho trẻ em. Vấn đề này đã tiêu tốn gần như toàn bộ thời gian rảnh rỗi của cô, thậm chí còn làm suy yếu sự oán giận và nhớ nhung của cô đối với Tô Niệm Khâm.

Cô đang đứng trong phòng thu âm thì Niếp Hi tình cờ bước vào.

"Đối với một người khao khát trở thành phát thanh viên, giọng nói rất quan trọng, vì vậy ngàn vạn lần đừng sử dụng quá độ." Niếp Hi nói xong, để lại một ly nước.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm...

Tô Niệm Khâm vẫn không xuất hiện, Tang Vô Yên gần như phát điên. Không bên nào muốn thỏa hiệp với bên kia trước.

Ngô Vĩ lịch sự rủ Tang Vô Yên đi xem phim.

Tang Vô Yên từ chối dứt khoát. Ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào trên tường đã dán một tờ rơi, gần đài phát thanh có một nhà hàng buffet kiểu tây mới khai trương. Tang Vô Yên sờ vào số tiền lẻ trong túi quần nuốt nước miếng, số tiền này còn là cô mượn từ chỗ Diệp Lệ.

Thấy Tang Vô Yên không dời mắt được, Ngô Vĩ nhân cơ hội nói: "Nghe nói nhà hàng này ăn rất ngon, tối nay mời em đi ăn thử?"

Tang Vô Yên nhìn Ngô Vĩ nửa ngày, cảm giác không cười được nèn đau nói:" Không cần, em thích ăn ở căng tin hơn." Sau đó cô rời đi với vẻ mặt đau khổ trái lương tâm.

Tang Vô Yên lẩm bẩm: Thế giới hoa cỏ đầy màu sắc bên ngoài thật đẹp, Tô Niệm Khâm, nếu anh không đến, em sẽ vượt tường (ý chỉ nɠɵạı ŧìиɧ).

Buổi chiều, Diệp Lệ vui vẻ trở lại trường quay như tìm được bảo bối.

Gần đây, bọn họ và Niếp Hi phụ trách một loạt quảng cáo công ích cho ngôi sao ở Đài Loan, được l*иg vào các chương trình trò chuyện.

“Đoán xem chiều nay ai tới?” Diệp Lệ cười nói.

“Lý Tiểu Long.” Tang Vô Yên nằm ở trên bàn, yếu ớt nói, vì chiếu cố tâm tình Diệp Lệ.



Điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến hứng thú của Diệp Lệ, cô ấy vui vẻ nói: “Là Nhất Kim.”

Cái gì?! Tang Vô Yên gần như bị sặc nước bọt của chính mình.

“Thật sao?” Vương Lam ngẩng đầu.

"Hi tỷ nói. Vì là quảng cáo công ích nên quản lý của anh ấy đã đồng ý từ lâu. Trước đó đã hẹn anh ấy đi ghi hình ở một nơi khác. Vốn dĩ anh ấy chỉ cần nói một câu thôi, nhưng đến sáng thì quản lý đột nhiên gọi điện tới nói rằng Nhất Kim muốn đích thân đến phòng thu âm của chúng ta một chuyến." Diệp Lệ giải thích một cách hùng hồn.

“Chúng ta có thể gặp lại anh ấy.” Diệp Lệ ánh mắt sáng lên.

“Đừng quên mang theo máy ảnh.” Vương Lam trêu chọc.

"Anh ấy dè dặt như một nhà quý tộc."

Dè dặt cái đầu anh ấy chứ! Tang Vô Yên trong lòng thầm phản bác.

Khi Tô Niệm Khâm và Dư Tiểu Lộ xuất hiện ở cửa phòng làm việc, tất cả các nhân viên đã xếp hàng chào đón họ. Tang Vô Yên trốn sau đám đông nhìn thấy Tô Niệm Khâm: anh cạo râu sạch sẽ, quần áo chỉnh tề và tinh thần có hơi tệ. Tang Vô Yên tức giận, không phải trên TV tất cả đàn ông đều chật vật khi người họ yêu không ở bên sao? Làm sao anh có thể càng sống tốt hơn ...

Tô Niệm Khâm như biến thành con người khác vậy, đối đãi với mọi người hiền hòa lại thân thiện. "Tôi họ Tô."Còn hiền hòa tự giới thiệu họ.

Nhìn thấy Tang Vô Yên phía sau, Dư Tiểu Lộ muốn lên tiếng, lại bị Tô Niệm Khâm nhẹ nhàng ngăn lại.

Bây giờ Tang Vô Yên đã hiểu, anh đến có chỗ nào giống chịu đòn nhận tội rõ rang là đến thị uy!

"Tang Vô Yên, cô đứng đấy làm gì, còn không mau rót nước cho Tô tiên sinh và mọi người!" Chủ nhiệm quát.

"À." Tang Vô Yên liều mạng đáp lại, không quên ném cho Tô Niệm Khâm một cái nhìn hung hãn sau lưng chủ nhiệm.

Cô lấy ra một chiếc cốc giấy, bưng một cốc đầy nước nóng đưa tới, trong lòng thầm nghĩ: bỏng chết anh, bỏng chết anh, bỏng chết anh...

Cô đưa cho anh, giả vờ nói: “Tô tiên sinh, mời ngài uống nước.”

Anh đưa tay nhận lấy không chút do dự.

Khi Tang Vô Yên nhìn thấy bàn tay của anh, cô lập tức do dự. Nước đầy và nóng hổi, cho dù cách hai lớp giấy nhưng cô vẫn cảm thấy nóng, hơn nữa mắt của anh không tốt, nhỡ làm đổ thật sự bị bỏng thì sao.

Cô tức giận nói: “Tôi để trên bàn, anh muốn uống thì tự mình lấy.” Cuối cùng, cô không quên dặn dò thêm: “Cẩn thận nóng đấy.”

Quảng cáo chỉ cần một câu ngắn gọn của Tô Niệm Khâm, rất nhanh chóng thực hiện xong, huống chi Tô Niệm Khâm luôn làm việc rất hiệu quả. Nhưng nó vẫn cần phải mang đi chỉnh sửa lại, nên mời Tô Niệm Khâm đợi một lúc bên ngoài phòng ghi âm.

Tô Niệm Khâm đang ngồi trên ghế, mọi người đều bận rộn với công việc của mình, chẳng biết lúc nào chỉ còn lại hai người họ. Tang Vô Yên lúc này mới nhận ra rằng bên trong chiếc túi giấy mà Tô Niệm Khâm đang cầm chính là túi xách của cô ấy, bên trong là tất cả gia sản của cô.

Tang Vô Yên đột nhiên cảm thấy cái dạ dày đã bị suy dinh dưỡng trong nhiều ngày của mình đang kêu gào, một bữa ăn thịnh soạn đang vẫy gọi.

Tô Niệm Khâm mặt vẫn thản nhiên, không nhìn cô, anh cũng không có ý định nói chuyện với cô hay đề nghị trả lại đồ của cô. Anh đang ung dung chờ đợi.

Anh không để ý đến em, em sao phải chủ động để ý đến anh, không có cửa đâu! Tang Vô Yên hừ mũi một cái rời khỏi trường quay.

Vừa đến ngưỡng cửa đã gặp Ngô Vĩ đi tới.

“Vô Yên—” Ngô Vĩ gọi cô dừng lại.

Cô tình cờ gặp người đàn ông tội nghiệp này hết lần này đến lần khác vào thời điểm quan trọng.

“Tối nay em thật sự muốn ăn ở căn tin sao?”

Tang Vô Yên cố hết sức di chuyển thân thể vào trong hành lang, hy vọng thính giác của Tô Niệm Khâm sẽ chậm chạp hơn một chút.



"Thật sự là không bổ dưỡng, không bằng chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi, sau đó liền xem một bộ phim đi." Ngô Vĩ đuổi tận không buông.

Tang Vô Yên thầm kêu khổ, hy vọng rằng anh ta sẽ nhanh chóng rời đi, nếu không Tô Niệm Khâm nói không chừng có thể lao ra gϊếŧ người.

Gϊếŧ người? !

Tang Vô Yên đổi ý nghĩ lại, dù sao anh cũng không phải gϊếŧ cô, lại muốn chọc giận cô, cô tại sao không thể chọc giận anh? Vì vậy, cô quay đầu lại và nói: “Đồ ăn ở nhà hàng tây đó rất ngon phải không?”

“Chắc là ngon thôi, bởi vì tôi cũng chưa từng đến đó.” Ngô Vĩ cười thành thật.

“Ăn thịt bò thỏa mái sao?”

“Đương nhiên.”

“Xem phim xong, em không có xe về nhà.” Tang Vô Yên chớp chớp mắt.

“Anh đưa em về.”

“Vậy thì anh may mắn đấy, anh biết cà phê mà bạn cùng phòng của em pha…”

“Tang Vô Yên!”

Cô còn chưa nói xong đã bị Tô Niệm Khâm thô bạo ngắt lời.

Tang Vô Yên quay lại và nhìn thấy Tô Niệm Khâm với khuôn mặt tức giận.

Tô Niệm Khâm nắm cổ tay cô: "Cùng anh trở về!"

“Không được!”

Tô Niệm Khâm không thèm để ý cô phản bác, nắm lấy cánh tay Tang Vô Yên bước đi, mặc dù anh đi rất chậm, nhưng cường hãn lại không cho phép Tang Vô Yên phản kháng.

“Tô tiên sinh.” Ngô Vĩ chạy tới trước mặt, khách khí khuyên anh, hoàn toàn không biết nguyên do.

Anh ta chặn đường Tô Niệm Khâm, giọng điệu vẫn khách sáo: "Tô tiên sinh, có lời gì từ từ nói, nếu vừa rồi Vô Yên làm sai điều gì, tôi sẽ thay mặt cô ấy xin lỗi." trước khi Tô Niệm Khâm đến chủ nhiệm đã giao phó qua. Người này tính tình kỳ quái, tất cả nhân viên không đượclơ là, cho nên anh ta vẫn là có chút chuẩn bị tâm lý.

Tang Vô Yên nghĩ, Ngô Vĩ này vẫn đáng tin cậy.

Tô Niệm Khâm càng tức giận hơn khi anh nghe anh ta gọi một tiếng Vô Yên. Hai chữ Vô Yên là để cho anh ta gọi?

“Hai người là người yêu à?” anh giận dữ hỏi.

“Không phải.” Ngô Vĩ xấu hổ phủ nhận.

"Đó chính là nói không cần anh xen vào." "

“Tại sao?"

"Bởi vì cô ấy, Tang Vô Yên, là người phụ nữ của Tô Niệm Khâm tôi!" Tô Niệm Khâm xanh mặt nói rõ từng chữ.

Trên đường về nhà, Tang Vô Yên ngồi ở ghế sau cứ cười mãi. Khuôn mặt băng bó của Tô Niệm Khâm hơi đỏ vẫn lạnh như băng, đôi môi mím chặt. Dư Tiểu Lộ vừa lái xe vừa không nhịn được cười.

"Tiểu Tô, anh thật đáng yêu!" Tang Vô Yên ôm anh thật chặt. Tô Niệm Khâm trông hơi khó chịu. Một lúc sau, Tang Vô Yên bắt chước giọng điệu của anh và lặp lại cảnh vừa rồi, nói rằng "Cô ấy là người phụ nữ của Tô Niệm Khâm của tôi", rồi tạo dáng ngầu.

“Em im miệng!” Tô Niệm Khâm rốt cuộc không chịu nổi nữa.